Buổi tối, An Đình Chiêu Vũ ngồi ở bàn học, vừa làm bài tập vừa nghĩ cách thuyết phục Phùng Hựu Đông, để hắn không đuổi việc Hứa Siêu.
Cô chẳng biết mình nói sai điều gì, Hứa Siêu càng không làm sai, vậy mà hắn vô duyên vô cớ đuổi việc anh ấy.
Bây giờ hắn không cho cô nhắc tên, nếu nhắc sẽ hôn.
“Nên làm sao đây?”
Chiêu Vũ chống cằm, bàn tay còn lại đang cầm cây bút gõ gõ vào đầu, sắc mặt cực kỳ nan giải. Bỗng nhiên, hai mắt của cô sáng bừng hẳn lên, hứng khởi vươn tay lấy một tờ giấy trắng, đặt bút xuống ghi những gì muốn giải thích.
“An Đình Chiêu Vũ, mày thật thông minh!”
Phùng Hựu Đông hôm nay không về Phùng Gia, chỉ là sắp tới hắn phải đi công tác ở Los Angeles, dự kiến khoảng bảy đến mười ngày, nên muốn dành thời gian để bên cạnh cô nhiều hơn.
Yêu cô thế đó, vậy mà khi hắn không đến cô cũng không gọi, chẳng quan tâm hay muốn biết lý do tại sao.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, cánh cửa văn phòng tự động được mở ra. Thấy cô, trong lòng Phùng Hựu Đông có rất nhiều cảm xúc, bởi vì đây là lần đầu tiên Chiêu Vũ chủ động tìm hắn.
“Em tìm tôi sao?”
“Vâng.”
Chiêu Vũ chậm chạp đi đến, đứng bên ngoài bàn làm việc đối diện với hắn, hai tay nắm chặt tờ giấy giấu giếm sau lưng, muốn đưa cho hắn nhưng e dè không đủ bản lĩnh.
Nhận ra điều đó, Phùng Hựu Đông chủ động hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Anh hứa không được nổi giận tôi mới nói.”
Đôi mắt Phùng Hựu Đông khẽ híp lại trông cực kỳ sâu kín, chăm chú quan sát cô gái đối diện và tự nhìn nhận bản thân mình trong suốt ba năm qua.
Rõ ràng hắn chưa từng nổi nóng với cô, dù tâm trạng không tốt cũng chẳng hề trút giận lên cô, hắn luôn luôn sợ mình cục súc khiến cô chán ghét nên mỗi câu thốt ra đều được suy tính kỹ lưỡng và đong đếm để cân bằng vừa đủ.
“Em nói đi.”
Chiêu Vũ rụt rè chậm rãi đưa bàn tay ra phía trước, nhưng được nửa đoạn thì lại gấp gáp đưa về phía sau cất giấu, khuôn mặt tái xanh lo sợ.
Khụ.
Phùng Hựu Đông mím môi muốn cười với vẻ mặt của cô, sau đó giả vờ ho nhẹ, đưa tay chỉnh sửa chiếc mắt kính cận trên mặt, nhìn xuống văn kiện dưới bàn.
Bỗng dưng, có một tờ giấy đặt lên trên văn kiện, ngay tầm nhìn của hắn. Đôi mắt lướt nhẹ qua từng dòng chữ uốn lượn thanh mảnh đẹp đẽ từng nét, vài giây đã đọc xong và hiểu rõ nội dung.
“Ý em là sao? ”
Chiêu Vũ nghênh mặt đắc ý, tự tin bản thân thông minh, trả lời: “Tôi giải thích... tôi không có nói đâu nha, tôi ghi giấy à.”
Hắn nhíu mày, nặng nề hỏi: “Em chê nụ hôn của tôi đến thế ư?”
HẢ...?
Chiêu Vũ trợn mắt ngạc nhiên, nhận được câu hỏi đó trong lòng của cô thật nhiều xáo trộn và hỗn loạn. Việc ghi giấy chỉ đơn giản muốn giải thích rõ ràng, không muốn giống như trưa nay chưa hết một câu đã bị hôn đến đầu óc mông lung mù mịt.
Nhưng mà cô thích hay chê nụ hôn của hắn?
Trong chớp nhoáng, hơi thở của cô dồn dập, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Ngữ điệu trông rất cộc cằn, Phùng Hựu Đông lên tiếng: “Em trở về phòng ngủ đi, tôi đang bận việc.”
“Từ trước đến nay, buổi trưa đều do anh Siêu đến đón. Khi nhìn thấy anh, tôi có chút bất ngờ nên buộc miệng hỏi vậy, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác. Anh Siêu chẳng làm sai chuyện gì, nên xin anh đừng đuổi việc anh ấy. Nếu không, tôi sẽ thấy mình có lỗi, do tôi nên mới bị mất việc.”
Đó cũng chính là những gì được ghi trong tờ giấy ban nãy, lời tận sâu trong đáy lòng tha thiết muốn trình bày của Chiêu Vũ.
“Được, tôi cho em một cơ hội, chỉ cần em hôn tôi như cách tôi hôn em, thì Hứa Siêu vẫn sẽ đi làm bình thường, còn không em nói gì cũng thực sự vô ích. ”
Nghe xong, Chiêu Vũ lập tức cắn môi, nâng tầm mắt nhìn Phùng Hựu Đông lần nữa, đấu tranh gần hai phút mới đưa ra quyết định.
Cô không ghét nụ hôn của hắn, cô cũng không hiểu lòng mình đang làm sao...
Thực sự rối rắm!
Chiêu Vũ là một cô gái rất tốt, tính tình lương thiện, thương người và hiểu chuyện, không muốn ai vì mình mà bỏ ra nhiều công sức, tiền bạc và thời gian hay phải đánh đổi điều gì đó. Đối với chuyện của Hứa Siêu, nếu anh thực sự mất việc, có lẽ cô sẽ tự dằn vặt và ray rứt lương tâm mình rất lâu.
Ngờ vực hỏi: “Anh giữ lời hứa thật không?”
“Tôi từng thất hứa với em chưa?”
Chiêu Vũ tin tưởng chầm chậm cất bước vòng qua bàn làm việc, hắn chủ động xoay ghế để đối diện với cô, để cô thực hiện yêu cầu của mình.
Lúc này, cả hai đã thực sự gần kề với nhau, cô khom người và đặt hai tay lên bờ vai to rộng, săn chắc của hắn. Ánh mắt chìm đắm, say sưa nhìn nhau và đôi môi cũng đang chậm rãi tìm đến.
“Tôi không chậm như vậy!”
Bờ môi sắp chạm thì Phùng Hựu Đông lên tiếng, khiến Chiêu Vũ ngượng ngùng dừng lại cắn môi, sau đó nhắm chặt hai mắt và mạnh dạn áp môi mình lên môi của hắn, giữ yên ở đó hoàn toàn không hề chuyển động.
Đột nhiên, hắn chủ động ngã đầu về sau dứt rời nụ hôn, ôm gọn chiếc eo nhấn cô ngồi xuống đùi mình, không hài lòng lên tiếng: “Tôi hôn em hời hợt như thế sao?”
Cô xấu hổ nâng hai tay ôm mặt gục xuống, mang tai đỏ ửng, lí nhí giải thích: “Tôi không biết hôn kiểu đó.”
“Em vì thằng đàn ông khác thực hiện mọi yêu cầu của tôi, tôi nên phạt em kiểu nào đây, An Đình Chiêu Vũ?”
Chiêu Vũ ngẩng mặt, hai tay buông thõng, quay đầu chớp chớp mi mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc, Phùng Hựu Đông muốn sao chứ?
Hắn thế này có giống đang ghen không?
Không!
Phùng Hựu Đông không thể yêu cô được, hắn vốn dĩ đã có người con gái trong tim từ lâu, sâu nặng đến mức ngay bên ngực trái có một hình xăm cô gái.
Nhiều lần cô nghe Ngô Việt hay Hứa Siêu trêu chọc hắn, rằng hắn biết yêu từ năm mười hai tuổi, ý nghĩa hình xăm đó chắc có lẽ là cô ấy.