Nhân Duyên Của Chúng Ta

Cơn buồn nôn vừa được Vãn Hướng Khuê đè xuống lại trào lên mãnh liệt. Thật là... có con có cái gì giờ này chứ. Cô còn chưa muốn làm bà cô suốt ngày ru rú ở nhà chăm con đâu.

Tô Tử Lâm đưa cho cô một cốc nước ấm:

- Uống vào sẽ đỡ hơn đấy.

Vãn Hướng Khuê chẳng có thời gian mà nhận lấy sự quan tâm của anh, nhanh chóng rời bàn, bằng tốc độ vạn năm có một lao vào nhà vệ sinh.

- Sao thế? _ Hồ Thanh Huyền thảng thốt nhìn theo bóng cô gái kia biến mất rồi vội vàng đứng dậy cảnh báo Tô Tử Lâm hốt hoảng đuổi theo Vãn Hướng Khuê _ Đó là nhà vệ sinh nữ mà?!

Nicholas cười bất đắc dĩ, kéo tay nàng lại:

- Làm gì có người đàn ông nào không lo lắng cho vợ mình chứ! Một lát nữa bọn họ sẽ ra thôi. Em ngồi xuống đi.

- Thật không? _ Nàng hỏi lại _ Em thấy cô ấy không ổn lắm.

Quả thực, Vãn Hướng Khuê không ổn một chút nào: Đêm hôm đó, cô phát sốt.

Nhiều năm rồi, sức khỏe của cô luôn tốt. Cơn sốt này ập đến quá đỗi bất ngờ, khiến cô không dễ chịu một chút nào. Nửa khuya, Vãn Hướng Khuê lục đục dậy, tự mình gọi taxi nhập viện. Tô Tử Lâm mệt mỏi cả ngày, lúc rời nhà, anh vẫn đương say giấc, cô không muốn làm phiền anh.

Tránh nhau không quá hai mươi tư tiếng, lúc cô làm thủ tục, đóng viện phí, lại vô tình xếp hàng ngay cạnh Dương Hồng Dương. Khuôn mặt xuống sắc của cô bấy giờ cũng chẳng che giấu được đôi mắt tinh tường của đối phương. Cậu ta chờ cô ở sảnh sau khi hoàn thành công việc của mình:

- Ốm rồi?


Cô cười xã giao một cách đầy gượng ép, giấu cuốn sổ y bạ ra sau lưng như đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện gì xấu.

- Khám sức khỏe định kỳ thôi.

Dương Hồng Dương nhướn mày, đôi mắt đào hoa híp lại, khóe môi nhếch lên như đang khinh bỉ IQ của cô.

- Trưởng khoa, anh chưa về sao? _ Một nữ y sĩ xinh xắn đi đến.

Vãn Hướng Khuê biết thừa người ta không phải tiện miệng hỏi vậy. Dương Hồng Dương có thể coi là nhân trung long phượng, tướng mạo cực phẩm, gia thế hiển hách, đường công danh sự nghiệp rộng mở, cậu ta được phái nữ để ý cũng không lạ.

- Chưa! _ Cậu hòa nhã đáp lại _ Tôi đưa bạn gái đi khám đã.

Vãn Hướng Khuê trợn mắt, chỉ muốn xông đến bóp chết người đàn ông trước mặt. Cô gái kia thẹn thùng cười với cô một cái rồi chạy đi mất.

- Trợn cái gì? Tôi mới là kẻ chịu thiệt đây này! _ Dương Hồng Dương thản nhiên bốp chát lại cô _ So với kẻ độc thân như cậu thì quá lời rồi.

Cô thở dài, bất lực trước lý luận sắc bén của cậu. Cô lấy chồng là chuyện kín, về căn bản cả thế giới đều biết Vãn Hướng Khuê vẫn độc thân. Hiện tại phủ nhận nhất định chẳng có lợi lộc gì, chi bằng mặc kệ cho Dương Hồng Dương tự chơi một mình.

- Thôi được rồi. Không đùa với cậu nữa. _ Hồng Dương lấy lại trạng thái nghiêm chỉnh cần có của một bác sĩ, vươn tay giật lấy cuốn y bạ bị Vãn Hướng Khuê căng thẳng giấu sau lưng rồi vò nát lúc nào không biết _ Khám sức khỏe định kỳ cũng cần nằm viện?

Cô bặm môi, biết mình không thể múa rìu qua mắt thợ, sải bước hướng về khu điều trị nội trú đi trước.


