Nhân Duyên Của Chúng Ta

Cô há miệng định nói, song lại tới lượt điện thoại hắn đổ chuông.

Đại Ca ra hiệu im lặng, đưa máy áp lên tai, hướng cách cô xa xa một chút.

Thời điểm hắn quay lại nhìn cô, bộ óc nhỏ bé của cô chợt nổ "Oành" một tiếng, không phải là Vân Triệt chứ?


Lam Uyên cuống cuồng vứt lại hành lý, bỏ của chạy lấy người. Nếu không cô không nhầm, Dạ Trạch ở Nam Phi vừa bị tìm thấy rồi, cuộc gọi nhất định là để thông báo hắn trông chừng cô cẩn thận.

Bất quá, cô vừa mới chạy chưa quá hai trăm mét, đã nghe thấy giọng Đại Ca rống lên:

- Thập Tam, nhà ngươi đứng lại cho lão tử!


Cảng hàng không một phen náo loạn. Lam Uyên dáng người thon nhỏ linh hoạt lách qua hàng người đông đúc. Lâu ngày không hoạt động mạnh, cơ thể cô vận động một chút liền biểu tình, khớp xương nhức mỏi muốn tháo tung thành một nghìn lẻ một mảnh.

Mắt dáo dác ngoảnh lại, tim cô đập ngày càng nhanh, mười hai người kia tốc độ như gió sắp bắt kịp cô rồi. Lam Uyên nhắm mắt, hít vào một hơi lớn sau đó thật lực sải từng bước từng bước chạy trối chết, không màng bản thân va phải người khác. Hai cẳng tay da thịt non mềm sớm đã đỏ lên, đau nhức vẫn ngoan cố bắt chéo với nhau tạo thành hình chữ X như tấm khiên để cô toàn lực lao tới.

Thành công thoát khỏi khu vực đông đúc, cô thở phì phò vừa quan sát xung quanh để gọi xe. Chẳng qua, không quá ba giây, Lam Uyên tiếp tục hoảng hồn. Nguyên lai Vân Triệt đã có mặt, còn đứng cạnh xe ưu nhã cười, mở rộng cửa, ra hiệu mời cô lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận