Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Một tuần sau.

Nếu không có cuộc họp quan trọng, thì Phùng Hựu Đông đều xử lý công việc qua Laptop, văn kiện được Hứa Siêu mang đến bệnh viện, chẳng bao giờ xa Chiêu Vũ quá nửa tiếng đồng hồ.

Sức khỏe của cô đã hoàn toàn bình thường, vết thương ở đầu đang dần hồi phục, thậm chí còn loáng thoáng có vài hình ảnh vụn vặt dần xuất hiện.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Hựu Đông vẫn cứ tự nhiên tỉ mỉ cắt móng tay cho Chiêu Vũ, lên tiếng: “Vào đi.”

Lúc này, cánh cửa được vệ sĩ bên ngoài mở ra, có hai người bước vào.

Phùng Hựu Đông dừng hẳn động tác, vốn dĩ cứ ngỡ y tá hay bác sĩ hoặc thím Dao, ai ngờ là ông Phùng Uy và Phùng Hựu Di.

“Ông, Hựu Di, hai người đến đây sao không thông báo?”

Chiêu Vũ lập tức rút tay thu về, ngơ ngác nhìn hai người rồi lễ phép cúi đầu, mặc dù chẳng biết họ là ai, có mối quan hệ gì với mình.

“Ông đến thăm cháu dâu cần phải thông báo với cháu ư?”

Nghe đến đây thì Chiêu Vũ phần nào đã hiểu, lúng túng cuốn quýt định xuống giường nhưng lập tức bị ông Phùng Uy ngăn lại, tiếp tục nói: “Không cần khẩn trương, cháu cứ bình thường.”


Phùng Hựu Đông nhường ghế cho ông, lên tiếng: “Ông ngồi đi.”

Sau đó, ông Phùng Uy hỏi: “Chiêu Vũ thế nào rồi?”

“Cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, sức khỏe thì ổn, có thể ngày mai xuất viện về nhà.”

Phùng Hựu Di quan sát Chiêu Vũ, tuy chưa tiếp xúc nói chuyện nhưng có từng gặp qua vài lần khi đến nhà tìm anh trai.

Cô ấy lớn hơn cô hai tuổi, tính cách điềm tĩnh và ít nói như Phùng Hựu Đông, nhưng cũng là một người tình cảm, biết quan tâm, không hẳn kiêu căng hay khó gần.

Đặc biệt với chuyện tình cảm của anh trai, cô ấy không ý kiến, tôn trọng!

“Em là Hựu Di, em gái anh Hựu Đông.”

Chiêu Vũ mỉm cười, gật đầu lên tiếng: “Xin chào, tôi… chị không nhớ ra.”

Phùng Hựu Di cười đáp, lắc đầu biểu cảm như không sao, tất cả đều do di chứng sau tai nạn.

Ông Phùng Uy lại lên tiếng: “Cháu phải chăm sóc cho Chiêu Vũ thật tốt đó.”

Nghe thế, Chiêu Vũ gấp gáp cất giọng: “Anh ấy chăm sóc cho cháu tốt lắm ạ!”

Ông ấy bật cười, nhướn mày nói: “Ta chỉ đang nhắc nhở Hựu Đông thôi, không phải trách móc nó đâu.”

Chiêu Vũ bẽn lẽn cúi mặt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ trước họ, sau đó lén lút nhìn sang Phùng Hựu Đông cầu cứu.

Haha!

Ông Phùng Uy tiếp tục cười, hôm nay đặc biệt vui vẻ khi tận mắt chứng kiến, bấy lâu qua Phùng Hựu Đông cứ giấu tịt không dẫn giới thiệu, lần này là ông tự ý đến đây.

“Hai cháu định khi nào cho ông lên chức đây? Ông nôn ẫm cháu chắt lắm rồi đấy!”

Chiêu Vũ đỏ mặt hơn nữa, nhưng lại chúm chím mỉm cười. Phùng Hựu Đông đương nhiên nhìn ra, nảy ra một ý định ràng buộc, dù sau này cô có hồi phục trí nhớ cũng không thể xa hắn.

“Ông phải hỏi Chiêu Vũ, cô ấy vẫn chưa muốn sinh con cho cháu!”

…----------------…


Ngày hôm sau, Chiêu Vũ được xuất viện về nhà, tất nhiên là quay lại sinh sống trong căn biệt thự trước đó, Phùng Hựu Đông cũng đã bảo thím Dao đến nhà trọ mang sách vỡ của cô về.

Hắn làm đúng theo lời đã nói, cho phép nhóm bạn của Chiêu Vũ đến nhà thăm, nhưng cô lại có thái độ xa lạ với họ, họ phải giới thiệu từng tên và mất thời gian khá lâu cô mới hòa nhập theo được.

“Nhà to quá! Nhưng sao đến đây cả buổi không thấy cậu mợ của cậu nhỉ?”

Khuôn mặt Chiêu Vũ trở nên ngờ nghệch, hoàn toàn không nhớ, chỉ biết cười gượng đáp lại.

Trùng hợp, Phùng Hựu Đông từ trên cầu thang đi xuống, âu phục phẳng phiu chỉnh tề, tóc tai vào nếp gọn gàng, trên tay đang cầm một chiếc áo khoác lông là của Chiêu Vũ.

Người kinh doanh mưu trí và đầu ốc nhạy bén, thế nên tranh thủ đánh dấu chủ quyền, thong thả bước tới khoác lên vai của cô rồi nhẹ nhàng đặt vào trán nụ hôn, cất tiếng: “Anh đi xử lý công việc khoảng hai tiếng.”

“Dạ vâng!”

Nhóm bạn cô:???

Là sao???

Sao lúc trước bảo là “chú”, họ hàng xa???

Cho dù tối đó Ôn Diệp và Chu Khả nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ đến là mối quan hệ này, còn sống chung với nhau.

Đợi đến lúc Phùng Hựu Đông rời khỏi, Chu Khả lập tức nhắc tội cô, lên tiếng: “Cậu đúng là rất rất quá đáng, lúc trước không nói rõ ràng mối quan hệ để mình mơ mộng và còn xin số điện thoại nữa chứ.”

Cuộc đời của Chu Khả cô thật là bi hài, xin ai không xin, xin ngay người yêu của người ta.

“Hả? Là sao?”


“Phùng tổng đi nửa tiếng rồi mà mình còn nghe mùi thơm, vậy có người dám bảo người ta ở bẩn, bừa bộn, chuyện này phải mách với ngài ấy mới được.”

“Cậu nói gì vậy? Mình nghe không hiểu.”

Chu Khả giận dỗi trừng mắt, đáp lại: “Khi nào cậu hồi phục trí nhớ sẽ hiểu ra.”

Sau đó, Ôn Diệp lại thắc mắc: “Cậu và Phùng tổng quen nhau, sao hôm đó dọn đến ở chung với tụi mình? Là cậu làm mình làm mẩy bỏ đi phải không?”

Chiêu Vũ chau mày nhiều hơn, sau đó đưa tay nâng lên sờ vào phần đầu của mình, bởi do đột nhiên cảm thấy đau nhức.

“Chiêu Vũ, cậu không sao chứ?”

Cô xua tay, trả lời: “Không sao, không sao!”

Lại hỏi: “Mình dọn đến ở chung với tụi cậu khi nào vậy?”

“Cậu dọn đến ở chung với tụi mình là ngay hôm sau xảy ra chuyện luôn, lúc ấy trông cậu rất buồn và trước đó nghỉ học một tuần, chắc đang cãi nhau với Phùng tổng.”

“Anh ấy có đến tìm gặp năn nỉ mình không?”

“Không thấy, chỉ có thím Dao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận