Thần sắc của Đông Đông không được tốt.
Lão Giang nói thời gian này anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, mỗi ngày tôi đều chăm sóc anh ấy rất cẩn thận.
Tôi lo lắng cho bệnh tình của Đông Đông, muốn ở gần anh ấy.
Nên quyết định ở lại nhà Đông Đông trong nhiều ngày.
Mấy ngày đầu, ngày nào tôi cũng dậy rất sớm, giúp anh ấy thay băng gạc vết mổ, cùng anh ấy ăn sáng.
Có một hôm tôi bị giật mình giữa giấc, trong lúc lơ mơ, vừa mở mắt đã thấy Đông Đông đang nửa nằm nửa ngồi bên cạnh tôi đọc sách.
Đầu tôi gối lên cánh tay phải của anh ấy, cánh tay trái đang cầm một cuốn sách chiến lược kinh doanh, nhìn thấy tôi thức giấc, Đông Đông nói: “Còn sớm, em ngủ thêm đi, lát anh gọi dậy rồi anh đưa đi ăn sáng.”
Kể từ ngày hôm đó, tôi Đông Đông với An Nhi mỗi ngày đều cùng nhau ra ngoài ăn sáng, sau đó cùng đưa con bé đến trường học.
Đưa tiểu công chúa đi học xong tôi với Đông Đông lại ghé đại quán cafe nào đó, nhâm nhi ly cafe sáng rồi lại trở về biệt phủ Đông Gia.
Đông Đông làm việc của anh ấy, tôi làm việc của tôi.
Lão Giang thi thoảng qua qua lại lại nơi đây, lúc ông ấy đến tôi chẳng hỏi được gì về vết thương của Đông Đông, vốn dĩ Đông Đông cũng không cho ông ấy nói.
Đông sang, xuân qua rồi cũng sắp tới hè.
Xem ra, tiểu công chúa sắp được nghỉ hè.
…
Đầu tháng sáu,
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng ngủ liền nghe thấy tiếng tiểu công chúa lanh lảnh gọi từ xa: “Mami, mami."
Nó mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, đôi tay nhỏ đang xách một giỏ hoa quả, nhìn có vẻ nặng nề.
Nó đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Đông Đông cũng cùng đến.
Tôi tròn mắt nhìn hai bố con họ đi tới.
An Nhi vừa chạy lại gần, vừa xách nặng nhưng miệng cũng không ngơi gọi “mami”, tôi cũng không ngại liên tục đáp lại con bé.
Tới nơi nó cẩn thận đặt giỏ hoa qua xuống chân tôi, với tay mở cửa phòng ra, lại lững thững xách giỏ hoa quả vào, sau đó lại lon ton đi ra dắt tay tôi trở vào trong phòng.
Trước khi vào trong nó còn đưa mắt nhìn xem bố nó đi tới đâu, cũng không nể mặt bĩu môi một cái rồi dắt tay tôi đi vào.
Cửa không đóng nhưng dường như thái độ cũng không muốn đợi bố cùng vào, nó như thể là đã ngán ngẩm.
Vào tới trong phòng, nó ngồi trên ghế massa giơ cánh tay bé nhỏ lên vừa lau mồ hôi vừa liến láu: “Mami, mami con đã đi hái trái cây cho mami đấy, con phải dậy rất sớm để tự hái cho mami đó…"
Tôi định mở lời khen con bé, nhưng bị Đông Đông lên tiếng trước: “Sao không kể công của bố nữa.”
“Nhưng của con hái cho mami nhiều hơn, bố không chăm chỉ, lúc nào cũng cầm phone.”
Đông Đông đờ đẫn nhìn tiểu công chúa, nhìn một lúc lâu, mới giơ tay ra nhéo vào má con bé, đau đến mức xuýt xoa, trong lúc xuýt xoa, hắn bật ra một câu: “Chẳng phải con nói muốn bố chụp ảnh gửi cho mami xem sao, con bé tinh ranh này."
Tôi còn chưa nói gì, tiểu công chúa đã nhảy dựng lên, nói: “Cái tính hở chút là vẹo má con, hai má con chảy sệ xấu xí cũng là vì bố đấy.
Bố phải yêu con chứ, sao bố cứ nặng tay với con thế, con dỗi con thương mami nhiều hơn.” Tôi khẽ cười một tiếng, tôi đưa mắt nhìn giỏ hoa quả An Nhi vừa đem về.
Đông Đông mặt xám ngoét, ấm ức nói: “Rõ ràng bố véo con rất nhẹ, sao con làm quá thế.
Bình thường thì không nói gì, hôm nay có mẹ con ở đây là ăn vạ đúng không?"
Tiểu công chúa “Hừ” một tiếng.
Đông Đông tiếp tục ấm ức nói: “Bố chỉ véo nhẹ, chỉ nhẹ xíu xiu, cũng không được sao?”.
Tiểu công chúa tiếp tục “Hừ” tiếng nữa.
Tiểu công chúa nhệch miệng, hết nhìn tôi lại nhìn bố nó, mãi lâu sau cuối cùng mới nói: “Được rồi, con đùa đấy, con không dỗi bố nữa đâu, con yêu bố mà”.
“Dám chọc bố trước mặt mẹ, hôm nay con gan to lắm rồi.
Không sợ bố dỗi lại con à?”
Tiểu công chúa đang hí hửng giơ tay lên, còn chưa chạm vào tay áo Đông Đông, đã vội buông tay xuống.
Tiểu công chúa tụt xuống đất, đi lại túi hoa quả nhìn nhìn một lúc, quả nhiên rất chu đáo, không những hái quả ngon mà còn rửa sạch sẵn rồi mới đem đến cho tôi.
Nó chọn ra hai trái to ngon nhất đưa cho tôi một trái, bố nó một trái.
An Nhi chạy qua, kiễng chân ôm lấy chân của Đông Đông, nó không đủ cao nên chỉ có thể ôm chân, chun mũi sụt sịt, hai giọt nước mắt long lanh lăn xuống, rồi òa lên: “Sức khoẻ của bố không khoẻ sao? Khi nào bố mới chơi đùa cùng con đây?"
Sống mũi tôi cay cay.
Lão Giang nói vết thương của Đông Đông có thể lành lại, nhung sức khoẻ chắc chắn sẽ suy yếu nhiều hơn trước, anh ấy giấu tôi và con, vốn là sợ chúng tôi lo lắng.
Tôi vì phối hợp diễn xuất với anh ấy, nên cũng đành giữ cảm xúc cho riêng mình.
Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh chuyện này, có điều ván đã đóng thuyền, đau buồn hơn nữa cũng không giải quyết được, tôi thầm tính toán, từ giờ về sau, tôi sẽ luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho anh ấy….