Nhân Duyên Của Chúng Ta

Lam Uyên đã ngồi nhìn cái đồng hồ quả lắc nhà Vân Triệt được 4 tiếng rồi. Anh ta thì sao? Vừa về nhà liền đi vào phòng ngủ, mặc kệ cô lăn lộn ở ngoài này cho chán.


Cô vô cùng muốn phá cửa đi ra, nhưng mà... cô cảm thấy cánh cửa gỗ kia trị giá bằng mấy lần cái ổ nhà cô... vẫn nên tìm cách mở ra thì hơn. Vậy là suốt mấy tiếng, cô chỉ ngồi nhìn cái đồng hồ xịn xò này lắc qua lắc lại, nghĩ cách đi tìm chìa khóa cửa.


Bụng cô lại kêu réo ầm ĩ, biểu thị không muốn tận trung với chủ nữa. Thôi được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đành phải đi gọi Vân Triệt ra một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận