Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhà có khách, Tô Tử Lâm tự giác đứng dậy chuẩn bị thêm chăn gối và nệm ra phòng khách ngủ.

Ban đầu căn hộ bọn họ ở tầng 10, có ba phòng ngủ. Sau đó, Vãn Hướng Khuê không thích, đòi đổi sang căn nhỏ hơn nên Tô Tử Lâm chuyển đến đây, vị trí đối diện cầu thang cũng là anh chọn. Vãn Hướng Khuê đạt được mục đích chính rồi, lười ý kiến thêm nữa.

Giải thích cho vấn đề này, Vãn Hướng Khuê tốn không ít thời gian nghiên cứu, cho ra kết luận: Tô Tử Lâm nhất định sẽ phải thường xuyên công tác. Mà cô thì luôn đi theo chủ nghĩa hà tiện, nhà càng to thì càng tốn tiền thuế, tiền vệ sinh, tiền điện nước... Chính vì thế, căn hộ ba phòng ngủ rộng rãi nháy mắt đã bị cô rút gọn xuống còn hai: Tô Tử Lâm một phòng, cô một phòng – quá hoàn hảo!

Bất quá, sau khi cưới, phòng của Vãn Hướng Khuê lập tức bị chủ nhân biến thành phòng làm việc, khắp nơi đầy sổ sách, giấy tờ, máy móc, vượt quá dự định ban đầu. Cô mặt dày vô liêm sỉ chuyển hết đồ đạc sang phòng của Tô Tử Lâm, anh cũng chẳng nề hà.

Thời gian đó, KD vừa vượt qua cơn khủng hoảng nội bộ, công việc còn bận rộn, Vãn Hướng Khuê không hay về nhà, toàn thời gian đều ở văn phòng làm việc. Cho nên, mặc dù nói cô ngủ chung phòng với anh nhưng thực chất bọn họ chưa chung sống cùng nhau bao giờ: cô ở nhà thì anh đi làm, cô đi làm thì anh ở nhà.

Tính đến nay đã gần một năm rồi, số lần cô và anh đồng sàng chưa vượt quá mười đầu ngón tay. Đừng hiểu nhầm! Chung giường chỉ là chung giường mà thôi, cô việc gì cũng chưa thử qua, vẫn là một thiếu nữ trong sáng thuần khiết!

Lúc Tô Tử Lâm đang sắp xếp nệm ngoài phòng khách, Vãn Hướng Khuê lẻn vào bếp, rót một cốc nước ấm. Cảm giác tội lỗi khiến cô không thể nào an tâm được, cứ lăn tăn trong lòng. Nếu không phải tại cô thì anh không cần lăn ra đây rồi, phòng ngủ càng không dễ bị hai người phụ nữ chiếm mất.

- Ngủ ngoài phòng khách không sao chứ?

- Không sao! _ Tô Tử Lâm không cần ngoảnh lại cũng biết là ai hỏi, nghiêm túc đáp.

Một lát sau, cảm thấy bên cạnh có người, anh mới quay sang nhìn, mắt lia qua người Vãn Hướng Khuê một lượt rồi dừng lại trên ly nước nhỏ đang tỏa khói nhàn nhạt:

- Em bị đau bụng?

- À... cái này mang cho anh! _ Cô lúng túng, đặt xuống cạnh tấm nệm được trải vuông vắn, nằm song song với hàng gạch lát sàn, nhanh nhảu đứng dậy rồi nói tiếp – Nếu sáng mai anh phải đi làm sớm thì em mang đồ ăn tới công ty cho anh sau nhé!

Tô Tử Lâm gật đầu, dõi theo bóng người mảnh mai thoăn thoắt của Vãn Hướng Khuê biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, môi ẩn ẩn nụ cười.

Hướng Khuê đi vào thì Thái Huyền Trang đã ngủ được một giấc rồi. Có lẽ do làm việc quá nhiều đi. Cô rón rén tìm điện thoại, cắm sạc.

Chỉ tốn vài phút, đồ điện tử bị hết pin kia đã được sạc tới 15%. Vãn Hướng Khuê ngồi bên đầu giường kiểm tra tin nhắn, phát hiện Cao Lam Trang đã xem được cô lúc ở trường quay trực tiếp chém gió bay nóc nhà rồi. Thật ngại quá, cô là thân bất do kỷ mà thôi!

“Chúng ta đều như nhau cả thôi!” _ Cô bằng tốc độ tia chớp nhắn lại.

Cao Lam Trang nhận được lời đáp của bạn thân, bấm máy gọi cho Vãn Hướng Khuê, đầu dây bên kia nhanh chóng được khai thông:

- Thế nào? Bản cô nương hôm nay có xinh không?

Cao Lam Trang “ọe” một tiếng rõ to vào mic:

- Bà cô của tôi ơi, đừng ảo tưởng nữa! Cậu có cảm thấy dằn vặt khi lừa dối người hâm mộ như thế không?

- Không có a! _ Cô nhún vai, đồng thời sực nhớ tới nam MC kia, khúc khích cười _ Cậu biết hôm nay mình gặp ai không?

- Không đoán ra! Cậu mau nói đi! _ Cao Lam Trang sốt ruột _ Chẳng lẽ là soái ca nào đẹp trai hơn cả Tô Tử Lâm?

- Tô Tử Lâm đẹp trai lắm à? _ Cô nhướn mày suy nghĩ, vẫn không hiểu tại sao hội chị em thân thiết nhà mình luôn ca ngợi chồng cô như vậy.

- Thôi bỏ đi! Cậu đúng là có mắt không tròng! Khai mau, hôm nay hồng hạnh vượt tường đến đồng cỏ nào?

Vãn Hướng Khuê khịt mũi:

- Vượt tường gì chứ?! MC dẫn chương trình hôm nay là fan của mình, hỏi mình từng gặp BL chưa, rồi muốn xem chữ ký của BL nữa! Mình nói, mình có bạn là đồng nghiệp của BL, có thể giúp cậu ta xin chữ ký của BL. Sau đó, cậu ta rối rít cảm ơn, tiễn mình tới tận hầm để xe, còn đưa cuốn “Trên gác xép” được bọc cẩn thận trong balo cho mình. Đối đại nhân, phen này phải nhờ tới cậu rồi!

Cao Lam Trang im lặng, không biết làm thế nào mới tốt. Giá như trước đây cô không nghe lời Vãn Hướng Khuê đặt bút danh thành Đối Bất Khởi thì hay biết mấy. Đối Bất Khởi không phải có nghĩa là “không có gì” sao!?! Đôi khi, cô tự hỏi, có phải hay không Vãn Hướng Khuê ghen tỵ cô cả ba năm cao trung điểm trung bình văn đúng top1 toàn khối, mới hố cô đặt tên kỳ quái như thế.

- Này, mình chưa tính sổ cậu xui dại mình đặt bút danh hố người đâu đấy nhé! Mình không đi lừa người với cậu nữa đâu! Cậu tự mình ký sách đi! Đại gia đóng cửa thả chó, không tiếp khách!!!

- Hố cái gì chứ! _ Cô bĩu môi _ Thôi, mình đi ngủ đây, gudnight!

- Goodnight!

Tắt máy, Vãn Hướng Khuê ngả lưng, kéo chăn cuộn thành một con sâu lớn. Chẳng bao lâu sau, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ là ban công nhô ra khá rộng rãi, trồng không ít cây cảnh mà cô lấy từ nhà cũ đến. Vãn Hướng Khuê không hẳn là một người lãng mạn, những loài cô trồng đều là thực vật chịu hạn tốt. Từ xương rồng, sen đá đến lô hội, loanh quanh chỉ có tần ấy nhưng hình dáng, màu sắc, chủng loại nào cũng phải có cho đủ bộ.

Tô Tử Lâm sợ tốc độ mở rộng địa bàn trưng bày xương rồng của cô quá nhanh, bèn gọi thợ đến lắp thêm một dàn treo cố định đề phòng trường hợp Vãn Hướng Khuê “lỡ tay” đánh rơi một chậu cây nào đó xuống tầng dưới. Vài hôm sau, bởi vì có dàn treo vô cùng chắc chắn của anh tài trợ, cô càng ra sức càn quét các cửa hàng cây cảnh trong phạm vi đường từ văn phòng về nhà. Không chỉ thế, Vãn Hướng Khuê còn mạnh dạn bổ sung Sử quân tử vào danh sách cây trồng tại gia của mình. Sử quân tử là cây chịu nắng tốt, rất phù hợp với đẳng cấp lười biếng level max của cô.

Chưa hết, một hôm đến văn phòng đối tác làm việc gặp bể cá xinh xinh, cô còn táo tợn mặt dày xin bọn họ mấy con về nhà nuôi. Chẳng qua, đi từ công ty người ta về được nửa đường, cô mới sực nhớ mình chưa có bể để thả chúng, quay xe đến văn phòng của Tô Tử Lâm ngồi đợi anh từ giữa trưa đến chiều tối cho bằng được để đòi anh dẫn cô đi tìm tiệm bán bể cá đẹp nhất lại rẻ nhất thành phố.

Bọn họ lái xe đi lòng vòng cả tối nhưng chưa từng nghĩ đến việc lên mạng tra xem nên mua ở đâu. Mãi đến khi Tô Tử Lâm khệ nệ bê bể thủy tinh cùng một túi lớn đồ đạc chăm sóc cá vào phòng, cô đồng thời vô tình nhìn thấy modem phát wifi ở trên bàn thì mới “A” lên, nói:

- Vốn dĩ chúng ta có thể đặt hàng trên mạng mà nhỉ?

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng “chót dại” rồi. Vãn Hướng Khuê bấy giờ chỉ biết gãi đầu gãi tai rồi chạy đi nấu bữa tối.

Đêm xuống, gió dường như mạnh hơn, khiến mặt nước trong xanh lay động, gợn lên những đợt sóng nhỏ, dọa đàn cá bơi loăng quăng trong bể. Chỉ một lát, gió ngừng, trả lại cho chúng khoảng nước yên ả. Mây mờ tản ra tứ phía, để lộ ra vầng trăng chưa tròn, sáng vằng vặc, in lên tấm giương sáng ánh vàng nhàn nhạt dịu dàng cùng cả màu hồng đỏ của dàn Sử quân tử đương thì ra hoa, xum xuê leo kín ban công.

- ------------

Mình nhớ rõ ràng mình đã soạn sẵn NDCCT quyển 1 chương 16 rồi cơ. Có chi tiết J xuất hiện cứu V nữa nhưng lúc kiểm tra trên web đăng thì đăng đến chương 15, tức là chưa đến chương 16 ấy, chưa đến đoạn V xuất hiện. Thế mà á, mình tìm cả trên lap cả trong đống giấy viết tay cũng không thấy đâu:))

Khó hiểu thật sự luôn. Mình nhớ rõ ràng mình còn tả sương sương khung cửa thọt lỏm xuống so với tường mà J nấp cơ, ôi mẹ ơi.

Cả ngày lạch cạch type chương 3 chương 4 Trên gác xép với tâm thế vững vàng, nghĩ rằng hôm nay không phải trốn deadline chương 16 nữa. Kết cục: không nhớ lưu chương 16 ở đâu:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui