Bỗng dưng, hắn hắng giọng một tiếng, khiến nhịp tim của cô gái trốn trong rèm cửa nhảy loạn, sau đó truyền tới giọng nói: “Diêu Nhất, rảnh không? Đến quán bar tìm vài em gái, tôi chán lắm rồi!”
Chiêu Vũ trợn mắt, bất giác cắn môi, bàn tay siết chặt tấm rèm.
Hắn lại nói: “Người ta không cần tôi, và cũng xem như đã ly thân, đang làm thủ tục ly hôn nên có điều gì không thể?”
Sau đó, hắn tự nói tiếp: “Được, tôi thay đồ rồi sẽ đi ngay!”
Phùng Hựu Đông giả vờ đặt mạnh điện thoại xuống bàn, sau đó xỏ dép đứng dậy, bước chân rất chậm nhưng lại có trọng lực vô cùng, tạo ra âm thanh rõ ràng.
Lúc này, Phùng Hựu Đông lướt ngang qua rèm rửa một cách dứt khoát. Thế nhưng, lần này Chiêu Vũ đã lấy đủ dũng khí, lao nhanh ra ôm phía sau hắn giữ lại.
“Chúng ta ly thân khi nào? Em đã đồng ý ly hôn chưa? Ai nói em không cần anh chứ?”
Khóe môi Phùng Hựu Đông nhếch lên, nhìn xuống thấy bàn tay của Chiêu Vũ đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn, thú thật thì hôm đó chỉ hù dọa cô thôi, chứ ai lại quăng vào góc tường chứ?
Chiêu Vũ siết chặt vòng tay ở thắt lưng hơn nữa, nghẹn ngào nói tiếp: “Thực ra đêm đó em và Lục Trác không có xảy ra chuyện gì với nhau hết, những gì anh thấy chẳng phải sự thật, em bị Tô Đan và bà Thẩm Lan gài bẫy, em nói thật đấy Hựu Đông!”
Sau đó, cô lại nói nữa: “Hựu Đông… anh nói gì đi, đừng im lặng nữa mà…em sợ lúc anh thế này lắm!”
“Chịu về rồi sao?”
“Anh có tin em không?”
Là Chiêu Vũ đang lãng tránh hay thực sự cô không hiểu điều hắn đang giận?
Phùng Hựu Đông vẫn cứ đứng ngay ra đó làm cho Chiêu Vũ khóc nghẹn, lên tiếng: “Do em không biết sự thật, nên mới bỏ đi, chứ em thực sự rất cần anh!”
“Em hứa nhưng không làm được, sau này em lấy điều gì để chắc chắn với tôi đây?”
Đăng ký kết hôn Chiêu Vũ còn bỏ đi được, thì hắn phải lấy điều gì đảm bảo mình không bị bỏ rơi lần nữa?
Lúc này, bỗng dưng Chiêu Vũ vòng ra phía trước, ngẩng lên nhìn hắn trả lời: “Vậy anh giữ giấy tờ tùy thân của em đi.”
Suýt chút nữa Phùng Hựu Đông đã mất kiềm chế mà bật cười, thế nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo lắm, chưa bị nước mắt của cô thao túng mà dang tay ôm ấp vào lòng dỗ dành, phải dạy dỗ cho sau này bỏ lối suy nghĩ đó.
“Điều tôi cần nghe không phải chỉ có bấy nhiêu đấy.”
Đôi mắt tròn xe mở to ngân ngấn giọt lệ, sau đó chảy xuôi theo dòng, khẽ cắn môi: “Cảm ơn anh đã giúp em nhiều đến vậy!”
Phùng Hựu Đông thực hết nói nổi với cô gái đối diện hắn, vợ hắn bị ngốc phải không?
“Em không yêu tôi thì cứ việc đi đi! Như câu nói cũ, hơn ba năm thanh xuân sống bên cạnh tôi xem như đã trả hết nợ, chẳng ai nợ ai!”
Chiêu Vũ lập tức mếu máo, tiếp tục đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, tủi thân uất ức lên tiếng: “Em không yêu anh thì yêu ai? Hay anh muốn ruồng bỏ em, chẳng cần em nữa…?”
Không hề ngốc nhé, cô đang đánh tráo sự thật. Rõ ràng không từ mà biệt, nhưng giờ đây như hắn đối xử tệ bạc với cô…
“Em xin lỗi, sau này sẽ không bỏ đi nữa…đừng giận em mà…đừng không cần em…hức…”
Cuối cùng, Phùng Hựu Đông không thể cứng lòng thêm được nữa, vốn dĩ đã mềm từ lâu, nên lúc này dang tay ôm lại Chiêu Vũ giữ chặt trong lòng.
“Ai cho em khóc! Mau nín!”
Chiêu Vũ được hắn tha thứ liền khóc nhiều hơn, dụi mặt vào lồng ngực kia, nấc nghẹn lên: “Anh định đi đâu? Anh không cần em nữa đúng không?”
“Ngốc! Có em mới không cần anh, nên liên tục bỏ đi!”
“Không phải! Là người ta thấy mình… ”
Phùng Hựu Đông đặt ngón tay lên bờ môi của Chiêu Vũ chặn lại câu nói, vốn dĩ ngay từ ban đầu hắn đã không quan tâm, nên không muốn cô nhắc về vấn đề này nữa.
“Còn nói vấn đề đó nữa là anh phạt đấy!”
Với một người phụ nữ, Chiêu Vũ cực kỳ quan trọng chuyện đó, chỉ muốn bản thân là duy nhất của Phùng Hựu Đông hắn!
“Nhưng… ”
“Chỉ cần em không tự nguyện thì không còn là vấn đề!”
Chiêu Vũ liên tục lắc đầu, vươn đôi mắt cực kỳ thành thật nhìn hắn, lên tiếng: “Em bị gài bẫy thật, em có bằng chứng chứng minh, để em lấy cho anh xem nha.”
Phùng Hựu Đông ngăn lại khi Chiêu Vũ định bước đi, dứt khoát nhắc bổng cô lên quay lại chiếc giường, vừa nói: “Anh đã nhắc nhở rồi, là em tự mình chuốc lấy!”
“Nhưng mà xem xong rồi phạt được không?”