Nhân Duyên Người Thừa Kế


Tôi không thích đeo cao gót, thích sưu tầm giày thể thao là chủ yếu, với lại lúc học ở Cao Lãnh Đường sống trong vai trò học sinh nam, nên hầu như lúc nào cũng phải đeo giày.

Tôi luôn thích những gì hoàn hảo nhất, bởi vậy ngay cả sợi dây giày cũng phải thắt một cách chỉnh chu, đẹp xuất sắc khiến người nhìn phải thích thú, hâm mộ tay nghề của tôi, hehe.
Tranh cãi một hồi người chiến thắng vẫn là tôi, Yên Tử đã dậy làm việc từ rất sớm, trong phòng chỉ còn lại mình tôi, tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cửa vừa mở, Đông Đông đứng bên ngoài mỉm cười nhìn tôi.
Tôi nhìn trái ngó phải, cảm thấy không có ai ở gần đây, cảm thấy an toàn rồi mới bước sang một bên cho anh ta vào phòng.

Thực tình phòng riêng của con gái mà cho con trai vào thì hơi kỳ, đặc biệt là tôi đang ở chung với một cô gái khác nữa chứ, nhưng cái tên họ Đông này thì quan tâm tới phép tắc gì chứ.

Vào bên trong, tôi đóng cửa lại.

Đông Đông vẫn mỉm cười, đưa tay cầm chặt lấy hai bàn tay tôi.

Chuyê????‎ ????????a????g‎ đọc‎ ????????uyệ????‎ ﹏‎ Т‎ ????‎ U‎ ????‎ ????‎ ????‎ u‎ y‎ ệ‎ ????.????N‎ ‎ ﹏
Anh ta khẽ giọng nói: “Hồi đó em…”.

Đôi mắt ánh lên một điều gì đó, lãnh đạm.
Trong lúc tôi đang tập trung cao độ lắng nghe anh ta nói tiếp, anh ta im lặng hồi rồi chầm chậm thả tay tôi ra, nói đã rồi im bặt, chỉ cười trừ.
‘’Dù cho em đang có kế hoạch gì trong đầu không muốn nói với anh thì vẫn phải hết sức cẩn thận, cái gì thấy khó quá thì cứ nói với anh, đừng ngại, anh luôn sẵn sàng vì em và con mà làm tất cả.’’
Tôi nhìn dáng vẻ khó hiểu hôm nay của anh ta, cảm thấy như có một điều gì đó khác với ngày thường, nhưng tôi cũng không nói lại, mà ngoan ngoãn gật đầu.
Đông Đông gật đầu, đưa tay khẽ vuốt mặt tôi, nói: “Anh tính cùng em đi cà phê ăn sáng, nhưng anh có công việc phải đi liền rồi, khi khác chúng ta sẽ cùng đi cà phê nhé.’’
Nói xong quay người vội vàng đi mất bóng luôn.
Tôi tự hỏi rốt cuộc anh ta bận chuyện gì mà lại đi gấp như vậy.

Bình thường dù là bất cứ chuyện gì cũng nói với tôi, sao lần này nằng nặc rủ đi cà phê xong rồi lại nói có chuyện đi một mạch không theo quay đầu lại ngó tôi đến nửa lần.
Mà thôi kệ muốn làm gì thì làm, không phải chuyện của tôi tự nhiên quan tâm chi nhiều không biết, tôi ra ban công mang theo tách trà ra đó, thảnh thơi ngồi xuống uống trà sáng.
Giải quyết xong chuyện đau đầu này, ta cảm giác như đã trút được tảng đá đè trên người nửa tháng nay, toàn thân nhẹ nhõm phơi phới.
Trà còn chưa kịp uống, thì điện thoại thông báo tin nhắn mới, nội dung cực kỳ chết tiệt.
Lý do Đông Cao Quang tham dự bữa tiệc ba ngày ba đêm của tên sở khanh họ Tống kia là vì lão muốn một lần đáp lại ân tình chân thành của Giang Nhiệt Lệ, lão không đồng ý yêu con bạn thân tôi, nhưng thấy con bé lẽo đẽo theo nhiều quá muốn một lần đầu tiên đáp ứng mong muốn của nó cũng coi như là lần cuối cùng luôn.

Đọc xong, tôi vội vàng đứng bật dậy chạy xuống sân.
Vừa định tìm cách lẩn tránh tầm nhìn của Tử Yên thì con bé đúng là rất thiêng, tôi vừa mới chạy ra cửa thì gặp nó cầm quần áo mới phơi bước tới, nhìn thấy tôi, hai mắt nó sáng lên, lễ phép gật đầu chào một tiếng cô.
Lúc trước đã nói, con bé Tử Yên này có tính hỏi cặn kẽ ngọn nguồn, không thể kể với nó tôi đang chuẩn bị đi tới chỗ Giang Nhiệt Lệ, nó lại tò mò về thân phận của tôi, khi biết rồi thế nào cũng lại hỏi người có xuất thân như tôi sao phải tới đây làm quản gia cho mà coi.

Tôi đắn đo trong lòng một hồi, mới kéo con bé vào trong phòng.
Yên Tử hắng giọng, nói: “Cô ơi, đêm qua cô đi đâu thế? Con thức giấc đi vệ sinh mà không thấy cô đâu..’’
Tôi giật mình chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng trấn chỉnh lại thái độ của mình.
Tôi vờ gật gật đầu than thở: “Khó ngủ quá nên cô xuống sân đi dạo hóng gió thôi con..’’
‘’Sao cô không gọi con dậy đi chung với cô, đêm hôm rồi cô đi một mình nguy hiểm lắm, cái tên Tống Nguyên kia gian xảo như vậy mà, từ ngày đến đây con cứ phải né tầm nhìn của anh ta để khỏi phải gặp phiền phức, con chỉ làm đây đến hết tháng thôi, mai mốt cô ở lại cẩn thận cái tên dê xồm đó nha cô.’’
Tôi tiếp lời: “Cô nghe nói con chỉ đến làm trước cô mấy ngày, sao con lại làm có một tháng đã thôi việc rồi, mà tại sao lại gọi cậu chủ của mình là dê xồm?’’
Tử Yên đỏ mặt rụt rè kể lại chuyện lúc trước đã từng xảy ra, tôi biết rõ mồn một nhưng vẫn cố tình nhắc lại để xem phản ứng của con bé thế nào.

Quả nhiên sau khi dứt lời con bé có thái độ rất căm phẫn.
Tôi sờ cằm rồi giảng giải rất sâu xa: “Người lớn sống sai thì trẻ nhỏ không nên hận thù.

Tống Nguyên có làm gì con đi chăng nữa đã có pháp luật xử lý hắn, đời này có luật nhân quả mà con.

Con chỉ cần sống trong sạch, bình yên, còn thù hận thì không nên tốn thời gian để bụng, có hiểu không? Chắc chắn sẽ có người thay con trả lại tất cả nghiệp mà người khác gây.’’
Rất cám ơn bạn đã đón đọc.! Chúc bạn nhiều may mắn, đừng vội bỏ qua.! hãy đón chờ tập tiếp theo nhé (♥_♥) Mọi người thả tim, follow me, theo dõi truyện và comment để mình có thêm động lực viết tiếp a.! (✿◠‿◠).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui