Nhân Duyên Của Chúng Ta

Dạ Trạch được đưa vào phòng cấp cứu kịp thời. Lam Uyên sốt ruột đứng bên ngoài đi đi lại lại, cô vẫn không hiểu rốt cục nguyên nhân gì khiến anh lâm vào nông nỗi này.

Nữ y tá đi ra, gọi cô đóng viện phí cho Dạ Trạch, nhân tiện thông báo tình hình bên trong của: "Bệnh nhân sốt cao, nhiều ngày không ăn uống, bệnh dạ dày tái phát."


Lam Uyên gật đầu, tạm thời cứ vậy đã, anh còn sống là may rồi.

Nể tình bạn bè chí cốt, lúc làm thủ tục nhập viện, cô chuyển Dạ Trạch sang phòng VIP. Tiền làm ra chính là để dùng vào những lúc thế này, có thể khiến mình cùng người thân dễ chịu hơn một chút.


Nhìn tới sắc trời dần chuyển tối, Lam Uyên ra ngoài mua đồ ăn. Từ khi hạ cánh đến bây giờ cô còn chưa ăn, mặc dù lo lắng cho Dạ Trạch nhưng hiện tại cô càng không được phép ủy khuất bản thân. Nếu cô phát bệnh, lấy đâu ra người chống đỡ cho cả cô và anh? Chỉ có thể tự mình cố gắng, sau đó mới có tư cách mà đi chiếu cố người khác.

Bệnh viện Saint Peter cô từng đến nhiều lần, mỗi lần bị bệnh, mẹ đều mua cháo ở tiệm nhỏ ở góc đường đối diện cho cô ăn. Đã nhiều năm trôi qua, hàng bán cháo nho nhỏ kia vẫn không hề thay đổi. Chỉ khác ở chỗ, lần này người đi mua là cô. Trong lúc chờ người bán hàng đóng cháo thành hộp, Lam Uyên gọi một cuộc về nhà, nói cho mẹ tình hình của Dạ Trạch.

Mẹ Lam hỏi cô phòng của anh, nói chút nữa sẽ qua thăm. Lam Uyên cười trừ, đôi khi cô còn cảm giác anh biến thành con trai cưng của mẹ thật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận