Nhân Duyên Người Thừa Kế


Tôi im lặng hồi lâu, thực sự chẳng biết làm thế nào, hỏi nó: “Nhìn điện thoại là sao.?"
Nó ngẩng đầu nhìn tôi mà bĩu môi xị mặt.
Đông Đông bước tới gần hơn, vẻ mặt đã thay đổi, khóe môi còn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Chợt nhớ ra hình như cô đây chính là con gái cưng tập đoàn Bạch Thị."
"Trên các mặt báo, cậu thì không xa lạ gì rồi, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc tôi lớn hơn cậu, biết điều thì nên gọi tôi một tiếng chị."
Anh ta nửa cười nửa không: “An Nhi gọi em là mẹ, anh lại gọi em là chị, uầy,, còn ra thể thống gì.

Không lẽ chị yêu, đúng ra là vợ yêu chứ."
Tôi choáng váng, hai tiếng “vợ yêu” cất lên làm toàn thân tôi nổi hết da gà.

Còn anh ta vẫn điềm nhiên như không.
Giây phút này khiến tôi hơi bối rối.

Đã bao lâu rồi chưa từng có thứ cảm xúc này, giờ đây được nhắc lại, bỗng thấy mơ hồ khó tả.
Tôi thở dài một tiếng đánh trống lảng: "Tệ thật, không khí ở đây nóng quá."
An Nhi nhìn tôi nơm nớp: “Mẹ, lần này mẹ sẽ về nhà ở luôn với bố và con đúng không.?"
Đang định lắc đầu, thì cái tên bố trẻ kia lại gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, mẹ sẽ dọn về ở với bố con mình."
Tiểu công chúa vui mừng reo lên một tiếng, hoan hỉ nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh: “Mẹ, vậy khi nào về nhà rồi chúng ta sẽ cùng ăn cùng đi bơi đi chơi nha."
Đông Đông đáp thay: “Lát nữa sẽ cùng về."
Tiểu công chúa lại vui mừng reo lên tiếng nữa, tiếp tục hoan hỉ nhìn tôi, mắt càng sáng lấp lánh hơn: “Mẹ ơi, đi thôi đi thôi, mẹ chưa bao giờ về nhà, có phải cảm thấy rất vui không?”.
Tôi chẳng thể dập tắt đi niềm vui của tiểu công chúa, chỉ có thể gượng gạo cười mỉm gật đầu cho có.
Chẳng phải năm đó Đông Đông có hôn ước với Cẩm Mộng rồi sao?
Năm đó nếu như tôi không bỏ đi thì người anh cưới là cô hay cô ta? Nếu bố anh đã định ước cho anh với cô ta vậy tại sao còn muốn kết thông gia với gia tộc tôi?
Vừa bước đi vừa suy nghĩ, trở lại cửa chính lúc nào không hay, bất thình lình trấn tĩnh tinh thần lại, lần đầu xuất hiện trước công chúng mà còn đi cùng bố con Đông Đông chắc chắn không phải là cách làm thông minh, cho nên mới tìm cách chuồn đi
Tiểu công chúa lập tức la lối om xòm, tôi cực kỳ khó xử, chỉ còn cách làm trái lòng mình mà an ủi nó: “Bây giờ thực sự cô có chút chuyện cần phải làm, ngày mai nhất định sẽ đến gặp con”.
Quả đúng là con gái tôi sinh ra, nói đến thế rồi miệng vẫn méo xệch, nắm chặt bàn tay tôi.
Đông Đông đứng bên cạnh cười nói:
“Đừng nói với anh là em đang sợ thiên hạ xì xầm vì em đi cùng anh đến buổi tiệc nha."
Tôi hơi chột dạ, cười ha ha: “Cậu hơi ảo tưởng rồi."
Anh ta cười càng lúc càng tươi, dáng vẻ này có vài phần giống với phong thái năm xưa.
Tôi bị nụ cười ấy làm cho ngơ ngẩn một hồi, khi phản ứng lại được thì anh ta đã nắm tay tôi, khẽ nói: “Hóa ra em đã biết, anh và em vốn có hôn ước, trai chưa vợ gái chưa chồng, lại còn có hôn ước thì lo gì ai xì xầm."
Đôi tay Đông Đông chẳng ngại ngần nắm lấy tay của tôi, dáng vẻ dịu dàng, cử chỉ phóng khoáng.

Trong lòng tôi lúc này cảm xúc cũng lẫn lộn rồi.
Hai tiếng “xin chào” từ phía sau lưng, ba người chúng tôi đồng loạt quay lại.
Hoá ra là chủ bữa tiệc, vừa thấy Đông Đông ông ta tiến tới hai bước, thốt lên khen ngợi tự đáy lòng: “Đây chẳng phải cậu Đông và con gái sao, vóc dáng này, thần thái này thật không thể lẫn vào đâu được."
Gương mặt vuông chữ điền của ông ta gật đầu với Đông Đông một cái, anh ấy cũng khách sáo đáp lại, sau đó quay người nhìn tôi: “Không biết tiểu thư đây có phải là...."
Giây phút đó tôi hơi lúng túng, tại sao ông ấy lại chần chừ? Ông ấy đã biết thân phận của tôi? Hay nghĩ tôi chỉ là cô gái đi cùng với Đông Đông.
Tôi đưa tay vuốt vuốt mái đầu óng mượt như tơ của tiểu công chúa.

Im lặng một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, ông ta lại lên tiếng.
"Bạn gái cậu......!Đông Đông ư.?"
Tôi bèn cúi đầu cụp mắt, nói: “À không, tôi chỉ là bảo mẫu đi cùng cậu chủ để tiện bề chăm sóc tiểu thư thôi ạ.."
Đông Đông khẽ liếc nhìn tôi một cái, mày trái khẽ nhếch lên, miệng cười đểu.
Ông ta sững sờ nhìn tôi: “Vậy cô đây là bảo mẫu của tiểu thư Đông không phải là, không phải là…”.
Tôi định tìm cách chuồn đi thì gã chủ tịch kia đã vội vàng nâng giọng: “Bố con cậu Đông với cô đây dành chú thời gian quý báu tới đây, không nghênh đón chu đáo là sơ xuất của tôi, thôi giờ chúng ta cùng vào trong cụng vài ly bỏ qua thiếu xót này nha."
Môi tôi vừa mấp máy định từ chối, thì Đông Đông nhiệt tình bước qua, cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay tôi nói: “Chẳng qua chỉ là uống một vài ly rượu, bảo mẫu của tiểu Nhi chắc không cảm thấy ngại đâu nhờ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui