Thẩm Bích Nguyệt về chuyện chuyển đến biệt thự nhà Cố Hoài An ở hoàn toàn chỉ có cô và bà Minh Tuệ biết.
Cô không có nói cho bố mẹ mình, cô sợ bố mẹ sau khi biết cô làm như vậy sẽ đau lòng thay cô, không đành lòng để cô trả nợ thay họ.
Còn về Trương Tầm...
Hiện tại cô cũng không biết nên nói cho anh như thế nào.
Cô cũng rất sợ anh không hiểu cho cô, lại vì chuyện này mà tức giận với cô.
Nhưng trong đầu Thẩm Bích Nguyệt lại có một niềm tin ngây thơ rằng, việc cô kí kết bản hợp đồng hôn nhân này là trên danh nghĩa.
Dù sao thì cô cùng Cố Hoài An cũng không có tình cảm gì với nhau.
Sống với anh ta cũng chỉ giống như bác sĩ tâm lí chữa trị cho bệnh nhân vậy.
Chỉ cần cô không có nói với Trương Tầm, đợi sau khi Cố Hoài An khỏi bệnh sẽ không còn dính dáng gì nữa, cô tin là Trương Tầm sau đó cũng vẫn sẽ hiểu cho cô mà thôi.
Quản gia Trương cũng đã sắp xếp phòng cho cô.
Để tiện chăm sóc nên cô sẽ ở phòng sát bên cạnh phòng Cố Hoài An.
Thẩm Bích Nguyệt nói với quản gia sẽ về nhà một chuyến để thu dọn đồ đạc quần áo chuyển qua đây.
Sau khi dọn đồ xong, cô liền đi đến bệnh viện trung ương để thăm bố.
Vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt tiều tụy có chút mệt mỏi.
Có lẽ là mấy ngày nay phải chăm sóc cho bố cô nên không ngủ đủ giấc.
Thẩm Bích Nguyệt có chút chạnh lòng, từ từ đi tới chỗ mẹ mình đặt tay lên vai bà mà an ủi.
" Mẹ.
Bố sẽ nhanh tỉnh lại thôi ".
Mẹ cô thấy cô đến thì quay ra nhìn, gật đầu nhẹ, khẽ " ừ " một tiếng cho cô an tâm.
Bích Nguyệt như nghĩ ra cái gì liền nói thêm.
" À phải rồi, mẹ cũng đừng lo nghĩ về chuyện trả nợ.
Hôm trước..con có xoay sở mượn được các đồng nghiệp trong bệnh viện, có lẽ là gom đủ để trả cho họ.
Mẹ không cần lo nữa đâu ".
Mẹ cô ánh mắt xẹt qua chút kinh ngạc, khẽ nheo mắt nói chậm rãi với cô.
" Con mượn đồng nghiệp ư? Vậy họ cho mượn sao có thể đủ được chứ? ".
" Con tính cũng gom được hơn một nửa rồi, con nghĩ sẽ trả cho đám người đó số tiền đó trước, còn đâu sẽ tìm cách xoay sở nốt.
Mẹ đừng bận tâm nữa nha! ".
Thấy cô phải khổ cực vì gia đình như vậy, lại hiếu thuận quá mức mà mẹ cô không kìm lòng được nghẹn ngào xúc động.
" Bích Nguyệt, thật vất vả cho con.
Mẹ xin lỗi vì đã khiến con phải lo cho bố mẹ như vậy ".
Bích Nguyệt đau lòng, ánh mắt nhìn mẹ thêm vài phần thương cảm.
" Mẹ đừng nói vậy.
Con là con gái của ba mẹ mà, giúp ba mẹ trả nợ là nghĩa vụ của con, cũng là con tự nguyện.
Chỉ cần mẹ đừng nghĩ ngợi gì nữa là con thấy an tâm rồi ".
" Ừm.
Mẹ biết rồi ".
...
Sau khi thu dọn đồ đạc xong đâu đó, Bích Nguyệt liền dọn đến biệt thự Cố Hoài An.
Cô nhìn lướt qua một lượt phòng mình.
Thiết kế khá giống với phòng Cố Hoài An.
Chỉ là đồ trang trí nội thất trong phòng nhiều hơn phòng Cố Hoài An mà thôi.
Quản gia Trương giới thiệu phòng cho cô.
Ông tinh ý nói với cô.
" Đây là phòng được thiết kế cho Cố thiếu phu nhân.
Vì thiếu gia là người có tâm lí tự làm tổn thương chính mình nên phòng thiếu gia mới ít đồ đạc ".
Bích Nguyệt nghe xong liền hiểu, khẽ gật đầu với ông.
" Cảm ơn quản gia đã nhắc nhở ".
Quản gia thấy bộ dạng của cô với mình khách khí như vậy thì nói thêm.
" Tôi tên là Trương, cô cứ gọi tôi là chú Trương là được rồi.
Cô từ giờ là thiếu phu nhân, cũng xem như là cô chủ của tôi, có việc gì liên quan đến cậu chủ thì cứ báo với tôi, tôi sẽ báo lại với bà chủ ".
" Vâng..
Chú Trương ".
Bích Nguyệt rất hiểu ý cũng không nói thêm gì nữa.
Chú Trương vì thế cũng đi ra ngoài để cho cô có không gian sắp xếp đồ đạc.
Bích Nguyệt vừa rồi nhớ lại chú Trương nói cô từ giờ chính là " Cố thiếu phu nhân " trong lòng có chút rối rắm, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Cô khẽ thở dài một hơi.
Cái danh xưng này vốn cũng không thuộc về cô.
Nếu không phải có cái bản hợp đồng kia cô cũng không được người trong nhà này gọi như vậy.
Huống chi...đợi cho đến khi Cố Hoài An khỏe lại, cô cũng phải rời đi.
...
Sáng hôm sau, cô thức dậy.
Theo thói quen liền đi xuống bếp muốn làm đồ ăn sáng.
Nhìn thấy cô bước xuống, mấy người làm có chút hơi bất ngờ, vội nói.
" Thiếu phu nhân, mấy việc như này để chúng tôi làm được rồi ".
Nhưng Thẩm Bích Nguyệt lại ngứa tay ngứa chân, thói quen làm đồ ăn sáng của cô không cho phép cô ngồi không.
Cô liền mỉm cười nói với họ.
" Để tôi phụ mọi người làm đồ ăn sáng.
Ngày thường tôi làm quen rồi ".
Các người làm đưa mắt nhìn nhau.
Họ không nghĩ vị thiếu phu nhân này lại là người dễ gần, thân thiện như vậy.
Thế là Thẩm Bích Nguyệt liền phụ một tay vào bếp nấu nướng.
Nghe bọn họ nói ngày thường Cố Hoài An ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng.
Đồ ăn cũng là quản gia Trương đích thân cầm lên đặt trước cửa phòng sau đó ăn xong thì liền đặt ra ngoài cửa phòng để bọn họ dọn dẹp.
Thẩm Bích Nguyệt thấy bọn họ nấu canh đậu hũ cho Cố Hoài An.
Trùng hợp đây lại là món sở trường của cô.
Vì thế mà cô liền xung phong làm món này.
Có hai người làm bếp đều là những người phụ nữ trung niên.
Hai người liền tán gẫu với cô.
" Thiếu phu nhân không biết đó thôi.
Cố thiếu gia bình thường rất ít khi ăn hết đồ ăn chúng tôi nấu.
Hôm nay thiếu phu nhân đích thân xuống bếp nấu nướng không biết chừng Cố thiếu gia sẽ ăn nhiều đó ".
" Phải đó ".
Nghe hai người làm kẻ xướng người họa nịnh nọt mình tuy có chút không quen, còn khiến cho cô có chút ngại ngùng hơi đỏ mặt nhưng cô cũng không nói lại họ.
Cô tự nhủ thầm trong đầu.
" Không có đâu.
Tôi đâu phải thần tiên đâu chứ.
Làm gì có khả năng khiến cho Cố Hoài An chịu ăn hết đồ ăn ".
Dĩ nhiên câu nói đó cô chỉ giữ ở trong lòng.
Nhưng sự thật chứng minh, điều bọn họ nói vậy mà lại thành sự thật.
Lần đầu tiên Cố Hoài An bước ra khỏi phòng xuống phòng ăn để ăn sáng.
Tất cả cũng là nhờ công của cô khi cố gắng thuyết phục, dùng lí lẽ của một bác sĩ tâm lí dịu dàng nói chuyện với anh.
Điều này thực sự khiến cho chú Trương rất vui mừng.
Cố Hoài An ngay khi ngồi vào bàn ăn nhìn thấy canh đậu hũ, mấy người làm chỉ nói món đó là do cô làm.
Không biết là anh có để ý không lại cho lên miệng ăn một phát hết sạch sành sanh.
Điều này trước nay chưa từng có tiền lệ.
Lại khiến cho ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc trong lòng không khỏi cảm thán.
Vị thiếu phu nhân mới chuyển đến này thật lợi hại!
Nhưng ngay sau đó, bọn họ còn thực sự sốc hơn khi Cố Hoài An vừa đặt bát canh húp cạn xuống bàn, môi mấp máy thốt ra một từ.
" Vợ ".
Bích Nguyệt ngồi chăm chăm nhìn động tác ăn của anh từ nãy đến giờ lại không ngờ tới anh vậy mà mở miệng nói chuyện, còn là nói với cô.
Mà khoan, hình như còn gọi cô là " Vợ " nữa chứ.
Bích Nguyệt đưa tay lên nhẹ nhàng che miệng, che đậy đi biểu cảm kinh ngạc, ngỡ ngàng đến bàng hoàng của mình.
Mà chú Trương đứng ở một bên cũng không ngờ tới tình huống này.
Ông đưa tay lên vỗ nhẹ tai mình như thể kiểm tra xem tai ông có vấn đề gì không.
Còn nghi ngờ bản thân có phải già quá mà lãng tai rồi không.
Ông nhìn Cố Hoài An, cẩn thận dò hỏi.
" Cậu chủ, cậu...vừa nói gì sao? ".
Cố Hoài An không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Bích Nguyệt.
Thẩm Bích Nguyệt đưa mắt nhìn sang ánh mắt ra hiệu của chú Trương, liền quay sang hỏi khẽ.
" Anh..vừa gọi tôi sao? ".
Cố Hoài An một lần nữa lặp lại từ đó, khuôn mặt vẫn âm trầm, lãnh đạm.
" Vợ ".
Thẩm Bích Nguyệt không thể tin.
Nhưng không thể phủ nhận cảm xúc của cô lúc này...giọng nói này cũng thật quá mị hoặc a!.