Bảo An về phòng học bài còn Thùy Dung ngồi trầm tư một hồi sau đó đi lên phòng con trai gõ cửa, khi cánh cửa mở ra cô vẫn thấy Tuấn Anh vẫn chưa chịu thay bộ đồ mặc nhà thì lắc đầu ca thán:
– Làm gì mà giờ này con còn chưa tắm rửa thế hả?
– Dạ, con đang dở chút việc.
Mẹ có chuyện gì sao ạ?
– Mẹ không có chuyện mà con mới là người có chuyện đấy!
Nhận thấy mẹ Thùy Dung nghiêm túc vào thẳng vấn đề thế thì Tuấn Anh thở dài, anh kéo ghế mời mẹ ngồi xuống, giọng trầm trầm nói:
– Đúng là con có chuyện nhưng là chuyện nhỏ thôi.
Con tự xử lý được ạ!
– Vấn đề nhỏ là hai đứa muốn đưa nhau ra tòa sao?
– Mẹ nghe ai nói chúng con muốn đưa nhau ra tòa vậy? Chuyện không phải thế đâu ạ!
– Con biết tính mẹ, nếu không phải biết rõ thì mẹ sẽ không nói ra đúng không?
– Con…
– Lí do gì mà hai đứa gây nhau vậy?
Biết tính mẹ lâu nay rồi, nếu không phải là nghe được câu chuyện giữa anh và Nhi thì chắc chắn mẹ Dung sẽ không hỏi thẳng anh thế này, với từ trước giờ hai mẹ con vẫn hay tâm sự nên giờ này Tuấn Anh cũng muốn giấu diếm nữa mà cùng mẹ gỡ rối.
– Mẹ à! Thật sự con không biết kể như nào nữa nhưng con nghĩ mình bị bất ổn rồi mẹ ạ!
– Con có ý với Nhi rồi phải không?
– Con không biết nữa, chỉ là thấy khó chịu khi thấy…
Nhìn con trai sắp ba mươi rồi mà nói tới vấn đề tình cảm còn lấp lửng thì khiến Thùy Dung chỉ biết thở dài lắc đầu…
– Con sắp ba mươi rồi đấy Tuấn Anh! Có mỗi việc thừa nhận cũng không dám nói ra ư?
– Con…
– Là con thấy khó chịu khi thấy Nhi gần cậu Chiến hay khách hàng là nam giới đúng không? Khó chịu khi nó đi đâu mà con không biết, rồi con thấy trống vắng khi hai mẹ con nó không ở nhà có phải không?
Nói tới vậy nhưng con trai vẫn giữ im lặng thì Thùy Dung lại tiếp tục:
– Thực ra con đã động tâm vì Nhi rồi đấy chỉ là con cố gắng lừa gạt bản thân mình thôi, cũng giống mẹ trước đây thích thầm bố con, yêu rồi mà phải tới khi có vấn đề khác tác động mạnh mới nhận ra mình đã thương người ta từ bao giờ.
– Con…
– Thừa hưởng mọi thứ ưu tú của bố mà vấn đề tán gái lại chẳng hề giống chút nào thế! Bố con khi biết bản thân thích mẹ là tấn công ngay đấy!
– Con hiểu rồi ạ!
– Hiểu rồi thì dũng cảm lên! Là con trai nếu sai thì cứ thẳng thắn nhận sai, ghen thì thể hiện rõ mình ghen được chứ?
– Vâng ạ!
Đúng là mẹ Dung rất tinh ý nên Tuấn Anh cũng nhận mình sai ngay:
– Vâng.
Là con gây sự, là con vô lý trước khiến cô ấy giận mới đưa thằng bé về bên nhà cô ấy hôm nay!
– Vậy mau mà sang xin lỗi đi còn chờ gì nữa!
– Nhưng giờ này liệu có tiện không mẹ?
– Mới có 9 giờ tối, sang đó vẫn còn kịp đó! Nếu khó mở lời cứ mang cu Tôm ra làm lí do nghe chưa?
– Vâng.
Con cảm ơn mẹ ạ!
Dưới sự thúc giục nhiệt tình của mẹ thì Tuấn Anh cũng nhanh chóng tắm qua, chọn một bộ đồ mặc nhà thoải mái rồi lái xe tới chỗ Nhi.
Trên đường đi tâm trạng hứng khởi, khí thế bao nhiêu thì lúc đến cổng nhà cô thì thất vọng bấy nhiêu bởi cảnh tượng tối om trước mặt.
Nhà cô tắt điện giờ này thì chắc là đi ngủ rồi, gọi điện đánh thức thì mất lịch sự quá nên Tuấn Anh chỉ còn cách quay về nhưng đúng lúc anh định quay xe thì ánh điện cổng bừng sáng, cái cảm giác thất vọng vừa mới đây lại được dịp thổi bùng lên, thấy bóng dáng Nghĩa đang đi ra nên Tuấn Anh vội gọi lớn:
– Nghĩa! Nghĩa ơi?
– Ơ…Anh Tuấn Anh! Ôi! May quá! Em đang định chạy ra đây gọi cho anh!
– Sao vậy?
– Thằng Tôm nó cứ gào khóc đòi anh kia kìa nhưng chị em bảo không được phiền anh nên bố mẹ em không dám gọi.
– Vậy! Mở cổng cho anh!
– Vâng… Vâng… Anh vào đi!
Cánh cổng vừa mở sang hai bên là Tuấn Anh chạy xe thẳng vào trong.
Hóa ra nhà cô tắt hết điện để thằng bé khỏi đòi hỏi tìm anh chứ bố mẹ Nhi giờ này vẫn chưa đi ngủ, biết phòng của hai mẹ con rồi nên Tuấn Anh đi thẳng lên đó luôn.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cho Nhi bất ngờ nhưng với Tôm thì như vui như Tết.
Đang mè nheo ăn vạ mà thấy bố đến là chạy vội lại ôm cổ hôn hít các kiểu rồi nói nhớ thương cứ như là cả tháng mới gặp lại, Nhi vẫn đứng ngây ngốc nhìn thì Tuấn Anh chủ động lên tiếng hỏi cô:
– Con nó ăn vạ thế này sao không gọi anh đến sớm?
– Em đã nói cho con ở bên này chơi nửa tháng rồi mà sao anh còn chạy sang đây?
– Thì có ai cấm em nhưng anh lo cho con!
– Bao năm em chăm nó một mình vẫn tốt đó thôi, mắc gì anh phải lo rồi đêm hôm mất công đi lại!
Từ lúc thấy anh xuất hiện là bé Tôm quấn lấy không rời, ôm cổ thút thít mãi thì bây giờ càng có cớ cho Tuấn Anh nói lý với Ngọc Nhi:
– Trước đó con nó không biết có bố đã đành nhưng từ ngày có anh thì thằng bé rất cần đấy! Con nào cũng muốn bố mẹ cùng chăm sóc yêu thương vậy mà em nỡ để con khóc đòi bố khàn cả tiếng cũng không cho gặp thì em hơi quá với con rồi đó!
– Không thể lúc nào cũng chiều con trẻ vô tội vạ được, cần nghiêm khắc để tránh cái tính đòi hỏi thích gì bố mẹ phải đáp ứng ngay!
– Em nói năng vô tâm thế này chắc anh phải suy nghĩ lại về việc có nên tiếp tục cho em cùng chăm sóc con hay không!
– Anh…
– Bố ơi… Mẹ ơi… Tôm muốn đi ngủ…
Ngọc Nhi có chút tức giận với Tuấn Anh nhưng khi nghe bé Tôm nói muốn đi ngủ thì cô cũng không tiếp tục tranh cãi với anh nữa nữa mà nhẹ nhàng bảo với con trai:
– Vậy Tôm ra mẹ bế đi ngủ nào!
– Con muốn ngủ chung với bố mẹ cơ.
Con muốn bố kể chuyện cho con nghe ạ!
– Mẹ kể chuyện cho con được mà!
– Con chỉ muốn mẹ mua quần áo đẹp thôi chứ mẹ kể chuyện không hay bằng bố, con thích nghe giọng bố cơ…
Tuấn Anh nghe con trai nói vậy thì cười tủm tỉm, anh còn liếc ánh mắt đắc thắng qua Nhi thì càng khiến cho cô bực hơn nhưng trước đứa con trai bé bỏng, lẻo mép này cô chỉ có thể mắng vốn nó:
– Tôm giờ bày đặt chê mẹ nữa hả?
– Không… Không ạ… Tôm yêu mẹ nhiều lắm nhưng Tôm cũng thích bố Tuấn Anh nữa…Mẹ… Mẹ đừng giận Tôm nhé mẹ?
– Tôm là đang không công bằng đấy!
Thấy con trai ưu ái mình nhiều nên Tuấn Anh cũng về phe con mà bênh vực:
– Em hiểu rõ ý của con còn cố tình bắt bẻ nó?
– Hiểu gì?
– Nó nói yêu em, thích em khi em biết làm cho nó trở nên bảnh bao, đẹp trai nhưng anh cũng có ưu điểm của riêng mình là có giọng kể chuyện ấm áp, chúng ta công bằng thế còn gì.
– Em nuôi nó mấy năm thừa sức hơn anh, những ngày tháng không có anh nó vẫn chịu giọng kể của em vậy mà giờ nó phân biệt đối xử, thế thì công bằng ở đâu?
– Được rồi! Công bằng thì công bằng, em hơn, em giỏi, em vất vả, anh ghi nhận điều đó và anh cảm ơn em rất nhiều!
– Nghe thế còn được!
Tưởng cuộc đối thoại đến đây là kết thúc nhưng không ngờ sau những lời khen ngợi, ghi nhận công sức của Ngọc Nhi thì Tuấn Anh lại trở mặt ngay được:
– Anh đã công bằng với em rồi thì em cũng phải công bằng lại nhỉ?
– Là sao?
– Là em phải công nhận rằng mình hát ru dở tệ!
– …!!!
Nhìn cái mặt vênh váo của Tuấn Anh mà Nhi chỉ muốn đánh thế nhưng thấy không còn sớm nữa, sợ muộn giờ ngủ của con trai nên cô chủ động dừng cuộc chiến lại, giọng cô dịu xuống nói với thằng bé:
– Ừ… Mẹ hát ru dở thật nên đêm nay bố Tuấn Anh sẽ ru con ngủ nhé! Nào… Cả nhà mình lên giường ngủ thôi!
Bấy lâu nay, mỗi lần Nhi làm hài lòng con trai vẫn thường xuyên dùng mấy từ này nhưng đêm nay Tuấn Anh lại có cảm giác khác lạ, một cảm giác ấm áp xen lẫn chút ngọt ngào.
Hai bố con nằm xuống giường, Nhi cũng nằm xuống theo nhưng cô chỉ nằm im bên cạnh để thằng bé yên tâm còn việc dỗ dành, ru nó ngủ thì Tuấn Anh đảm nhiệm, chỉ là không hiểu sao đã làm như ý nguyện của nó rồi vậy mà giữa chừng nó lại ngóc đầu ý kiến:
– Con khó chịu lắm! Mẹ cho con nằm phía ngoài được không ạ?
– Không được! Nằm ngoài con ngã thì sao?
– Giường nhà mình lớn thế này thì ngã sao được ạ? Mẹ cho Tôm nằm bên ngoài đi mẹ!
– Không là không!
– Bố… Bố cho Tôm nằm bên ngoài đi bố?
Không xin được mẹ thì Tôm lại quay qua bố Tuấn Anh mè nheo nhưng Tuấn Anh hiểu ý của Nhi lúc này nên anh cũng lựa lời nói với con:
– Nằm bên ngoài con không sợ ông ba bị bắt à?
– Ông ba bị là ông nào hả bố?
– Là ông chuyên đi bắt cóc trẻ con đấy!
– Bắt cóc trẻ con ạ?
– Ừ.
Sợ lắm! Nên con phải nằm giữa thì bố mẹ bảo vệ con được!
– Vậy… Vậy con nằm giữa ngủ ạ!
– Ừ.
Con ngoan ngoãn, ôm cổ bố ngủ đi nào!
– Vâng…Vâng ạ…
Thành công dỗ thằng con ngủ ngoan thì cả hai người lớn chẳng ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, nhất là Nhi, cô cảm giác như trút được gánh nặng lớn vậy.
Bản thân Tuấn Anh cũng giống cô thế mà không hiểu sao lúc này anh lại muốn trêu đùa:
– Chúng ta cũng có phải lần đầu ngủ chung đâu mà em còn xấu hổ nhỉ?
– Ai thèm xấu hổ?
– Ờ… Nghĩ cũng phải! Nếu xấu hổ thì em đã chẳng chọn đến sống chung với bố con anh.
Vậy thì chỉ có một khả năng là…
Cũng biết Tuấn Anh hay trêu chọc mình nhưng bữa nay có vẻ anh nói hơi nhiều mà còn ý tứ nữa nên ngay lập tức Nhi ngắt ngang chừng:
– Em buồn ngủ rồi! Nếu anh không muốn ngủ thì có thể về nhà bên kia!
– Đêm hôm khuya khoắt mà em định đuổi anh về à?
– Là anh không muốn ngủ thì nên về chứ em không có đuổi!
Sau câu nói ấy thì Tuấn Anh giữ im lặng, cứ nghĩ anh ngủ rồi nên Nhi cũng ru mình vào giấc thế nhưng khi cô bắt đầu lim dim thì giọng Tuấn Anh lại vang lên:
– Ờ…Nhi này! Sáng nay anh hơi quá lời, có gì em đừng giận nhé!
– Chuyện cũ em quên rồi!
– Là anh gây sự vô cớ với em, anh xin lỗi nhé! Nhưng chuyện em đưa thằng bé về bà ngoại cũng nên nói với anh một tiếng mới phải, đúng không? Anh không khắt khe nhưng anh lo cho hai mẹ con!
– Lo cho con anh thôi, còn em không cần!
– Nếu em nói thằng bé là con của mỗi mình anh thì sáng mai anh đón nó về nhé?
Anh nói một đằng chị nói một nẻo, cố tình hiểu sai tâm ý của nhau nhưng cuối cùng Tuấn Anh vẫn bóc mẽ thành công với Nhi khiến cô chỉ có thể im lặng nhận thua:
– Nói xong rồi thì ngủ được chưa?
– Em đừng có nói sai nữa thì đi ngủ thôi!
– Không ai thèm nói nữa!
– Vậy thì tốt!
Lần này im im tưởng là ngủ được rồi nhưng vẫn là Tuấn Anh lên tiếng phá tan bầu không khi tĩnh lặng bằng chuyện lúc trưa nay:
– À… Chuyện trưa nay là anh bận thực sự nên mới không qua chỗ mấy anh em ăn trưa được.
Anh…
– Công việc của anh bận anh cứ giải thích với anh Chiến và Thanh Tuyền chứ không cần nói với em đâu.
– Hai anh em họ chơi với anh lâu rồi nên rất hiểu và thông cảm, chỉ là…
– Chỉ là gì không quan trọng mà vấn đề chính là hai anh em họ đã thông cảm thì giải quyết được mọi việc rồi.
Ngủ thôi!
Lại lần nữa Nhi cắt ngang câu nói của Tuấn Anh nên lời anh muốn giãi bày đã không có cơ hội được nói ra.
Tuấn Anh thở dài trong lòng, tự an ủi tìm cơ hội lần sau chứ không cố chấp vào lúc không thuận lợi này nữa.
Đêm đầu tiên Tuấn Anh ngủ lại nhà Nhi nhưng lại không khiến anh mất ngủ mà ngược lại có giấc ngủ khá ngon, bé Tôm đêm vừa rồi cũng không có thức dậy giữa chừng mà làm một mạch cho tới sáng.
Tuấn Anh thực hiện lời hứa với Nhi là để cho thằng bé ở lại đây chơi với ông bà ngoại nửa tháng hay bao lâu tùy thích nhưng anh từ hôm sau cũng chuyển khẩu sang ở cùng luôn.
Ban ngày đi làm nhưng cứ đến chiều thì Tuấn Anh chạy xe thẳng về nhà Nhi, bố mẹ cô hào hứng vui vẻ đón tiếp anh rất nhiệt tình, duy chỉ có Nhi là không đồng ý kiểu đi lại tự nhiên của anh ở nhà mình nên đến tối hôm thứ ba thì cô có ý kiến ngay:
– Anh về nhà bên kia đi chứ sao cứ ở nhà em hoài vậy?
– Anh nhớ bé Tôm nên ở đây không được sao?
– Không!
– Tại sao không? Anh cho em ở nhà cùng anh được mà sang bên nhà em, em lại trở mặt à?
– Cần gì phải trở mặt, mà là em không muốn phiền toái!
– Ai làm gì mà phiền? Em lắm chuyện vừa thôi!
Không hiểu Tuấn Anh được bao nhiêu nhưng những thứ cơ bản cô cũng biết ít nhiều, sống với nhau vài tháng rồi nên cô biết anh là người rất kiệm lời và không kiểu mặt dày như này, vậy mà dạo gần đây anh nói nhiều và còn có chút nhây nữa.
Nói kiểu nào cũng không được nên Nhi bực bội gắt um lên:
– Dạo này anh uống lộn thuốc hay sao mà thay tâm đổi tính thế hả?
– Anh thay đổi cái gì?
– Vừa mặt dày vừa vô sỉ!
– Ờ… Người ta bảo đẹp trai không bằng chai mặt mà anh đây độ đẹp trai có thừa rồi nên thêm mặt dày và vô sỉ cũng không ảnh hưởng gì, miễn làm sao có đủ bố mẹ cho con anh vui là được!
– Không nói nhiều nữa! Anh về nhà anh đi, cho con chơi thêm mấy hôm rồi em đưa con về bên đó!
– Anh cứ thích ở đây đấy!
– Anh…
Nhìn vẻ mặt bất lực của Nhi mà Tuấn Anh cứ tỉnh rụi khiến cô càng như bị chọc điên, Nhi bực mình vớ chiếc gối ném mạnh về phía anh thì Tuấn Anh kiểu chuyện nhỏ như con thỏ, dùng một tay bắt gọn, mặt không đổi sắc, giọng nhàn nhạt nói:
– Anh chính thức thông báo, từ hôm nay anh sẽ tán em!.