Nhân Duyên Của Chúng Ta

Lam Uyên ôm một cục tức về nhà Vân Triệt.

Mẹ nó, nếu không phải hôm nay cô gặp hạn thì cô sẽ không đặt một bước chân vào cái địa phương này.

Ai mà biết được giây phút cô định lao tới bóp chết Vân Triệt thì đại ca xuất hiện.

Trên đời này có hai sinh vật cô bất lực nhất: một là đại ca, hai là người yêu cũ. Thứ tự ưu tiên ghét bỏ cũng giống như vừa nói.


Vân Triệt thủ đoạn dây dưa tới lui, cô vẫn còn chút uy mãnh, có thể đánh lại. Nhưng mà nhân vật kia... cô cáu cũng không thể để lộ ra mặt, vô cùng sầu não.

Đại ca tên đầy đủ là Đại Ca, không rõ năm sinh năm mất. Mà có lẽ cũng chả có cái ngày anh ta đi ngủ với giun đâu.

Lam Uyên biết Đại Ca vào thời điểm cô ở Thượng Hải, ngày ngày xem sinh viên tập luyện. Vốn dĩ cô sau khi bị biểu tình định an phận một chút, không đồng ý đi làm cái công việc thất đức kia... nhưng phía mấy giáo quan phái Đại Ca tới thuyết phục cô. Sau đó Lam Uyên bị Đại Ca đuổi đánh suýt chết, ngồi ở cửa ký túc xá canh 24/24, không cho cô ló ra ngoài, cô lộ mặt ra lập tức dùng ba trăm sáu mươi ngàn thế võ đánh. Cuối cùng, cô bị buộc chấp nhận đi ngồi làm cảnh chọc tức sinh viên tập huấn với cái giá 20 RMB một tuần... Về lý thuyết thì cái này gần như là bán thân rồi...

Tóm lại, vị đại ca này bề ngoài trông như em trai nhỏ nhà hàng xóm, mặt lúc đếch nào cùng mỉm cười, nhưng sâu trong nụ cười là bể khổ của không biết bao nhiêu nạn nhân.


Sau khi Lam Uyên tốt nghiệp lập tức ôm hành lý xéo về trong đêm. Mặc dù cô đáp ứng mang hắn theo tiễn cô nhưng mà Lam Uyên bị gia hỏa này ám ảnh, thà thất hứa, mặc kệ tất cả rồi chạy chối chết.

Bằng tính cách của hắn, thể nào cũng nghiến răng nghiến lợi thề sẽ mang đôi dép cao su hình con vịt đập chết cô.

Ban nãy cô nhìn ra Đại Ca từ ngoại hình chỉ là một phần nhỏ, phần lớn còn lại chính nhờ đôi dép cao su con vịt vàng chóe trứ danh hắn đi. Giang sơn dễ đổi, đôi dép khó dời...

Đương nhiên, Lam Uyên trong tình huống nguy cấp đã thay đổi chủ ý, không lao tới bóp cổ Vân Triệt mà nhảy vào xe của anh bằng đường cửa sổ. Cái cửa cạnh ghế lái trông nhỏ nhỏ thế thôi nhưng dễ chui phết đấy, cô chỉ cần thò đầu vào, đè cổ Vân Triệt xuống lót đít, sau đó bám vào vô lăng, lết nốt hạ thân vào xe, dễ như trở bàn tọa ~

Mối tình đầu quặt quẹo kia cũng không nói gì về chuyện cô đè anh ta ra lót đường cho cô bò cả. Thậm chí, cô cho anh một phát trời giáng giục phóng xe đi cũng không ý kiến. Chỉ là cô quên không bảo anh đưa về nhà, rốt cục cô lại đến địa bàn mang tên "Vân Triệt's villa", thô tục nói thẳng là cái túp lều rộng có 400 mét vuông trị giá vài gia tài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận