Nhân Duyên Của Chúng Ta

Mặt trời lên, Lam Uyên đã cùng tiểu đội dép cao su vịt vàng rời khỏi tư gia. Trước đó không lâu cô báo cho phía Tô Kiệt chuẩn bị đồ đạc một chút, Đại Tỷ sẽ đến đón ba người đi nhận tử thi của Tam nương, còn cô sẽ đi về nhà cũ của họ chuẩn bị tang lễ.

Nhà họ Tô cháy không còn gì, tường gạch sụp xuống thành một đống hỗn độn. Mặc dù có chút bừa bộn nhưng mà Lam Uyên không lo lắng vì cạnh cô còn mười hai nam tử hán sức vóc hơn người, luôn sẵn sàng "vì dân phục vụ".

Tô Kiệt, Tô Lâm, Tô Hiên mang thi thể trở về bằng xe cảnh sát, mọi thủ tục đều được phía chính quyền và cơ quan chức năng hỗ trợ đầy đủ.

Xác người đã mất nhanh chóng đem đi khâm liệm, nhập quan. Tang lễ thiết kế chóng vánh, tất cả trình tự đều rút gọn, cử hành giữa mấy người với nhau ngay tại nhà tang lễ. Phía nhà cũ buổi sáng đem dọn dẹp sạch sẽ để khi Tô Kiệt đưa Tam nương về sẽ đi qua một lần, giống như đưa người chết trở về nhà, nhìn lại nơi mình từng sinh sống nhiều năm lần cuối.

Thời điểm nhân viên nhà tang lễ đọc điếu văn, Tô Hiên, Tô Lâm ôm nhau khóc nức nở. Tô Kiệt đứng cạnh hai đứa em cắn chặt môi, nước mắt lặng im rơi xuống.

Kết thúc, Tam nương được đưa vào lò hỏa táng, mươi con người ngồi lại trên hàng ghế ở sảnh chờ nhận tro cốt. Nhân sinh vốn vô thường, mới hôm qua thôi chúng ta còn nói cười cùng nhau, mà nay lại chia lìa hai thế giới. Nhìn qua sinh tử luân chuyển, tâm hồn Lam Uyên tựa như được mài dũa, không còn xúc động trước mạng sống con người. Những sự việc lấy đi nước mắt của cô có lẽ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

Mẹ Lam vốn kín tiếng từ đầu đến cuối rốt cục phá tan sự im lặng, quay sang hỏi khẽ:


- Người phụ nữ kia, tên Khuất Minh Nguyệt?

Cô gật đầu, lại nhướn mày:

- Có chuyện gì hả mẹ?

Bạch Lam nhún vai:

- Không có gì. Chỉ là... không nghĩ tới có thể trùng hợp như thế, mẹ cũng biế qua một người tên họ giống vậy...

Lam Uyên thở dài, duỗi người ngả ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Bất quá, chưa được mấy phút, cô lại hốt hoảng tỉnh dậy, lay lay tay mẹ:

- Mẹ, cái người quen kia của mẹ là như thế nào? Biết đâu...


...Biết đâu "người quen" của mẹ và cô lại là một. Đây cũng không phải không có khả năng a. Hơn hai mươi năm cuộc đời, Lam Uyên sớm hiểu rõ "Trái Đất vốn rất tròn", hơn nữa trường hợp này mới chỉ là quanh quẩn trong một thành phố mà thôi.

- Uy, Minh Ngạn, mình Bạch Lam đây. Cậu có rảnh không? Mình muốn hỏi một chút?

...

- Về Minh Nguyệt, em gái cậu.

...

- Cậu nói cho mình em ấy đang ở chỗ nào được không, cho mình xin một ít thông tin cá nhân ấy. Đại loại như chồng con, ngày sinh, địa chỉ, số điện thoại chẳng hạn.

...

Lam Uyên nhìn bà mẹ thân yêu đi đi lại lại trước mặt gọi điện thoại, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì. Chỉ mong sự việc sẽ không giống như cô đoán. Nhưng mà, cho dù có thật, cũng coi như còn le lói hy vọng. Nguyên lai Khuất Minh Nguyệt sinh thời không hay nói cho mấy người kia về thân thế, gia cảnh nội ngoại như thế nào, một đời chỉ tần tảo chăm sóc con cái. Bất quá, tai nạn ập đến bất ngờ, họ Tô coi như tứ cố vô thân, đến gốc gác họ hàng mặt mũi ra sao đều không hay biết.

Tuy thân thiết với họ cũng gần tám năm song Lam Uyên về lý vẫn là người ngoài, cô càng không cảm nhận hết được cảm giác của Tô Kiệt, Tô Lâm, Tô Hiên, chỉ có thể đỡ đần hết sức mình, bù đắp về mặt vật chất. Còn về phần tinh thần, tổn thương sâu cỡ nào, cô biết, nhưng không đủ khả năng xoa dịu. Nói chung chính là: bất khả kháng lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận