Nhân Duyên Của Chúng Ta

- Trên trời có cái gì đẹp? Nhìn lão tử đây này!

Những lúc nhạy cảm như vậy có một người ở bên cạnh thật tốt! Anh biết cô không thích khóc, cư nhiên lấy tay mình che kín mặt cô. Nước mắt của cô chỉ mình anh biết, chỉ mình anh cảm nhận được. Dạ Trạch định kéo Lam Uyên nép vào ngực mình nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vững vàng quệt nước mắt nhìn xuống khán đài nở nụ cười tươi rói.

MC bất ngờ trước hành động công khai ân ái của các cô, không biết nên trao giải như thế nào.

Thẩm Trác Nghiêm bước lên trước:

- Lam Uyên hơi xúc động một chút, anh cứ trao giải đi, tôi giúp cô ấy mang về nhà.

MC gặp được quý nhân, phối hợp nhịp nhàng, trao cúp của Lam Uyên cho Thẩm Trác Nghiêm.


- Không cần! Tôi sống chung với cô ấy, để tôi cầm đi! _ Dạ Trạch cắt ngang, nhanh như trảo chớp nẫng tay trên Thẩm đại phá gia.

Dẫn chương trình nghệt mặt khó hiểu: Chẳng lẽ đây chính là tình tay ba trong truyền thuyết? Không đúng! Thẩm Trác Nghiêm đã có vợ, sao có thể chứ?

- Được rồi, đừng náo nữa, tôi giữ được mà! Các người đừng hòng đem giải thưởng của tôi đi bán! _ Lam Uyên khéo léo xen ngang, đùa bỡn khiến không khí ngượng ngập biến mất, dón lấy chiếc cúp nhỏ xinh trên tay Dạ Trạch, nháy mắt với anh.

Hôm nay ngoại trừ đứng trên sân khấu nhận cục pha lê có giá trị đổi một trăm triệu tiền mặt thì cô còn phải diễn vai Ảnh hậu vừa mộc mạc vừa kiêu sa nữa. Ngụy Thao khẳng định là đang từ một góc nào đó dõi theo cô, cẩn thận kẻo mất toi tiền thù lao!

Lam Uyên vén tóc lòa xòa ra sau tai, khoác tay đạo cụ hình người họ Dạ, hướng phía dì Hàn hô lớn:


- A di, chú Vân! Cảm ơn hai người!

Giọng Lam Uyên khi gào lên ở hội trường bị át đi, chuyên viên kỹ thuật bèn cắt đoạn cô gọi người thân đưa lên màn ảnh lớn, nhân tiện phóng to câu nói của cô trên loa cho mọi người cùng nghe.

Một công đôi việc, họa tiết tinh xảo trên chiếc Veivelry được tuyên truyền cho tất cả cùng xem. Không ít phụ nữ tinh mắt đã bình phẩm về trang phục của cô. Ngụy Thao ở nơi đầu ngọn gió Đông khẽ thở phào, coi như cô miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

Dạ Trạch không hài lòng lắm, bĩu môi giận dỗi:

- Hình như mẹ tôi còn một đứa con trai đấy! Cậu có muốn cảm ơn không?

Lam Uyên cười hì hì, giả bộ ngây thơ, mắt tròn mắt dẹt hỏi lại anh:

- Ơ? Ai ấy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận