Nhân Duyên Tiền Định

Edit: Halley

Beta: Roseny Chung

(Đoạn cuối chương 74 bị khóa nên tớ không làm được phần đó, đại khái là chuyển đến cảnh Lục Nhiên với Văn Chiêu~

Vì truyện đăng VIP trên Tấn Giang nên bạn nào biết cách sử dụng hoặc có tài khoản có thể cho tớ xin word phần bị khóa để làm lại các phần bị thiếu cho các bạn. Tớ cảm ơn nhiều lắm!)

Hơi thở hắn ấm nóng mềm mại, quyến luyến mang theo thương tiếc vô tận.

Văn Chiêu còn chưa hoàn hồn, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Thật muốn mau chóng cưới nàng vào cửa, nhìn nàng mặc áo tân nương đội mũ phượng, ngắm nàng bận rộn việc nhà, thảnh thơi chơi đùa cùng con cháu..." Vừa nói vừa chạm nhẹ vào vành tai, gò má nàng.

Văn Chiêu thấy hơi ngứa, liền cười khẽ, "Giờ đã nghĩ đến con cháu? Không biết xấu hổ, hừ~" Giọng nàng giấu đi tiếng tim đập thình thình không ngừng trong lòng. Hắn sát lại quá gần, nàng thật sợ hắn sẽ nghe được.

Vẻ mặt Lục Nhiên cực kì nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nàng, cười nói, "Chờ mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi." Thấy hắn trịnh trọng nghiêm túc như vậy Văn Chiêu khẽ mỉm cười, gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, trong mắt Lục Nhiên chứa đầy ánh sao vụn lấp lánh, liền ôm chặt cô nương của hắn. Hắn thật sự không biết làm sao cho phải, chỉ cần một cái gật đầu của nàng đã làm hắn mừng rỡ như điên.

Hắn chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp để mọi chuyện tiến hành nhanh chút, nhanh hơn chút nữa.

Độc dược Quách Dần hạ cho hoàng thượng tuy cực kỳ khó giải nhưng lại chậm phát tác, vì vậy qua nửa tháng lão trông vẫn sinh long hoạt hổ. Chẳng qua Quách Dần từng nghĩ đến chuyện này, vì nếu dùng độc có tác dụng ngay khó có thể qua mặt được ngự y trong cung, cho dù là có thuốc giải thì lão cũng tìm không ra. Lúc hắn chọn loại độc mãn tính này đã suy nghĩ chu toàn mới chọn lựa phương án tốt nhất.

Hoàng thượng sốt ruột hơn Quách Dần nhiều, ngày ngày đều truyền ngự y tới hội chẩn về thời gian phát độc, khiến cho ngự y càng lúc càng lo sợ lão sẽ bắt họ chôn cùng. Điều làm hoàng thượng phiền não nhất, không phải là thái độ lo trước lo sau của ngự y mà là chuyện của công chúa Tây Nhung.

Đây là độc dược bí truyền của hoàng thất Tây Nhung, bởi vậy lão mới đặt hi vọng vào công chúa bỏ đi kia, nhưng đội ngũ đón công chúa về kinh đã bị tập kích vài lần, dường như có người có ý định cản trở công chúa vào kinh, may mà lão đã phái trọng binh bảo hộ nàng bằng không chỉ sợ lúc đưa về chỉ là một cỗ thi thể.

Hoàng thượng đã hạ quyết tâm, nếu công chúa không có giải dược, lão sẽ tăng quân xâm lược Tây Bắc, bất kể có thương vong thế nào, chỉ cần sớm triệt hạ Tây Nhung.

Bất luận thế nào, vẫn là mạng sống của chính mình là quan trọng nhất.

Tây Nhung công chúa vào kinh vốn không liên quan đến Khương gia, chẳng qua là hôm nay trên dưới Khương gia có tin vui, mọi người đều vui mừng. Sau khi Thẩm Thu Tang mang thai, Tô Mục Uyển cũng có hỉ mạch, vừa đúng lúc sắp đến tiết đăng cao, cả nhà liền bàn bạc ra ngoại thành dạo chơi, căng thẳng trong thời gian dài cũng nên được thư giãn gân cốt.

Thẩm Thu Tang đã có thai bảy tháng, phải ở lại phủ, Khương Văn Đạo đương nhiên phải ở cạnh nàng. Không thể không nói đôi vợ chồng chuẩn bị làm cha mẹ này rất chu đáo, thai nhi trong bụng vẫn luôn ổn định, không chút vấn đề nào.

Trưởng bối Khương gia vốn vì Tô Mục Uyển có tin vui, nên dạo quanh ngoại ô trong kinh là được, bản thân Tô Mục Uyển lại cảm thấy không có vấn đề, liền nói nên đi leo núi trong tiết đăng cao.

Khương Văn Ngọc bất vừa đắc dĩ vừa dung túng nàng, cười nói, "Được rồi, cùng lắm đến lúc đó ta lại cõng nàng lên." Cõng ư? Không phải bước lên thềm đá chứ? Thấy Tô Mục Uyển muốn phản bác, lúc này Khương Văn Ngọc mới giả bộ trừng mắt nhìn nàng, "Không cần phải nói, chỉ cho phép đi thềm đá, không được đi đường núi."

Tô Mục Uyển đành phải thỏa hiệp, lại như giận dỗi,trách hắn "Bây giờ thai nhi chưa tới ba tháng, vết thương trên người chàng còn chưa khỏi, phải lo cho mình trước đi." Lúc trưởng bối đều đã rời đi, nàng liền không cố kỵ, lộ ra tính cách thật của mình. Chỉ là vừa dứt lời lại thấy Văn Chiêu vẫn chưa đi, đưa mắt nhìn qua, dường như đã hiểu ra gì đó.

Văn Chiêu nghĩ cũng phải, Tô Mục Uyển vừa có thai hơn tháng, như vậy chẳng phải là lúc thương thế Nhị ca vẫn chưa khỏi liền đã... Khụ khụ, như vậy hẳn là cùng Nhị tẩu lên núi cũng không có vấn đề gì chăng.

Đối với Tô Mục Uyển mà nói, quả thật nàng rất cần cơ hội thả lỏng, khoảng thời gian này... quá mệt mỏi rồi.

Lúc đầu năm vì chuyện của Tiết tướng và hoàng hậu khiến nàng ngày đêm lo lắng, sau một thời gian mới biết Tiết tướng cũng không muốn tính sổ nàng, có thể lão cảm thấy dù nàng có nói ra căn bản cũng không có ai tin, dù sao đi nữa Tiết tướng đã sớm đứng về phái bảo hoàng. Sau đó lại nghe tin Văn Ngọc và tổ phụ đồng thời xảy ra chuyện, bây giờ thương thế của Văn Ngọc đã khỏe, tổ phụ cũng có thể mở miệng nói chuyện, dường như tất cả mọi chuyện đều đang dần tốt lên, nàng lại có hỉ mạch, sao không nhân lúc này mà thư giãn một phen chứ?

Năm Thái Bình thứ mười hai, đối với hoàng thượng mà nói lại không phải là một năm may mắn nên tiết đăng cao cũng không mở tiệc cùng quần thần. Văn Chiêu nghe tin đó cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngày chín tháng chính dưới Tây Sơn, thời tiết cuối thu se lạnh.

Xung quanh Tây Sơn đều là cây cỏ xanh ngắt, ngẫu nhiên sẽ có từng đàn nhạn bay vụt qua, cúi đầu xuống có thể thấy được từng bụi cúc trùng dương.

Văn Chiêu cùng Tần thị và nữ quyến dạo chơi, phía sau phụ thân vừa đi vừa trò chuyện cùng đại bá, tam thúc.

"Phía trước phải cẩn thận, đoạn đường đó không có dựng rào chắn." Tần thị ngước mặt nhìn con đường phía trước, mở miệng nhắc nhở.

Văn Đàm cười hì hì đáp, "Vẫn còn bậc thang mà, sợ gì chứ."

Tần thị chọc chọc vào đỉnh đầu nàng, "Cẩn thận vẫn hơn, biết chưa?"

Văn Đàm liên tục gật đầu, nhìn Văn Dậu, vỗ ngực chắc nịch nói, "Con sẽ bảo vệ Lục đệ cẩn thận!"

Nhìn Văn Đàm ầm ĩ, trên mặt Văn Chiêu thoáng lộ ra ý cười, lúc này lại cảm thấy lòng bàn tay có chút ấm, nhìn qua mới thấy Thính Nguyệt. Thính Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói "Nhị tỷ tỷ, tay muội lạnh quá, muốn sưởi ấm." Văn Chiêu không nhịn được bật cười, rõ ràng Thính Nguyệt muốn ủ ấm tay nàng, lại nói thành muốn nàng ủ ấm.

Nhìn Văn Chiêu cười vui vẻ, Thính Nguyệt liền ngạc nhiên đến ngơ ngác, vẻ mắt ngây ngốc nhìn nàng.

"Ngốc rồi à?" Văn Chiêu thấy nàng ngây ngốc, nhịn không được bèn nhéo nhéo mặt nàng. Thính Nguyệt lúc này đã trổ mã, có chút dáng vẻ của thiếu nữ, gương mặt ửng hồng càng tăng thêm vài phần tư sắc.

Thính Lan đứng cách đó không xa liền nhìn thấy màn này, tâm trạng ngắm cảnh cũng giảm bớt phần nào. Lúc này một mụ hành khất từ ven đường đột nhiên lao ra, nhào vào chân nàng rồi kéo làn váy nàng, Thính Lan bị dọa sợ hét lên, vội vàng đá văng mụ hành khất, hốt hoảng chạy tới bên cạnh Văn Chiêu, "Nhị tỷ tỷ!"

Văn Chiêu cảm thấy có chút kinh ngạc khi Thính Lan gặp tình thế cấp bách lại hướng nàng xin giúp đỡ, trong lòng nàng thầm than, vốn muốn mặc kệ không bao giờ lo lắng cho nàng ta nữa, nhưng việc kia đã qua lâu, nàng cũng không còn để ý như trước. Cũng không biết có phải thương tổn cùng mất mát có thể bù đắp theo thời gian hay không. Chỉ là suy nghĩ này rất nhanh đã bị Văn Chiêu phủ định, có loại thương tổn có thể tha thứ, nhưng kẻ thù dù một kiếp hai đời đi nữa thì mãi mãi vẫn là kẻ thù.

"Đừng sợ, người nọ đã đi rồi."

Lúc này Thính Lan mới từ trong kinh hách hoàn hồn lại, nhìn thấy trong mắt Văn Chiêu mang đầy vẻ trấn an ôn hòa, cổ họng nàng ta cảm thấy tắc nghẽn. Chỉ là Thính Lan còn trẻ người non dạ, căn bản không nhìn ra, vẻ trấn an đó thật ra là tha thứ.

"Tam tỷ tỷ, muội cảm thấy bà hành khất kia có chút đáng thương, hay là chúng ta cho bà ta chút thức ăn đi?" Thính Nguyệt nhìn bóng người chật vật rời đi liền cảm thấy có chút đáng thương.

Thính Lan nhấc tà váy lên, nhìn dấu tay màu đen kia, lòng còn cảm thấy sợ hãi, nói "Tỷ cảm thấy bà ta có chút đáng sợ..." Thính Nguyệt thấy Thính Lan nói như vậy có chút mâu thuẫn, cũng chỉ đành từ bỏ.

Phía sau Khương Tam gia cùng hai ca ca đang bàn bạc việc hôn nhân của mình. Cũng đã tròn một năm kể từ khi ông đã tuyên bố với người ngoài rằng Yến thị mất, giờ là thời điểm nên tìm kế mẫu cho nhi nữ mình, trùng hợp cách đây không lâu ông vừa nhìn trúng nữ nhi của một cử nhân, tuy cử nhân kia không có chức quyền nhưng gia thế trong sạch lại là người đọc sách, nữ nhi nhà ấy làm kế mẫu thứ phòng cũng xem như hợp lý, thân phận thấp chút sẽ không so đo ông đã có con cái. Khương Tam gia vốn định nâng di nương trong phòng thành chính thất để bớt phiền tóa nhưng lão phu nhân lại không đồng ý, cho rằng làm vậy đích thứ rối loạn. Thính Lanm Thính Nguyệt đã đủ đáng thương, nếu để các nàng gọi di nương là mẫu thân, thứ đệ thứ muội có thể ngồi cùng bàn ăn, tình cảnh sẽ càng khó coi hơn. Khương Tam gia lúc đó mới từ bỏ, chỉ chuyên tâm tìm kế thê ở bên ngoài.

"Cái khác không nói, quan trọng là tính tình phải tốt một chút, nhất định phải đối xử tốt với con cái của đệ."

"Đại ca yên tâm, nàng là cô nương thấu tình đạt lý."

Khương đại gia lúc này mới gật đầu, lại nghe bên cạnh có tiếng khóc thút thít khàn giọng đầy thống khổ, nghiêng đầu nhìn là một phụ nhân hành khất quần áo tả tơi, đầu tóc rối tung.

"Cho bà ta ngân lượng, bảo đi xa chút." Khương Đại gia vẫy vẫy tay bảo tôi tớ phía sau xong liền không để ý tới nữa.

Khương Tam gia cũng nhìn khất phụ kia, thấy mặt bà ta đầy vết bẩn nhìn không rõ bộ dạng, không biết tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy, liền nói thêm, "Ma ma đừng thương tâm, xuống núi ăn một bữa no đi."

Lúc này mọi người đã đi về phía trước, khất phụ kia vẫn khóc thút thít không ngừng.

"Cầm đi" Một gã sai vặt đem ngân lượng đưa bà ta. Hắn trong lòng cảm thấy chủ tử đúng là ban phát thiện tâm tùy ý. Khất phụ trong khắp thiên hạ nhiều vô số, nếu đều đưa bạc cho từng người chắc Khương gia nhất định sẽ trở nên nghèo túng.

Cả người khất phụ run rẩy, không hề cử động, đến khi gã sai vặt không còn kiên nhẫn nhíu mày thúc giục, "Mau đi, chủ tử của ta đi cả rồi, ta còn phải chạy theo sau, đừng chần chừng nữa."

Một lúc lâu sau, khất phụ mới chậm rãi vươn tay, run run cầm lấy thỏi bạc trong tay gã sai vặt, cũng không biết vì tuổi già hay cơ thể suy nhược, động tác đơn giản thế nhưng cũng cực kì gian nan.

Gã sai vặt mất hết kiên nhẫn, lại thấy khất phụ vươn bàn tay đầy cáu bẩn, đen thui khiến người khác buồn nôn, gã liền bĩu môi đem bạc ném trên mặt đất. Khất phụ ngơ ngác cúi đầu nhìn thỏi bạc rơi trên mặt đất dính đầy bùng cát, lại nghe thấy tiếng gã sai vặt từ xa vọng tới "Cũng chỉ có phủ chúng ta thích làm việc thiện, những người khác ai thèm quản tới sống chết ra sao."

Khất phụ đột nhiên vén mái tóc rối lên để lộ đôi mắt ngập tràn sự điên cuồng.

Đằng trước Văn Ngọc lo lắng Tô Mục Uyển mỏi mệt, một hai phải đi cùng nàng, Tô Mục Uyển cũng không biết có phải do xấu hổ không, mà không muốn hắn đi cùng.

"Văn Chiêu, chúng ta đi với nhau, Nhị ca muội đúng là người phiền toái." Tô Mục Uyển vừa nói vừa trừng mắt lườm Nhị ca một cái.

Văn Chiêu đi đến, cười nói, "Nhị ca, nếu không phải đám người Đại bá đến gần chúng ta, huynh sẽ không bị Nhị tẩu nói như vậy." Tô Mục Uyển bị Văn Chiêu nói trúng, lại thấy Văn Ngọc vẫn cứ cười nói muốn cõng nàng, liền hừ một tiếng chạy bước nhỏ đến hướng Văn Chiêu, cầm tay nàng, nói với Thính Nguyệt cạnh Văn Chiêu, "Mượn Nhị tỷ tỷ của muội một chút nhé."

Thính Nguyệt lúc này mới không tình nguyện mà buông tay.

Tô Mục Uyển kéo Văn Chiêu đi cùng, tới chỗ vắng không ai nghe thấy hai người nói chuyện, mở miệng, lại không nói gì, Văn Chiêu liền bảo, "Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi, dù sao đi nữa ta không chỉ làm em chồng mà còn là bạn thân của ngươi."

"Văn Chiêu...Chuyện này ta cũng chỉ có thể hỏi ngươi mà thôi..."Tô Mục Uyển cắn răng, mở miệng nói thật nhanh "Lúc ngươi biết ta có thai một tháng, có nghĩ nhiều chuyện gì không?"

"Nghĩ nhiều chuyện gì?"

Nhìn vẻ mặt của Tô Mục Uyển, Văn Chiêu dường như dần hiểu ra gì đó.

"Ta luôn cảm thấy hình như ánh mắt của mọi người nhìn ta có chút kì lạ. Không phải là.....cảm thấy đứa nhỏ này không phải là của Văn Ngọc chứ?" Tô Mục Uyển đem suy nghĩ trong lòng nói ra liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đôi mắt đẹp lại nhìn Văn Chiêu chằm chằm.

Điều Tô Mục Uyển đoán vượt quá sức tưởng tượng của Văn Chiêu, Văn Chiêu cười nhẹ, "Sao ngươi nghĩ nhiều như vậy chứ? Vì thế mới khó chịu với Nhị ca ta ư?"

"Dù sao đi nữa thời gian này không thích hợp, chàng lúc đó vẫn bị trọng thương...Nói đi nói lại đều do chàng ấy cả."

Văn Chiêu vỗ vỗ khuỷu tay nàng, cười nói " Mọi người không nghĩ như vậy đâu, chỉ nghĩ là ngươi quấn lấy Nhị ca... Vậy đó, cho nên ánh mắt nhìn ngươi có chút kì lạ."

Tô Mục Uyển vừa nghe câu này, trên mặt xấu hổ đỏ bừng "Văn Chiêu ngươi vẫn còn là cô nương chưa xuất giá."

Văn Chiêu vô tội, "Nhị tẩu, lúc ngươi vừa nói những việc này ta cũng là cô nương chưa xuất giá đấy."

Hai người đang cười đùa, bỗng có người không biết từ đâu xông ra, tấn công thẳng về phía hai người.

Văn Chiêu thấy người này là khất phụ lúc nãy, hai mày chợt nhíu, khất phụ này phải chăng là đầu óc có vấn đề không? Văn Chiêu nghiêng người tránh, né tới ngay đoạn đường không có rào chắn, chính là đoạn Tần thị khi nãy nhắc nhở. Cho nên khất phụ này căn bản không tấn công các nàng vì muốn cướp bóc mà là muốn đẩy các nàng xuống vực.

Tuy nơi này là giữa lưng núi, nhưng có một chỗ lại là vách đứng, ngã xuống lành ít dữ nhiều.

Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn vì nàng từng học qua xuyên hoa bộ, trốn tránh nhanh bằng không sơ ý sẽ bỏ mạng tại đây.

"A....." Văn Chiêu vừa tránh khỏi nguy hiểm lại nghe tiếng kêu sợ hãi từ bên cạnh vang lên, nghiêng đầu thấy Tô Mục Uyển tránh né không kịp liền té xuống vực. Nàng suýt chút nữa đã quên, nơi này không chỉ có nàng, còn có Tô Mục Uyển không biết công phu.

Văn Chiêu không nghĩ nhiều liền chạy đến, một tay đem Tô Mục Uyển giữ chặt, mọi sức lực đều đặt trên người. Tô Mục Uyển như người chết đuối gặp phải cành cây, nắm chặt tay nàng, móng tay bấu chặt làm Văn Chiêu phát đau.

"A Uyển! Nhị muội!" Văn Chiêu nghe được tiếng gọi của Nhị ca, chỉ là tay nàng không còn sức, giống như bị chặt đứt, nàng chỉ có thể chờ Nhị ca có thể tới mau.

Mà gần các nàng nhất lại là khất phụ kia, "Khương Văn Chiêu, ngươi đi tìm đường chết đi!"

Văn Chiêu nghe được tiếng rống to, bỗng dưng trợn to mắt, âm thanh này khàn khàn khó nghe nhưng giọng rất quen, nàng lập tức nhận ra khất phụ này là ai.

"Yến thị"

"Ha ha ha, vậy mà ngươi lại nhận ra, vừa rồi người nhà của ta chẳng ai có thể nhận ra."

Yến thị quay đầu nhìn lại, Khương Văn Ngọc đang chạy nhanh tới, đây là cơ hội cuối cùng của bà, bà ta không thể thất thủ.

"Yến thị ngươi bình tĩnh một chút, bọn ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không sống được."

Sắc mặt Văn Chiêu đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc này nàng đã kéo được tay Tô Mục Uyển lên mặt đất, chỉ cần nàng có thể kéo dài thêm chút thời gian, có thể cứu Tô Mục Uyển lên.

"Đừng nghĩ tới chuyện kéo dài thời gian! Bây giờ ta sẽ không bao giờ để ngươi đắc ý nữa. Đi chết đi. Ngươi mà chết ta cũng có thể an tâm chết được rồi."

Nghe Yến thị không để ý đến sống chết, trong mắt Văn Chiêu đầy tuyệt vọng. Hôm nay sợ khó lòng xử lý êm đẹp được.

Yến thị không nhiều lời, vươn chân hung hăng đá về hướng Văn Chiêu, Văn Chiêu lập tức với tay bám chặt trên mặt đất, cánh tay chưa từng làm việc nặng của nàng bị chà xát mạnh trên đất, lập tức ứa máu, nửa thân mình bám chặt mặt đất.

"Tô Mục Uyển mau bám chặt tay ta."

Hiện tại Văn Chiêu khó chống đỡ người mình chỉ mong Tô Mục Uyển có thể tự chống đỡ để chờ Văn Ngọc tới, cứu hai người.

Tình trạng bấy giờ của Văn Chiêu so với Tô Mục Uyển nguy hiểm hơn. Nước mắt Tô Mục Uyển không ngừng rơi, cắn chặt hàm, tay bám chặt vào vách núi, chỉ cần chờ Văn Ngọc tới, là các nàng được cứu rồi.

Không chỉ có Khương Văn Ngọc, Tần thị Dung thị, còn có đại gia nhi tam gia đều nhìn thấy tình hình bên này.

"Chiêu Chiêu" Khóe mắt Nhị gia như muốn nứt ra, nhưng ông cách Văn Chiêu quá xa, nên chỉ có thể sốt ruột tuyệt vọng gào thét.

Dung thị sợ tới mức suýt ngất, lại lớn tiếng hô, "Văn Ngọc! Mau cứu tôn nhi!" Trong bụng Tô Mục Uyển là tôn nhi bà mong mỏi đã lâu.

Yến thị thấy Văn Ngọc càng tới gần, vội vàng muốn chế ngự, hung tợn mở miệng uy hiếp, "Ngươi mà qua đây, ta liền đem nương tử ngươi đá xuống trước. Mới vừa rồi chị dâu tốt của ta nói gì nhỉ? Tôn nhi? Nữ nhân này đang mang thai phải không? Ngươi nghĩ lại xem có muốn một xác hai mạng không?"

Bước chân Văn Ngọc bỗng chậm lại. Yến thị vừa lòng cười, tiếng cười thô chát khó nghe, cũng không biết Yến thị đã trải qua việc gì, thế nhưng dáng vẻ cùng giọng nói như biến thành người khác vậy.

"Ta chỉ muốn giết Khương Văn Chiêu, nếu ngươi không ngăn cản, liền tha cho thê tử của người một mạng, như thế nào? Xem như tình nghĩa nhiều năm của tam thẩm với ngươi."

Yến thị? Bà ta làm thế nào thoát khỏi thôn trang? Lại còn biến thành dáng vẻ như hiện giờ?

Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ đến việc này, Văn Ngọc nhìn hai người bên vách núi, một người gắt gao bám vào mõm núi trước mặt, một người nửa thân mình đang treo lơ lửng, chỉ cần đẩy nhẹ cả hai đều rơi xuống dưới. Mà lúc này, Yến thị lại chậm rãi giẫm chân lên tay của Tô Mục Uyển.

"Ngươi tiến thêm một bước, ta liền đạp một cái, nếu ngươi xông tới, ta sẽ đá nàng ta xuống."

Văn Ngọc trừng mắt quát lớn, "Mau lấy chân ngươi ra. Chúng ta từ từ nói chuyện, có điều kiện gì cứ nói ra không tốt hơn sao?"

Yến thị cười nói "Đừng đùa, chờ ta nghĩ ra yêu cầu, mọi người liền tới đây, đến lúc đó ta chỉ có thể mặc ngươi xâu xé! Bây giờ ta chẳng gì nữa, chỉ muốn mạng. Muốn Khương Văn Chiêu chôn cùng ta."

Yến thị vừa nói vừa chỉ Văn Chiêu, hận ý trong mắt không cách nào che giấu.

Hận ý dâng cao, chân Yến thị liền không khống chế lực chân, Tô Mục Uyển kêu lên, trên mặt lộ rõ suy kiệt.

Văn Chiêu nhìn dáng vẻ Tô Mục Uyển thống khổ như thế, bỗng có chút lo lắng về lựa chọn của Nhị ca.

Hai mắt Văn Ngọc đỏ lên, quát, " Đừng giẫm."

Yến thị biết Văn Ngọc sẽ không bước qua, trên mặt hiện rõ nét khoái trá đến vặn vẹo, âm dương quái khí mà nói "Khương Văn Chiêu ơi Khương Văn Chiêu, Nhị ca ngươi lựa chọn không cần ngươi đấy."

"Khổ sở không? Tuyệt vọng không? Ngươi vốn muốn cứu người kết cục lại bị vứt bỏ. Người vứt bỏ ngươi lại là đường huynh cùng lớn lên. Mười mấy năm tình nghĩa so ra vẫn kém với nữ nhân cùng hắn chung chăn gối một năm. Thật là đáng thương, thật là đáng buồn."

Văn Chiêu dường như không phản ứng lại, chỉ gắt gao giữ chặt mặt đất. Văn Ngọc nghe vậy bật khóc, quỳ rạp xuống đất "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa. Buông tha bọn ta đi."

Yến thị mắt điếc tai ngơ, lẩm bẩm nói "Xem ra hai ta đều bị người thân vứt bỏ, liền cùng làm bạn dưới hoàng tuyền đi." Vừa nói vừa muốn nhảy xuống cùng Văn Chiêu.

Văn Chiêu trước giờ vẫn không phản ứng, chỉ khẩn trương bám chặt vách đá, lúc này nàng đột nhiên xoay đầu, mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, nàng tuy mệt mỏi chật vật nằm trên mặt đất mà Yến thị nhàn hạ đứng bên vách nhưng lại làm Yến thị cảm thấy chính mình mới là người đáng thương hèn mạt như bụi cỏ.

Quả nhiên ngạo khí như vậy hoàn toàn chọc giận Yến thị nhưng Văn Chiêu lại không để bà ta ra tay bèn tự buông tay kiên quyết thả mình rơi xuống.

"Ngươi không xứng! Ngươi không xứng cùng ta đi xuống hoàng tuyền."

Yến thị không nghĩ Văn Chiêu cứ vậy mà buông tay còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại nghe tiếng gào của Văn Ngọc, vọt tới bên vách núi "Nhị muội."

Âm thanh của hắn vang vọng ở đáy cốc nhưng rốt cuộc không người đáp lại.

"Văn Ngọc..."Tô Mục Uyển suy yếu gọi hắn, tay đã không còn sức, Văn Ngọc vội vàng bắt lấy tay nàng kéo lên.

Yến thị không để ý đến Văn Ngọc đang đem Tô Mục Uyển kéo lên, nhìn chằm chằm vào không trung "Nàng ta đã chết?"

"Ha ha ha, Khương Văn Chiêu cuối cùng đã chết! Nàng ta đã chết, rốt cuộc đã chết."

Yến thị điên cuồng cười lớn, sau đó đột nhiên dừng lại, ôm đầu quát, "Không không không, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy, ta còn chưa đem chân tướng cái chết của Trang thị nói cho nàng ta, sao lại chết rồi. Làm sao có thể chết nhẹ nhàng như vậy?" Bà ta hoàn toàn điên cuồng lúc thì cười to,khi thì khóc lớn.

Tầm mắt Tô Mục Uyển có chút mơ hồ, ngã trên mặt đất, mặt Khương Văn Ngọc không chút biểu cảm, xoay người cầm cục đá, bước chân thong thả vững vàng, xoay người lại cầm tay nàng đem ống tay áo nàng che trước mặt, giọng nói cực kì ôn nhu nhưng lại đạm mạc "Đừng nhìn" Khương Văn Ngọc từ từ bước từng bước một về phía Yến thị. Tô Mục Uyển nhớ kĩ lời hắn nói, chỉ nghe giọng mà phán đoán hành động của hắn.

Đàn ông con trai như hắn nếu không phải chịu sự uy hiếp, đối phó với phụ nhân như Yến thị dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn vẫn là quý công tử của Khương gia, đọc sách thánh hiền, tay chưa từng dính máu.

Chờ đám người Nhị gia đuổi tới liền thấy Văn Ngọc tay cầm đá đập mạnh vào vật gì đó, mà vật hắn đập đã không còn hình người chỉ là một đống máu thịt mà thôi.

Khương Nhị gia nhìn về phía Khương Văn Ngọc, khuôn mặt ông vì tức giận trở nên méo mó vặn vẹo, hoàn toàn không để ý xiêm y thượng hạng trắng tinh dính đầy vết máu. Mà lúc này Văn Ngọc chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, cục đá trong tay chỉ cử động theo bản năng.

"Nữ nhi của ta đâu! Chiêu Chiêu đâu! Vì gì mà hai ngươi đều ổn, lại không thấy nó đâu? Hả! Chiêu Chiêu là muội muội ngươi đó!" giờ khắc này Khương nhị gia người từ trước đến nay luôn tự xưng phong độ Ngụy Tấn hoàn toàn không còn nữa.

"Còn có ngươi! Dung thị! Tôn nhi ngươi quan trọng không lẽ nữ nhi ta không đáng một đồng hay sao?" Khương Nhị gia xô Văn Ngọc xuống đất sau đó nhìn hung tợn về phía người của Đại phòng.

"Ngươi! Vì cứu ngươi! Ngươi không cảm thấy áy náy sao?" Tô Mục Uyển ngã rạp trên mặt đất không dậy nổi, nghe Nhị gia chỉ trích khóc không thành tiếng, móng tay nàng còn lưu lại máu thịt của Văn Chiêu, từ nay về sau nàng sợ rằng mình không thể yên giấc được.

"Nhị đệ, bình tĩnh chút!" Đại gia ngăn trước Dung thị cùng Tô Mục Uyển, trầm giọng gầm nhẹ.

Khương Nhị gia bây giờ hoàn toàn không thể nghe vào, hai mắt ông đỏ bừng, từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống "Các người đều là hung thủ."

"Hung thủ!"

Khương Nhị gia vừa mắng xong sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt như già đi mấy tuổi, bước chân vô định về vách núi, trong miệng lẩm bẩm nói, "Chiêu Chiêu của ta, mạng của Chiêu Chiêu là cố thê ta vất vả đổi về, ta không thể để nàng gặp Chiêu Chiêu nhanh thế bằng không nàng lại oán trách ta." Nói xong liền muốn nhảy xuống vực.

Tần thị khóc lóc ôm lấy eo Khương nhị gia, "Văn Viễn đừng! Đừng!"

Văn Đàm bị dọa không ngừng khóc lớn, Văn Dậu dường như bị mất hồn, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tại sao mà thoáng cái không thấy tăm hơi của Nhị tỷ tỷ, phụ thân muốn nhảy xuống vực. Tại sao vậy, cậu bé dường như không hiểu nhưng lại cảm thấy khổ sở?

Khương Đại gia vỗ vỗ vai Khương Tam gia, Khương Tam gia hiểu ý, cầm tay Khương Nhị gia kéo trở về "Huynh còn có thê tử, hynh muốn tự sát trước mắt họ sao?"

Khương Nhị gia hồn xiêu phách lạc mà gục đầu xuống, dường như không thể đứng dậy, Tần thị khóc lóc đỡ ông dậy, "Nói không chừng Chiêu Chiêu sẽ không sao, nếu chàng có việc gì càng làm con thêm thương tâm tự trách"

"Đúng vậy, không thể khiến con tự trách, Chiêu Chiêu không cần tự trách, không cần tự trách, mẫu thân con dù chết cũng không oán trách..." Tần thị thấy Nhị gia đang nói mê sảng, thần trí dường như mê sảng, nước mắt lại tuôn trào.

Khương đại gia thấy Khương Nhị gia không để ý liền đánh vào cổ sau của ông, thấy Tần thị nhìn liền giải thích, "Để đệ ấy nghỉ ngơi một chút." Tần thị trực tiếp xoay người lại, thái độ cực kì lãnh đạm.

Sau sự việc Văn Chiêu, hai phòng bọn họ sẽ không còn thân mật như xưa.

Lần này trọng sinh, Văn Chiêu chỉ vì bảo vệ Khương gia. Đầu thu năm trước, Thính Lan tính kế nàng. Khương Văn Chiêu là người thích ghi thù, mãi đến năm nay mới tiêu tan hiềm khích cùng Thính Lan, nhưng đến hôm nay trong lúc lựa chọn Nhị ca lại lựa chọn vứt bỏ nàng.

Nàng không rõ, vì sao khi nàng dùng hết khả năng để cứu người nhưng ngay lúc nàng yếu đuối nhất lại bị đâm một đao. Bọn họ là người nàng yêu thương nhất lại cũng chính là người tổn thương nàng sâu sắc.

Giờ phút này, nàng lại cảm thấy kiên trì cùng chấp niệm đều sai lầm, nàng muốn vì chính mình mà sống, gả chồng sinh con, an ổn sống một đời. Nàng vì cái gì lại muốn cứu người khác? Rốt cuộc tính mạng mình mới là quan trọng nhất, không phải sao? Nàng vì gì phải bảo vệ người khác chứ? Có ai đến bảo vệ nàng đâu?

Chính là tại sao.........Lúc nghĩ đến trong lòng nàng lại đau như cắt.

Nàng bỗng cảm thấy, chết như vậy cũng tốt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui