Nhân Duyên Của Chúng Ta

Động tĩnh ở bên Lam Uyên Thẩm Trác Nghiêm sớm đã biết, tốc độ so với kênh thông tin của gia tộc Audrey không kém.

Thời điểm xe của phu nhân rời đi, phụ trách Trương lại chật vật nghênh đón Thẩm gia người thừa kế - Thẩm ảnh đế bãi giá tham quan.

Bởi vì nắm rõ Hannah Audrey có sắp xếp trước nên Thẩm Trác Nghiêm chỉ dừng lại một chốc xem qua vài bản báo cáo, lại dặn dò thêm y không cần lấy lời khai của Lam Uyên, hắn sẽ gửi nguồn tin tới sau.


Phụ trách Trương cách đó mấy tiếng nhận tin rất hào hứng xông pha nhận nhiệm vụ, rốt cục đến đây chỉ để cho người ta đả kích. Thở dài thườn thượt, y cầm bộ đàm cho cấp dưới đi về. Nếu đã có người điều tra hộ rồi thì cũng không cần giữ tiết tháo nữa, há miệng chờ sung là được.

Lam Uyên ngủ say như chó chết tỉnh lại là chập tối, cô đã về tới nhà rồi! Quản lý Vũ vuốt vuốt mái tóc có chút bết trên đầu, lề mề ngồi dậy tìm quần áo đi tắm. Đêm hôm qua lăn lộn với Dạ Trạch xong cô chưa tắm, cứ thế xông ra đường bấn loạn nửa ngày, trở về tìm anh thì dính bom, bộ dáng lúc này quả thực rất thê thảm. Ôm quần áo trong lòng treo lên móc trong phòng vệ sinh, cô đóng cửa chuẩn bị cho quá trình làm sạch toàn diện của mình. Bất quá, ánh mắt Lam Uyên vô tình liếc qua cánh cửa phòng ngủ thông với phòng khách, lại đi ra chốt mới yên lòng. Bộ mặt nguyên bản của Dạ Trạch lộ rõ một cái sắc lang, không thể không phòng. Hơn nữa, cô bị ăn một lần là quá đủ rồi, đời này không cần tiến hành XXOO thêm bất kỳ lần nào nữa, lấy chồng sinh con cái mẹ gì cô cũng không định làm.

Soi mình trong gương, Lam Uyên nghiến răng nghiến lợi một phen. Sáng nay cô có kiểm tra toàn thân một lượt không có dấu vết gì mờ ám mới dám mặc quần áo vào chạy đi. Không ngờ... cô lầm rồi... Quan hệ nam nữ sao có thể không để lại dấu vết chứ, chẳng qua chúng đều nằm ở những vị trí người bình thường không cách nào tự nhìn ra. Trên cổ cô hiện tại còn đủ vết hồng tím đây.


Thật đấy! Cô không cách nào hiểu Dạ Trạch anh ta cầu toàn tới mức dấu hôn cũng thẳng thành một vòng xung quanh cổ cô đâu? Chưa kể tới màu sắc điều chỉnh đậm nhạt chuyển màu rất điệu nghệ, trước sau độ lớn đồng đều. Lam Uyên không biết nên làm gì nữa. Chẳng lẽ cô nên tán thưởng Dạ Trạch à? Khen anh có tố chất làm nghệ sĩ XO?

Câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Bởi vì trong phòng tắm có gương lớn, có thể soi từ chân lên đầu người, thời điểm Lam Uyên xoa bọt sữa tắm lên người, cô tiếp tục khám phá ra phần còn lại tác phẩm của Dạ Trạch: Phía sau lưng cô còn có một hàng dấu hôn kéo dài từ cổ dọc theo xương sống tới mông!

Khóe mắt Lam Uyên co giật liên tục, nhìn thế nào cô cũng thấy cái đống này giống xích chó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận