Nhân Duyên Của Chúng Ta

Đang cười cợt vì phát hiện thú vị của mình, cô dừng lại:

- Này, anh nhớ con bé ngủ nhờ nhà chúng ta đêm qua chứ?

- Có chuyện gì à? _ Tô Tử Lâm chống tay lên bàn, nhìn cô chăm chú.

- Ờm... đúng là có chuyện. _ Vãn Hướng Khuê gạt lọn tóc dài đen bóng ra sau vai _ Chiều nay anh rảnh chứ? Sáng nay anh về nhà hơi sớm so với bình thường.

Tô Tử Lâm chột dạ, hoàn toàn không muốn cho cô biết anh đã trở nên ngớ ngẩn và mất kiểm soát như thế nào khi biết chuyện nhà “có trộm”.

- Ở văn phòng không có việc liền về nhà thôi...

- Ờm... vậy chiều nay anh đi xem nhà với em nhé? _ Cô đề nghị _ Bà chủ nhà trọ con bé lại tăng tiền nhà rồi, chúng ta giúp nó tìm chỗ nào đó gần đây là được.

Nghĩ đến kế hoạch gặp gỡ đối tác thay thế cho việc tạm hoãn đột xuất sáng nay, anh có chút đau đầu. Mặc dù làm “hôn quân” đã quen nhưng vì mục tiêu này mà toàn bộ nhân viên đã làm việc rất chuyên cần.

- Chiều nay phải họp một cuộc họp khá quan trọng. _ Anh nói _ Em cùng anh đến văn phòng, lúc nào họp xong thì cùng nhau đi. Có được không?

Vãn Hướng Khuê nhớ tới bản thảo còn thiếu mấy trăm nghìn từ của mình bèn gật đầu lia lịa. Cô định đêm qua thức để viết cho xong, cuối cùng vì quá mệt mà ngủ quên mất:

- Vậy để em đi chuẩn bị.

Tô Tử Lâm gật đầu, nhìn vào chiếc bát sạch sành sanh của cô:

- Ăn xong rồi à?

- Ăn xong rồi. _ Vãn Hướng Khuê tung tăng chạy về phòng, vọng ngược lại đáp.

Anh từ tốn uống nốt nước canh, xếp bát đũa lộn xộn trên bàn lại, lần lượt bỏ vào bồn rửa. Ngoảnh đi ngoảnh lại hai, ba lượt, Vãn Hướng Khuê đã sẵn sàng lên đường: trên vai mang balo đựng laptop, trước ngực đeo máy ảnh. Thấy anh bận rộn làm việc nhà, cô nhíu mày:

- Cứ để đó đi! Em dẫn anh đi gặp một người!

Tô Tử Lâm chùi hai bàn tay ướt đẫm nước vào tạp dề, thong thả cởi ra, đặt lên bàn bếp:

- Đi đâu cơ?

- Sao tự nhiên anh lại hỏi nhiều thế? Đi là đi thôi! _ Cô không hài lòng phàn nàn, nhìn vào mặt đồng hồ mỏng đeo phía mặt trong cổ tay trái.

Thật ra, ý định quay lại doanh trại lần thứ hai chưa từng nảy lên trong đầu cô rất nhiều năm rồi. Nó gắn liền với giấc mơ bị bỏ dở của cô, quá đau lòng. Tuy nhiên, hôm nay sau khi khóc một trận, Vãn Hướng Khuê cảm thấy hóa ra quá khứ cùng lắm chỉ đến thế mà thôi. Hiện tại cô sống rất hạnh phúc, chẳng có gì để bất mãn cả.

- Sáng nay anh không đi xe về đâu đấy... _ Tô Tử Lâm chán nản bổ sung một chi tiết quan trọng.

- Không sao, anh cũng không biết đường. Em cầm lái là được.

- Em chắc chứ? _ Anh chỉ vào đồ đạc cồng kềnh mà Vãn Hướng Khuê chuẩn bị mang theo. Cô gái này rõ ràng là đang tự thách thức giới hạn bản thân. Cô nghĩ rằng cô có thể lái xe bằng một tay và tay kia cùng một con mắt dùng để chụp ảnh sao?

Cô thở dài, rút ra từ túi áo khoác một mảnh giấy nhỏ xíu như lớp giấy gói kẹo mà sau khi thưởng thức cô đã vội vàng nhét vào đó. Nhận tấm giấy từ tay Vãn Hướng Khuê, Tô Tử Lâm phát hiện, trên vật nhỏ tùy tiện ấy có in một dãy địa chỉ chi tiết lẫn giữa những dòng chữ trang trí đầy màu sắc.

Có một hôm, thời điểm cách sự kiện rời quân doanh rất xa, cô tò mò tự hỏi, nếu sau này cô thật sự trở thành đặc công rồi, muốn tìm những người còn lại đang ở đâu thì phải làm sao. Tất nhiên, bọn họ sẽ trao đổi cho nhau số điện thoại, địa chỉ gì đó nhưng tất cả chỉ là phương thức tạm thời. Chỉ cần có lệnh, họ thậm chí sẽ phải di chuyển đến một nơi cách nơi mình từng sống hàng ngàn cây số, trở thành một người xa lạ, có một cái tên khác. Nếu có một người quen cũ tới gặp thì sao ư? Rất có thể, nhiệm vụ của họ sẽ thất bại, tính mạng của không chỉ họ và người thân đều bị đẩy tới lằn ranh sinh tử.

Cho nên, Vãn Hướng Khuê tìm gặp Đại tá, hỏi ông phải làm như thế nào. Cứ tưởng rằng cô sẽ là người đầu tiên suy nghĩ đến vấn đề này, không ngờ, có người còn nhanh hơn cả cô, giải pháp đều có hết cả rồi. Và giải pháp đó chính là Kẹo địa chỉ. Vãn Hướng Khuê chỉ nghe nói, thứ này là do một đàn anh khóa trên - cũng thuộc thành phần “được đặc cách” như cô, sáng tạo ra.

Địa chỉ cũng không dễ đọc như thế, phải tốn rất nhiều thời gian để giải nhưng Vãn Hướng Khuê nhiều năm trước đã lật hết đáp án ra rồi, chỉ là chưa có đủ dũng cảm để quay về.

Khóe môi Tô Tử Lâm nhếch lên, rảo bước đi lấy áo vest rồi xỏ giày vào chân một cách nhanh chóng và thuần thục:

- Đi thôi!

Anh không nhịn được phấn khích và vui mừng khi nhìn thấy dãy địa chỉ quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn kia. Đây có lẽ là điểm cắt nhau đầu tiên trong cuộc sống của anh và cô. Không phải là hôn nhân gò bó, không phải là những trách nhiệm ràng buộc hay những vấn đề xã giao hằng ngày mà đôi bên ép mình phải tạo ra nữa. Đây hoàn toàn là duyên phận ngẫu nhiên. Anh rất mong chờ để thấy phản ứng của cô khi gặp chủ nhân sống ở địa chỉ đó. Hi vọng Vãn Hướng Khuê không quá bất ngờ.

Vãn Hướng Khuê ngược lại lại cảm thấy rất kỳ lạ trước thái độ của Tô Tử Lâm. Anh không những không bình luận về chiếc xe đỗ bừa bãi trong hầm mà còn rất biểu dương tinh thần sáng tạo của cô, khiến cho không gian ở dưới này trở nên hỗn độn nhưng rất nghệ thuật. Hướng Khuê nghi ngờ Tô Tử Lâm đang mỉa mai cô.

- Đừng suy nghĩ linh tinh. _ Anh trong lúc chờ đèn đỏ nói. _ Anh cảm thấy em đã giấu không ít bí mật.

Vãn Hướng Khuê cố gắng nghĩ xem cô có bí mật gì cần cho Tô Tử Lâm biết hay những bí mật có liên quan tới anh hay không song trong đầu đều là một mảng trống vô tận. Cô ngây thơ hỏi lại:

- Em có bí mật nào sao?

- Ai cũng có bí mật thôi, dù lớn tới mức không thể nói ra hay nhỏ tới mức không thể nhớ nổi.

Cô chợt kêu lên:

- Này, em vẫn chưa hỏi hết về anh đâu đấy!

- Hỏi đi, dù sao còn lâu mới tới nơi! _ Anh nhún vai. _ Chính em nhấn nút tạm dừng đấy chứ!

Vãn Hướng Khuê chép miệng, ôm rịt chiếc máy ảnh vào lòng, vừa cố nhìn xem con đường mình đang đi có gì đẹp để chụp là tài liệu vẽ bìa sách, vừa cố nhớ ra cô định hỏi anh cái gì.

Đi ngang qua cổng một ngôi trường cấp ba công lập, cô mải miết nhìn theo một cặp na sinh nữ sinh đang khoác tay nhau thân mật ngọt ngào, tay nhanh hơn não, thò máy ảnh qua cửa sổ nháy liên tục.

Tốc độ xe vừa phải, không nhanh tới mức nhòe cả ảnh nên Vãn Hướng Khuê bắt được rất nhiều bức có giá. Sau đó, cô quay sang Tô Tử Lâm chất vấn:

- Trước đây anh từng yêu đương bao giờ chưa?

Không phải Vãn Hướng Khuê não tàn đâu nhưng nếu anh từng có bạn gái, nhất định cô sẽ cảm thấy mình như người đến sau, phá vỡ tình cảm của bọn họ dù thực tế đây vốn là hai chuyện chẳng liên quan.

- Chưa từng. _ Anh nhàn nhạt đáp rồi hỏi _ Em không cảm thấy anh quá nhạt nhẽo chứ?

- Không có! _ Cô xua tay liên tục, phì cười _ Như vậy rất tốt. Anh chưa có kinh nghiệm, em cũng chưa có, chúng ta coi như huề rồi.

- Ai nói anh chưa có kinh nghiệm? _ Tô Tử Lâm bật ngược lại _ Em không cảm thấy anh rất phù hợp vơi hình tượng người bạn trai lý tưởng sao?

Vãn Hướng Khuê không hiểu dây thần kinh của anh bị chập ở đâu:

- Hả? Chưa từng yêu đương thì anh lấy đâu ra kinh nghiệm chứ? Ít nhất anh cũng phải từng qua lại với người khác giới đặc biệt nào đó mới đúng.

Tô Tử Lâm buồn bực trong lòng:

- Vậy người đàn ông trong ảnh nền điện thoại của em là ai? Chính em thừa nhận mình chưa từng yêu đương đấy?!

- Đây á? _ Cô rút điện thoại từ trên người ra, giơ lên _ Không sai, đây chính là người tình trong mộng của em đấy!

Bất ngờ trước thái độ “điếc không sợ súng” của cô, Tô Tử Lâm phan gấp, đỗ lại bên lề đường, nghiêm túc đối mặt với Vãn Hướng Khuê:

- Em có thể có ý thức hơn một chút không?

- Ý thức như thế nào? _ Cô tròn mắt _ Em nên phóng to ảnh ra rồi đóng khung treo trên đầu giường sao? Cái này tốn không ít đâu, bét nhất cũng phải sắm khung ảnh dát đá quý đấy!

Tô Tử Lâm hóa đá:

- Tô phu nhân, em là phụ nữ đã có chồng rồi đấy. Có phải em nên đặt ảnh người tình trong mộng của mình ở một chỗ kín đáo hơn không? Chỗ nào mà người khác nhìn vào sẽ không thấy được trên đầu anh có một đồng cỏ xanh ấy?

Vãn Hướng Khuê dứt khoát chữa lợn lành thành lợn què:

- Được, vậy em để màn hình khóa là ảnh em, màn hình chính là ảnh anh ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui