Nhân Duyên Của Chúng Ta

Hai người ăn xong bữa sáng, vừa bước ra ngoài thì bắt gặp Dương Hồng Dương cùng hướng đi tới.

Vãn Hướng Khuê cố ý lảng tránh, làm vẻ như đang đi dạo, không để ý đến cậu ta. Thế nhưng, bởi vì Dương Hồng Dương đi theo sau hai người rất lâu, ánh mắt nhìn cô quá cháy bỏng và lộ liễu, vô tình khiến Tô Tử Lâm phát hiện. Anh dừng lại trước quầy nữ trang, dáng đứng như đang cùng Vãn Hướng Khuê bàn bạc xem xem muốn mua gì nhưng thực chất là âm thầm ghé xuống nói nhỏ vào tai cô:

- Em có quen cái người đi phía sau không?

Qua tấm gương bày trên tủ kính, Vãn Hướng Khuê có thể thấy Dương Hồng Dương đã hạ quyết tâm phải ba mặt một lời với cô. Vài tíc tắc trước khi cậu ta kịp chạm tới vai cô, Vãn Hướng Khuê căng thẳng, cúi người tháo dây đôi giày thể thao đang mang trên chân, bận rộn buộc chỉnh lại một lượt dù chúng vốn dĩ đã rất vừa vặn với cô.

Cánh tay Dương Hồng Dương đang giơ ra khựng lại giữa không trung – nơi trước đó là vị trí Vãn Hướng Khuê đứng. Tô Tử Lâm cau mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay cậu ta rồi đem ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu và bài xích ấy xoáy vào mắt đối phương:

- Anh làm gì vậy?

Áp lực tỏa ra từ Tô Tử Lâm ngay lập tức khiến Dương Hồng Dương lung lay ý chí, dù sao cậu ta cũng không nắm chắc cô gái kia có phải Vãn Hướng Khuê hay không. Hơn nữa, người đàn ông này tâm lý chiếm hữu rất mạnh, chắc chắn phải có quan hệ thân thiết với cô ta. Vãn Hướng Khuê vẫn độc thân, có lẽ cậu tìm sai người rồi.

- Xin lỗi, tôi nhận nhầm người! _ Dương Hồng Dương xấu hổ, cúi đầu một góc 45 độ tạ lỗi rồi xoay người theo hướng khác rút lui.

Vãn Hướng Khuê lom khom ở dưới thêm nửa phút, đếm ngược cho Dương Hồng Dương đi xa rồi mới dám ngẩng đầu lên, dè dặt quan sát chung quan. Xác định nhân vật không được chào đón đã biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm, thẳng lưng đứng dậy, cảm thấy bầu không khí dễ chịu hơn rất nhiều.

- Cậu ta là ai thế? _ Tô Tử Lâm đặt câu hỏi song thái độ tỏ vẻ cô không trả lời cũng nằm trong dự đoán của anh.

- Một người quen cũ mà thôi!

Vừa nói, Vãn Hướng Khuê vừa rảo bước đi trước một đoạn, không muốn để lộ khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của cô cho Tô Tử Lâm biết.

Rất may, anh không phải là một kẻ tọc mạch. Tô Tử Lâm không bình luận gì thêm, coi chuyện vừa rồi chỉ như gặp phải một người bạn cũ mà cô không còn muốn liên hệ. Hai người im lặng đi bộ về văn phòng.

Tất nhiên, mặc dù không đi sâu làm rõ vấn đề nhưng anh vẫn cẩn thận tiễn Vãn Hướng Khuê đi quay về, dặn dò cô đi đường cẩn thận, không được lơ là xe cộ kể cả không phải giờ cao điểm. Đáp lại tấm lòng quan tâm lịch sự ấy, cô nhàn nhạt “Ừ’ một tiếng rồi đạp ga phóng đi với tốc độ bàn thờ, không khác gì trêu ngươi người khác. Tô Tử Lâm đành tặc lưỡi cho qua, trở lại văn phòng gọi điện cho người bảo vệ dưới tầng một khu chung cư, hẹn bọn họ để ý xem xe Vãn Hướng Khuê tới nơi thì báo cho anh yên tâm.

Chưa tới nửa tiếng, cô đã đậu chiếc xe mới tinh của mình ngay ngắn trong hầm.

Ngồi định thầm một lát, Vãn Hướng Khuê quyết định sẽ đi dạo trong vườn hoa dưới chung cư cho khuây khỏa. Đầu óc như trên mây, sau khi đi vô thức gần năm, sáu vòng gì đó, bị mặt trời lên cao đốt cho da nhoi nhói vì cháy nắng, linh hồn trẻ lên ba của cô mới quay về. Vãn Hướng Khuê chậm chạp vào thang máy, bấm số 12 trên bảng điều hướng rồi ngẩn ngơ nhìn các con số tăng dần trên bảng điều hướng điện tử.