Dương Hồng Dương là bạn học thời cấp hai của Vãn Hướng Khuê, là người duy nhất biết chuyện cô từng tham gia thi đấu Esport chuyên nghiệp. Chuyện thi đấu này, Thái Huyền Trang cũng không biết. Căn bản tựa game cung đấu về sau cô tham gia và tựa game hành động chiến thuật trước đó hoàn toàn không liên quan gì với nhau, cô chẳng cần khoe khoang làm gì. Hơn nữa, không phải kỹ thuật nào cũng áp dụng được cho tất cả lối chơi. Kể từ dấu mốc BL từ bỏ sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp, tất cả kỷ niệm và minh chứng một thời đều vinh dự được Vãn Hướng Khuê cất vào một xó xỉnh trên gác xép ở nhà ba mẹ. Dương Hồng Dương là bạn cùng lớp, tất nhớ rõ cô trông như thế nào. Trùng hợp, vào ngày cô trốn học, cậu ta cũng trốn học đến xem idol – đối thủ trên danh nghĩa của Vãn Hướng Khuê – thi đấu. Bấy giờ Dương Hồng Dương nào có tốt bụng đến mức sẽ giúp đỡ kẻ đã đánh bại idol của mình giữ bí mật. Vãn Hướng Khuê phải đồng ý làm bài tập hộ cậu ta suốt cả học kỳ thì chuyện cô bùng học đi chơi game mới yên ổn.

- Hôm trước mình có xem chương trình phỏng vấn. _ Dương Hồng Dương nhanh chóng đuổi theo, nói. _ Nghe đồn cậu vẫn độc thân, chuyện này là thật sao?

- Độc thân có gì sai hả? _ Cô hỏi, tiếp tục cảm thấy tham gia phỏng vấn đúng là mua dây buộc mình rồi dần thông cảm cho những doanh nhân bị bóc phốt vì tội “kênh kiệu” trong lời mấy nhân viên hậu cần.

- Nếu mình muốn theo đuổi cậu thì sao?

Vãn Hướng Khuê sững người, ngỡ như mình vừa từ sao Hỏa rơi xuống Trái Đất, cái gì cũng không hiểu.

Ngược lại, Dương Hồng Dương vô cùng bình tĩnh mà tiến sát lại cạnh cô, khoác vai Vãn Hướng Khuê như rất thân thuộc:

- Không phải cậu thích thầm mình sao? Vừa hay ba mẹ mình đang giục mang bạn gái về ra mắt, cậu làm bạn gái mình đi?

Rốt cục Vãn Hướng Khuê cũng hiểu vì sao con hàng này lại đột nhiên phát bệnh như vậy. Cô thở phào nhẹ nhõm:

- Ai nói với cậu là tôi thích thầm cậu?

- Không phải năm đó cậu tặng hoa cho tôi vào sự kiện tình nhân sao?


Mười mấy năm quên lãng về một đại thần Vô Danh đột nhiên tua lại vèo vèo trong đầu cô. Hóa ra cái vị thần tiên giàu có nổi tiếng kia lại là bạn cùng lớp với cô. Chẳng trách tại sao cậu ta lại im hơi lặng tiếng, mặc kệ cô giật lấy top1 ung dung như thế. Ba của Dương Hồng Dương là chủ một công ty chuyên về giải trí điện tử, cậu ta chơi sản phẩm do ba mình làm ra không lạ. Có điều, biết trước sự kiện offline sắp diễn ra rồi đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió, đây thật không thể chấp nhận nổi.

Vãn Hướng Khuê rất muốn đóng giả làm bạn gái của Dương Hồng Dương rồi làm loạn bữa cơm ra mắt, trả thù cậu ta nhưng nhớ đến thân phận mình trong giới làm ăn, cô đành nén sự tiếc rẻ xuống đáy lòng, giải thích:

- Nửa đêm làm nhiệm vụ, tặng hoa nhầm người mà thôi.

- Cậu không thể vô trách nhiệm như thế được, bạn học Hướng Khuê! _ Dương Hồng Dương nhất quyết dây dưa đến cùng _ Mình đã thủ tiết mười mấy năm vì cậu, cậu không được cự tuyệt mình!

- Nhưng mình là phụ nữ đã có chồng rồi! _ Cô thẳng thắn chơi ra ngô ra khoai, khoái chí tột độ.

- Tại sao cậu ốm mà anh ta lại không ở cạnh cậu?

- Anh ấy... _ Cô muốn cãi lại, song nhớ đến hiện tại là nửa đêm canh ba, tiếng định nói tắt ngấm trong cổ họng.

Vãn Hướng Khuê xấu hổ, lí nhí đáp lại yếu ớt:

- Mình không muốn làm phiền anh ấy!

- Ha! _ Dương Hồng Dương cười khẩy, lạnh lùng khoanh tay trước ngực, nghiêm khắc soi xuống ánh mắt trốn tránh của cô _ Đừng tưởng mình ngu. Sáng nay ở trung tâm thương mại là cậu, đúng không?

Cô im lặng, cậu ta được đà nói tiếp:

- Cậu không giải thích cũng được thôi. Nhưng tại sao cậu lại đưa số của chồng cậu cho người phụ nữ khác?

Dương Hồng Dương chìa ra mẩu giấy ban chiều cô ghi số điện thoại cho nữ thư ký ở văn phòng Tô Tử Lâm:


- Nếu không phải là em gái mình cho mình xem, cậu thật sự sẽ đem chồng cậu trao vào tay một kẻ khác nữa, đúng không? Cậu nói đi, cái gì đã khiến cậu bắt đầu cuộc hôn nhân không có tình cảm này?

Sự chất vấn đột ngột của người bạn đã lâu không liên lạc khiến Vãn Hướng Khuê liên tục bị đồn vào đường cùng. Khuôn mặt tái nhợt vì ốm sốt của cô nay lại càng xám ngắt và xanh xao hơn. Bí mật cô giấu kín bao lâu đang nằm giữa lằn ranh tan vỡ. Nó là yếu điểm duy nhất của cô, là yếu điểm trung tâm của vô vàn yếu điểm khác, là kết tinh của vô số thất bại, tuyệt vọng và điên cuồng.

Vãn Hướng Khuê cảm thấy tim cô như chuẩn bị nhảy xổ ra khỏi lồng ngực, nảy tưng tưng rồi rơi tõm xuống một cái hố sâu vô tận và tăm tối nào đó. Cô siết chặt tay, môi bị cắn tới bật máu. Vị tanh ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi giờ đây không thể khiến chủ nhân của nó tỉnh táo và bình tĩnh nữa. Hết lần này tới lần khác, khuyết điểm của cô đều bị Dương Hồng Dương nắm lấy, xưa đã đành, nay cũng vậy.

- Đừng lo, mình sẽ không nói với ai đâu. _ Cậu ta chán nản nói, kéo Vãn Hướng Khuê đang run rẩy đi về phòng điều trị nội trú của cô.

Tô Tử Lâm tỉnh giấc, nhìn sang nửa giường trống không bên phải đã lạnh hơi người. Anh xoa xoa thái dương, gạt tấm chăn mỏng xuống khỏi người, đứng dậy mở cửa ra ngoài xem xem Vãn Hướng Khuê đang làm gì. Đồng hồ ở phòng khách chỉ một rưỡi, bầu trời vẫn còn tối đen như mực, mặt trăng và cả sao đều trốn đi đâu mất. Chắc là trời sắp mưa, anh nghĩ rồi vươn vai mấy cái cho tỉnh hẳn ngủ.

Cả ngày hôm qua chạy đi chạy lại liên tục. Tối đến còn ăn tẩy trần đến muộn với Nicholas và Hồ Thanh Huyền, một đời này anh chưa bao giờ mệt mỏi đến như thế. Tô Tử Lâm đếm thật kĩ, nhận ra anh đã già rồi. Tuổi thanh xuân đôi mươi phơi phới giờ đây đã xa thật xa, anh chẳng thể nhiệt tình tham gia những cuộc vui quá khuya, nốc hàng chục chai bia không biết say, tu một hơi hết veo bình rượu nặng mà không chuếnh choáng đau đầu.

Anh từng đọc một nghiên cứu trên tạp chí lúc rảnh rỗi, nói rằng, đàn ông sinh con sau tuổi tứ tuần thì khả năng đứa bé mắc các bệnh, tật càng cao. Nghĩ đến Phật hệ thiếu nữ nhà mình, anh cau mày.

- Hướng Khuê? _ Anh cất cao giọng hỏi sau khi tìm quanh quẩn một hồi chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Chẳng lẽ cô lại cao hứng đi dạo vào giờ này? Anh tự hỏi và cảm thấy lo lắng. Thỉnh thoảng Vãn Hướng Khuê lên cơn làm ra đủ thứ chuyện có chút khùng khùng nhưng đến mức độ này thì hơi quá rồi.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, anh tuần tự kiểm tra các phòng lại một lượt, vẫn không thấy người cần tìm đâu, cả tư trang hằng ngày Vãn Hướng Khuê mang bên mình như điện thoại hay ví cũng không.

Tô Tử Lâm nhấn số 1 trên bàn phím, nhanh chóng gọi đến số diện thoại vô cùng quen thuộc của cô.

Bình thường Vãn Hướng Khuê không có thói quen lưu số điện thoại, nếu chẳng may cô không nhớ số điện thoại của anh, anh cũng chẳng biết làm như thế nào được.

Nằm trong dự đoán, chuông đổ liên hồi nhưng không có ai bắt máy. Anh tạm thời ban cho bản thân một khoảng trống để suy nghĩ xem rốt cục Vãn Hướng Khuê có thể đến những đâu vào nửa đêm canh ba. Hôm nay vừa mới gặp Hồ Thanh Huyền, nhất định cô sẽ không đến làm phiền bọn họ. Cao Lam Trang ở thành phố khác, trừ phi Vãn Hướng Khuê chăm chỉ tới mức sẵn sàng xếp hàng để mua vé tàu thì chẳng có lý nào cô đến đó cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận