Mấy ngày sau, Cố Hoài An đang ngồi trong phòng tĩnh lặng lại đưa tầm mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ có chút hiếu kì.
Anh không tự chủ mà nhìn ra vị trí nhỏ chỗ cô gái hôm trước anh trông thấy.
Dáng vẻ tươi trẻ, nhìn từ xa cũng thấy xinh đẹp ấy tỏa ra năng lượng sống tích cực làm cho Cố Hoài An khắc sâu vào tâm trí.
Thời khắc này bỗng chốc anh có chút nghĩ ngợi rất lâu, một tiếng sau mới quyết định làm một việc táo bạo trước nay chưa từng có.
Cố Hoài An bỗng ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế sofa đơn, quay đầu nhấc dép đi ra phía ngoài vặn cửa phòng đi ra.
Mà trong biệt thự người giúp việc như thường lệ sẽ tập trung dọn dẹp ở ngoài hiên trước biệt thư, hoàn toàn không hề để ý phía đằng sau vườn.
Cố Hoài An âm thầm một mình hướng về phía cổng sau của biệt thự mà đi.
Cánh cổng sắt nhỏ hơn so với cổng trước, được phủ một lớp sơn màu xanh dương.
Cố Hoài An đứng yên tại chỗ nhìn cánh cổng thật lâu mới tiến đến mở cổng.
Cổng sau của biệt thự thỉnh thoảng vẫn có lúc không khóa để người giúp việc thuận tiện có việc ra ngoài bằng hướng này.
Cố Hoài An sau khi kéo cánh cổng ra liền chậm rãi từ từ bước chân ra khỏi sân vườn biệt thự, chính thức đặt chân ra thế giới bên ngoài.
Lúc này chỗ anh đang đứng chính là đường cái lớn.
Khuôn mặt thờ ơ, vô cảm đưa mắt nhìn ngó xung quanh một lượt lại không hề thấy thứ bản thân đang tìm kiếm.
Trong đáy mắt thoáng hiện lên tia u buồn nhưng rồi cũng nhanh tan biến.
Cố Hoài An xác định không có thứ bản thân tìm kiếm thì quay đầu muốn trở lại biệt thự.
Đúng lúc này một chiếc ô tô đen đột nhiên băng qua vừa vặn thu vào tầm mắt của anh.
Trong phút chốc, đầu óc Cố Hoài An hiện lên một đoạn kí ức đau khổ.
Hình ảnh của 5 năm về trước dần xuất hiện trở lại trong tâm trí anh.
Cảnh tượng một gia đình ba người đầy hạnh phúc đang lái xe chở nhau đi dã ngoại.
Bỗng chốc cảnh tượng đẹp đẽ liền tan vỡ, những mảnh vỡ của cửa kính xe tung tóe rải khắp đường.
Máu người chảy ra từ trong xe.
Người đàn ông lái xe cùng người phụ nữ ngồi ghế kế bên đều bất tỉnh trong tình trạng chảy máu không ngừng.
Chỉ có một cậu thiếu niên còn ngồi ghế sau đã chứng kiến hết cảnh tượng hãi hùng ấy.
Chứng kiến người thân ra đi ngay trước mắt mình.
Chiếc xe lật ngược xuống đường, cậu thiếu niên hoảng sợ nhìn về ba mẹ mình trong ánh mắt tuyệt vọng, sau đó dần mất đi ý thức.
Cố Hoài An hiện tại nhớ lại mảng kí ức đau đớn đó không khỏi đau đầu, ngồi quỵ xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt, mất bình tĩnh mà hô hấp khó khăn, thở dốc, chỉ biết ôm đầu trong sợ hãi, ánh mắt thất thần nhìn xuống mặt đất, miệng không ngừng run rẩy.
" Không...không...!"
Trong thời khắc mấu chốt, một bàn tay thon dài trắng nõn mềm mại từ lúc nào đi đến chạm khẽ vào bả vai Cố Hoài An.
Cố Hoài An thần trí không tỉnh lại mơ mơ màng màng nghe thấy có giọng nói của phụ nữ rất trong trẻo vang lên bên tai mình.
" Anh gì ơi, anh có sao không? ".
Cố Hoài An vẫn vừa run rẩy lại khẽ quay sang nhìn thanh âm phát ra bên cạnh, bất giác phát hiện khuôn mặt có chút quen thuộc, lại tựa như xa lạ chưa từng tiếp xúc này.
Cố Hoài An ánh mắt tuy có chú hoảng hốt, sợ hãi nhưng vừa nhìn thấy cô gái này tâm trạng đã có mấy phần bình ổn hơn.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thẩm Bích Nguyệt.
Thẩm Bích Nguyệt vừa rồi còn đi ra siêu thị gần khu này mua ít đồ, đi ngang qua đây lại nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ không được bình thường ngồi sụp xuống vệ đường.
Cô liền nhanh chóng đi tới xem tình hình.
Gọi một tiếng người đàn ông kia liền quay ra nhìn cô, cô phát hiện anh ta có vẻ ngoài vô cùng điển trai, Khuôn mặt tuấn mỹ kết hợp từng đường nét hài hòa trên mặt, toàn bộ đều vô cùng hoàn hảo.
Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt đen láy ẩn chứa thứ gì đó sợ hãi, bất an nhưng khi đối diện thẳng với mắt cô lại giống như nhìn thấy ánh sáng.
Khuôn mặt còn đang nhăn lại của Cố Hoài An từ từ giãn ra.
Vô thức mà túm lấy tay áo blouse trắng của Thẩm Bích Nguyệt.
Thẩm Bích Nguyệt nhìn xuống hành động này, trong đầu liền có suy nghĩ hẳn là người này mắc chứng ngại tâm lí gì đó.
Dù sao làm bác sĩ tâm lý bao nhiêu năm, những biểu hiện khác thường của người này thể hiện ra cô có thể đại khái đoán được.
Mà quản gia vừa rồi đi lên tầng đưa cốc sữa cho Cố Hoài An lại phát hiện phòng đã mở toang, người trong phòng không biết đã đi đâu.
Thế là ông hốt hoảng kêu người hầu đi tìm kiếm xung quanh.
Lúc này ông ra phía cổng sau đang mở toang kia đã lờ mờ trông thấy bóng lưng của anh đập vào tầm mắt.
Thế là cấp tốc chạy đến.
Lại không ngờ bắt gặp một cảnh tượng.
Ông quản gia đi chầm chậm đến gần lại nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang ngồi cùng một cô gái xa lạ.
Dáng vẻ cậu trông như là vừa mới sợ hãi cái gì đó.
Ngay giây sau đó ông liền nhìn thấy cô gái đưa tay ra sau lưng vuốt nhẹ lưng Cố Hoài An, giọng nói dịu dàng.
" Không sao rồi.
Không sao rồi! ".
Thế nhưng điều khiến cho quản gia ngạc nhiên đứng bất động tại chỗ đó là cậu chủ thế nhưng lại không phản kháng, để mặc cho cô gái kia tiếp xúc, còn có vẻ rất nghe lời.
Cố Hoài An từ từ bình tĩnh lại, từ từ bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời.
Quản gia không bất động quá lâu, sực nhớ ra mục đích của mình liền nhanh chân lẹ bước đi tới trước mặt Cố Hoài An nở nụ cười đầy thiện ý nói khẽ:
" Cậu chủ, sao cậu lại ra ngoài này vậy.
Để tôi đưa cậu vào nhà nha! ".
Cố Hoài An nghe thấy vậy liền quay sang nhìn quản gia, bất chợt lại sợ hãi, sắc mặt kém đi lại tiếp tục cúi xuống ôm đầu mà lắc nhẹ.
" Không...không...không...!"
Quản gia thấy tình trạng cậu như vậy thì lo lắng vô cùng.
Tiến đến gần hơn đưa tay định chạm vào anh nhưng Cố Hoài An lại ghét bỏ hất cánh tay ông ra lắc đầu liên tục.
Chỉ thấy anh xúc động quá mức, không ngờ lại trực tiếp ngất đi.
Ông quản gia thấy vậy thì mặt tái xanh, lập tức gọi lớn người trong biệt thự ra khiêng cậu chủ vào trong.
Thấy đám người hầu đều đã từ bên ngoài vào hết, quản gia định nhấc chân đi theo lại không quên nhìn liếc sang chỗ Thẩm Bích Nguyệt một cái rồi mới bước vào trong biệt thự.
Thẩm Bích Nguyệt lúc này không khỏi nghi hoặc khó hiểu, trong đầu nổi lên một đống câu hỏi.
Cuối cùng cũng chỉ hơi cau mày thốt ra một câu.
" Người đàn ông khi nãy thật kì lạ, mấy người làm trong nhà này cũng vậy ".
..........