Thời khắc hai cánh cửa thép mở ra, cô chán nản phát hiện buổi sáng vội vã rời nhà còn chưa đóng cửa nẻo cẩn thận. Nói một cách chân thực chính là, cô đã quên không khóa cửa.

Tâm trạng tuột dốc không phanh khiến nỗi bận tâm về trí nhớ giảm sút của cô bay đi ngay trong chốc lát. Vãn Hướng Khuê cởi giày, vứt lung tung dưới chân tủ rồi lết vào phòng khách, nằm ườn trên sofa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Tô Tử Lâm nhận tin báo nhà mình vinh dự được trộm ghé thăm cách thời gian nhân viên bảo vệ báo Vãn Hướng Khuê về nhà chỉ cách nhau vài phút.

Lúc rời nhà cô không mang điện thoại, anh cũng không cách nào liên lạc được với cô. Nhìn lên lịch trình làm việc khoanh tròn một dấu mực đỏ lớn, Tô Tử Lâm có chút bực bội trong người, sau đó rời khỏi văn phòng. Trưởng phòng Huỳnh khệ nệ ôm một chồng giấy tớ lớn đi tới, thấy anh vội vã hướng cửa mà đi, gọi lớn:

- Tổng giám, anh đi đâu thế? Còn vài phút nữa thôi là chúng ta...

- Tạm hoãn đi! _ Anh lách người vào thang máy chật ních nhân viên, nhìn trưởng phòng Huỳnh ngơ ngác đứng trước cửa văn phòng lẻ loi dần khuất bóng sau những đầu người lúc nhúc.

Không khí có phần căng thẳng. Tô Tử Lâm bình thường thường đi thang bộ - vì phòng của anh ngay tầng 2, hiếm khi nào lười biếng bấm thang máy như những người khác. Lần đầu tiên trong lịch sử, vị tổng giám lấy lừng của bọn họ dùng tốc độ bàn thờ lách vào “chốn thị phi” này, hơn nữa còn vội vã kiểm tra đồng hồ đeo tay liên tục. Các nữ nhân viên bấy giờ đều nhìn nhau, ngầm thành lập một hội đồng minh, hẹn sẽ mang tin tức nóng hổi này lan khắp nơi. Đương nhiên, bằng cách của bọn họ, tin tức bên lề ấy sẽ vĩnh viễn không được vị đại nhân khét tiếng nhân vật chính biết đến.

Chuông báo tự động vừa vang “Ting ting”, Tô Tử Lâm lập tức chạy khỏi văn phòng, lao ra đường, trèo vội lên một chiếc taxi đậu ven đó. Đám người lúc nhúc trong thang máy ban nãy cùng những đương sự ở sảnh đều thi nhau trố mắt, dõi theo chiếc xe hơi nhỏ xập xệ lao đi vun vút.

Người khác không vôi, Tô Tử Lâm lại vội gấp vạn lần.

Tâm trạng Vãn Hướng Khuê không tốt, cô nhất định sẽ để đầu óc bay tận mây xanh, hiếm có được sự tỉnh táo và sắc bén thường ngày. Người báo tin nhà có trộm là hàng xóm kế bên, từng hợp tác với anh trong một dự án môi trường của Bộ, giao tình không tồi. Sau đó, vì theo dõi camera trước cửa nhà từ xa mà vô tình phát hiện sự cố bất ngờ này, bèn gọi điện báo cho anh – đến trước cuộc gọi của nhân viên bảo vệ chỉ vài phút.

Tô Tử Lâm không lo nhà bị mất của cải, dù sao tiền của anh đều để trong ngân hàng hết rồi. Điều khiến anh bận tâm nhất là cô gái ngốc nghếch kia, chỉ sợ cô bước vào liền bị những kẻ lưu manh ấy tổn thương.

- Anh có thể đi nhanh hơn không? Vợ tôi sắp sinh, đang ở nhà một mình! _ Tô Tử Lâm giục vị tài xế trẻ, không quên để ý tới tấm ảnh người phụ nữ và đứa trẻ đang cười rạng rỡ mà anh ta cài trên kính, bổ sung thêm một vài chi tiết “tưởng tượng kỳ ảo” nhằm chiếm lấy đồng cảm của đối phương.

Nằm trong dự đoán, người lái xe lập tức đạp ga, không nói không rằng, dùng hành động chứng minh sự thấu hiểu của mình với anh.

Tuy là nói dối song vẻ mặt của Tô Tử Lâm thật sự giống như vẻ mặt của một ông bố trẻ đang lo lắng cho an nguy vợ con: mồ hôi trên trán túa ra, bàn tay bấu chặt vào ghế lái được bọc da, người rướn về phía trước, chăm chú nhìn con đường thẳng tắp đến khu chung cư dần ngắn lại, tim đập thình thịch như có thể nảy ra khỏi lồng ngực bất kỳ lúc nào.

Vãn Hướng Khuê, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui