Nhân Duyên Của Chúng Ta

Hannah Audrey xem qua Lam Uyên vẫn ổn liền phẩy tay:

- Cái nghịch tử nhà ngươi sớm đem con dâu về đi. Ở đâu cũng không có an toàn bằng ở nhà!

Dạ Trạch không ý kiến. Về điểm này mama đại nhân nói đúng, gia tộc tất có cách bảo đảm an nguy thế hệ sau. Bất quá, hiện tại anh mới may mắn làm dịu một chút mối quan hệ với cô, không thể bứt dây động rừng, có chăng thì chính là từ từ đẩy nhanh tiến độ, mau mau chóng chóng giật vị trí Ảnh hậu về cho cô gái này chơi sau đó mới đưa cô về chính gia.

Kết cục ngày hôm nay anh còn chưa tính đến 'công lao' của lão nhân gia nhà mình đâu.


- Đã biết! _ Dạ Trạch đem ánh mắt ai oán vứt cho mẹ thân yêu _ Chờ một chút nữa giúp Lam Uyên giành giải liền có thể đi.

- Giải? Cái giải gì? _ Hannah nhướn mày, nàng hoàn toàn không nhận được tin tức này. Không lẽ Lăng Quán ngay cả một cái cỏn con không biết? Không có khả năng! Hắn là nàng tốt nhất gián điệp nhân vật phái ra.

- Con dâu mẹ là muốn Ảnh hậu, miệt mài quay phim kiếm tiền...


Dì Hàn tròng mắt co rụt lại, kín đáo rút ra kết luận. Trước đây nàng có chút băn khoăn tiểu tử nhà mình rốt cục là cái mẹ gì điểm giống nhau với cô gái nhỏ, hóa ra lại trùng hợp ở đây: 'điên cuồng kiếm tiền'!!!

Ai da... nếu như đứa nhỏ kia thật sự giống con trai, nàng có lẽ lại phải tuồn tiền qua cho con trai rồi. Một cặp nam nữ suốt ngày cắm mặt cày cuốc lấy đâu ra thời gian yêu đương chứ? Không được, lần này phải chơi lớn, thuận tiện nâng đỡ con dâu, sủng nàng tới vô pháp vô thiên, về sau bớt đi một phần tử lấy tiền làm tôn chỉ trong gia tộc. Suy cho cùng cái kho bạc chính gia kia cũng quá đầy rồi, nàng lao tâm khổ tứ tìm cách phân phát đi cho sạch bao năm nay mà không khác gì xe cát dã tràng.

- Được rồi. Dăm ba cái Ảnh hậu không khó, tài nguyên nếu thiếu liền gọi baba hỗ trợ. Mau đem con dâu nhỏ của ta quay về nghỉ ngơi đi!

Dạ Trạch nhún vai. Không cần nhắc nhở, anh tự biết hiện tại đem con dâu quý hóa của nàng đi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận