Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Màn đêm mê hồ ân ẩn hơi sương những ngày cuối thu bao trùm lên toàn bộ kinh thành. Giữa bóng tối chập choạng ánh sáng lay lắt hắt ra từ những chiếc đèn lồng hai bên đường, một chiếc xe ngựa lộc cộc rời khỏi An Lăng phủ, cùng với hộ vệ đi thành hàng bảo vệ hai bên lao nhanh về phía cấm cung, dần dần mất hút trong màn đêm u tối. Nhìn đoàn người ngựa khuất dạng nơi cuối con đường, một bóng đen nhẹ nhàng đáp lên mái ngói phía trước An Lăng phủ, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng vỗ cánh trên hoang mạc nhấp nhoáng đôi ba tia sáng kì dị. Y nhẹ xoay người, không một tiếng động vượt qua đám lính canh gác, thoải mái đi thẳng vào bên trong phủ viện.

..

An An ngồi ngả mình trong xe ngựa bọc nhung, đầu óc loạn chuyển tính toán chốc nữa vào cung sẽ phải xử xự như thế nào. Nhìn sang Quân Mạc Tà đang ngồi chơi búp bê bên cạnh, An An hoàn toàn không có hi vọng gì về vấn đề cầu lấy giúp đỡ từ tiểu tử ngốc này. Ngoại trừ hoàng hậu đã từng gặp một lần lúc ngốc tương công bị bệnh ra, nàng chưa từng gặp qua người thân nào khác của Quân Mạc Tà, cũng có chút tò mò.

An An vuốt ngực điều chỉnh lại tâm tình, chưa gặp mà tim nàng đã đập nhanh như thế này, không biết đến khi diện kiến long nhan, nàng có lăn ra bất tỉnh nhân sự không nữa.

– Nương tử, nàng không khỏe sao?

Quân Mạc Tà chán chơi búp bê, sà vào lòng An An dụi đầu nũng nịu, đôi mắt phượng long lanh ngấn nước quan tâm quan sát nàng. Hắn vươn bàn tay thon gầy vuốt ve đôi ba sợi tóc mai của An An, cho vào miệng, gặm gặm.

– Không có gì, chỉ hơi căng thẳng một chút.

An An thành thật trả lời, để mặc cho con cún to xác gặm nhấm tóc mình.

– Hay là chúng ta quay trở về?

Quân Mạc Tà ngồi một bên vươn tay ôm lấy thân hình mảnh mai của An An, cằm đặt lên vai nàng, tiếp tục gặm.

– Thật ra ta cũng không thích nơi đó, bọn người đó lúc nào cũng lén hiếp đáp ta.

Nhìn ngốc tử bắt chước bộ dáng trầm ngâm mặt ủ mày chau của oán phụ bị tình nhân của chồng khi dễ, An An không nhịn được mà bật cười, lộ ra hai cây răng nanh trăng trắng.

– Không sao, nếu có chuyện gì, An An sẽ thay vương gia người chống đỡ – Giọng nói cùng biểu cảm không khác gì “Thằng nào ăn hiếp con, mẹ đánh chết thằng đó”, khiến cho bạn nhỏ nào đó cảm động vô cùng.



Cung đình rộng lớn sâm nghiêm uy nghi sừng sững chiếm dụng một góc trời. Ẩn hiện trên nền trời tối đen vài ngọn đèn lồng được thắp treo cao lơ lững trong gió lạnh, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt tưởng chừng như tùy thời có thể vụt tắt, mang theo một cỗ cảm giác âm u cô tịch len lỏi vào lòng người. Không biết người khác nghĩ thế nào, An An chỉ cảm thấy tràn đầy bản thân mình là một cỗ hoang mang lạnh lẽo. Theo chân viên thái giám dẫn đường, nàng bất giác rùng mình. Đế vương ngàn đời tranh đấu, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, cuối cùng cũng chỉ vì giành lấy thứ cảm giác cô độc u tịch này sao? An An bất giác nắm chặt tay Quân Mạc Tà, thầm hô may mắn. May mắn vì chồng nàng là thất vương gia. May mắn vì thất vương gia chỉ là một tiểu tử ngốc. Đó là may mắn của hắn. Cũng chính là may mắn của nàng.



– A, xem xem ai đang đi tới, không phải là hoàng huynh ngốc nghếch của ta sao?

An An ngẩng đầu nhìn về phía trước. Viên thái giám dẫn đường lúc này đang đứng đối diện với một nử tữ xinh đẹp độ khoảng mười lăm mười sáu. Hắn cúi mình, sợ hãi thi lễ.

– Nô tài tham kiến cửu công chúa.

Nữ tử được gọi là cửu công chúa kia ậm ừ phất tay, tiến bước đi đến trước mặt Quân Mạc Tà, lại dùng ánh mắt chế giễu đánh giá An An. An An không biết cửu công chúa này là người như thế nào, nhưng cảm giác được bàn tay của Quân Mạc Tà đột nhiên nắm chặt níu nàng lùi ra sau, An An cũng hiểu ra vài phần. “Thì ra đây là phần tử xấu thường xuyên khi dễ đứa ngốc nhà ta”.

– Ra mắt cửu công chúa. – An An mỉm cười nhã nhặn thi lễ.

– Bình thân. Ngốc hoàng huynh, vì sao lại không chào hỏi ta? Hay là bệnh xong một trận, đã ngốc nay lại càng ngốc hơn, đến cả lễ chào hỏi lẫn nhau cũng không còn nhớ nỗi?

Cửu công chúa nhếch mép lạnh lùng truy vấn hai nguời đối diện. Nàng ngẩng cao đầu ngạo nghễ nhìn An An cùng Mạc Tà, giống như một nữ thần đang nhìn ngắm con kiến nhỏ bé dưới chân mình.

– Cửu công chúa có hay chăng cũng nên chào lại ta cùng vương gia? – An An vẫn mỉm cười nhã nhặn, liên tục gõ mõ tụng kinh trong lòng “mặc kệ nó mặc kệ nó”

– Ngươi nói cái gì? – Ai đó quắc mắt như muốn giết người.

– Trời gió to, công chúa thân thể lá ngọc cành vàng, bọn cung nữ các người còn không mau đưa nàng vào trong – Nhã nhặn mỉm cười hướng đám cung nữ sai bảo. “Mặc kệ nó mặc kệ nó”

– Ngươi có gan thì nói lại lần nữa xem – Ai đó đã nghiến răng nghiến lợi, đâu đấy vang lên tiếng răng chạm vào nhau kèn kẹt.

– Đấy, ài ài, cửu công chúa, ta đã nói rồi, thân thể ngươi không tốt thì miễn cưỡng đứng đây làm chi, đến cả ta nói gì nàng hai lần đều không nghe rõ. Ngươi, đúng, ngươi đó, mau truyền thái y đến đây trị bệnh lãng tai cho cửu công chúa.

An An vẫn duy trì nhã nhặn mỉm cười, bụng hò hét thần chú “Mặc kệ nó mặc kệ nó”, những chữ cuối cơ hồ nói lớn cho cả đám thái giám cung nữ đang đi lại xung quanh cùng nghe. Mọi người bất giác cúi đầu, ôm hai vai run rẩy lao đi mất dạng, để lại nàng công chúa đỏ mặt tía tai đang dựng hết lông trên người với bà chị dâu mới rước vào nhà.

– Ngươi, tiện nhân…

Thần chú bị tên nào đó xé rách, bay đi mất dạng.

Một tiếng bốp rõ to vang lên. Cửu công chúa tay ôm lấy một bên má sưng đỏ, không tin tưởng trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt. Nàng ta làm gì? Nàng ta vừa tát nàng? Một người đàn bà dã man thô kệch như nàng ta lại dám tát phượng hoàng là nàng?

– Tiện nhân ngươi…

Một tiếng bốp khác lại vang lên, khiến cho viên thái giám dẫn đường run rẩy từ nãy giờ gần như tè hẵn ra quần, khóc mếu đến đáng thương. Hắn không khóc không mếu làm sao được. Vì sao hôm nay hắn lại xui xẻo làm người dẫn đường cho bà cô khó nhằn kia chứ. Nhìn thất vương phi lúc đầu hiền lành như con mèo con, ai ngờ hổ mẹ mới thật sự là hiện thân nàng. Tát cửu công chúa liên tục hai cái, ngay đến hoàng hậu cũng chưa dám làm thế đâu. Nàng là hổ mẹ, đích thực là lão hổ mẹ!

Cửu công chúa đã ngơ ngẩn cả người, hai bên má đồng loạt ẩn hiện năm ngón tay sưng đỏ. Nàng đau đến không nói được câu nào, nước mắt lưng tròng phẫn hận chỉ tay vào mặt An An, ánh mắt hóa được bao nhiêu đao kiếm liền hóa bấy nhiêu, chỉ hận không thể băm vằm ả đàn bà trước mắt.

– Ngươi… ngươi dám…

– Dám? Dám gì chứ? – An An cười khẽ, chậm rãi tiến lại gần bên cửu công chúa – Cửu công chúa, ta hỏi người, ta là ai?

– Ngươi… chẳng qua chỉ là nữ nhân của thất vương gia.

– Nữ nhân? Ta là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của thất vương gia, là thất vương phi được chính hoàng thượng ban thánh chỉ sắc phong, không phải loại nữ nhân cho đàn ông phát tiết cùng trêu đùa vui vẻ, người hiểu rõ chứ? Ta lại hỏi tiếp, thất vương gia, người biết hắn là ai không?

– Dĩ nhiên là thất vương gia, con trai của phụ hoàng…

– Ngươi cũng biết chàng là con trai của hoàng thượng sao? Vậy ngươi có biết, chàng cũng là hoàng huynh của ngươi?

– Ngươi có ý gì?

– Chàng là hoàng huynh của ngươi, vậy nên ta cũng là hoàng tẩu của ngươi. Cửu công chúa, dù người có là cành vàng lá ngọc, là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, ta cùng chàng đều có bối phận cao hơn ngươi một bậc – An An vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc tơ mềm xõa dài của cửu công chúa, đôi mắt sáng trong xoáy thẳng vào cặp đồng tử đen láy của nàng ta – Người gọi chàng là ngốc nghếch, mắng ta là tiện nhân. Chà, một công chúa như nàng sao lại vô ý quên mất cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Thử nghĩ xem, nếu hoàng thượng biết được, sẽ xử lí người ra sao? Nếu nhân gian biết được, sẽ mắng người xấu xa đến nhường nào? Đến khi đó, không ai chịu lấy người về làm vợ, hoàng thượng lại chán ghét người, có khi nào sẽ đưa người đi thật xa thật xa, đến vùng đất man di mọi rợ nào đó, hảo hảo mà tìm về cho người một tấm chồng như ý?

An An nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn của cửu công chúa, để cho đôi mắt của nàng ta đối diện thẳng với ánh mắt mình, chậm rãi nhả ra từng chữ một.

“Yêu quái. Nàng ta chắc chắc là yêu quái!”

Nước mắt lúc này đã đầm đìa trên gương mặt thơm lừng mùi son phấn của cửu công chúa. Nàng run rẩy thu mình dưới ánh mắt như thôi miên của nữ nhân trước mặt. Nàng cảm giác như đôi chân không thể tiếp tục chống đỡ được thân thể mình nữa, cứ thế từ từ quỵ xuống.

Đám nô tài xung quanh không nghe thấy chủ tử mình nói những chuyện gì, vì An An thì thầm chỉ đủ cho nàng cùng cửu công chúa cùng nghe, bọn họ chỉ thấy khung cảnh trước mắt mình vô cùng đáng sợ. Đúng, hoàn toàn đáng sợ. Vì cửu công chúa nổi danh ngang tàng bướng bỉnh trong cung, lúc này đang từ từ hạ mình xuống, quỳ phục dưới chân của thất vương phi, bộ dáng không khác gì một con thỏ nhỏ run rẩy dưới nanh vuốt sói già.

Mọi người trợn tròn mắt, không dám chớp mi lấy một cái, chỉ muốn ghi lại kỹ càng từng chút từng chút một giây phút lịch sử ngày hôm nay, sau đó chạy như bay đi tám chuyện cùng bọn cung nữ thái giám ở những cung khác. Tin tức động trời đó nha!

– Cửu muội muội, ngươi hiểu ta vừa nói gì đấy chứ?

An An cúi người, tay vẫn đặt dưới cằm của cửu công chúa, hướng đầu nàng ngẩng lên.

– … Hiểu…- Cửu công chúa thều thào.

– Tốt, cửu muội, ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng nàng sau nỳ trước mặt cùng thất vương gia, tỏ ra xứng đáng với vị trí của một muội muội, xứng đáng với vai trò là công chúa của thiên hạ, được chứ?

– … Được… – Cửu công chúa bất lực gật đầu, nước mắt chảy dài trên má. Nàng hôm nay dường như đá phải thiết bảng rồi. Người đàn bà đó, thật đáng sợ.

An An hài lòng nhìn bộ dáng sợ hãi của cửu công chúa, “Sợ như thế mới tốt”, thản nhiên đi đến bên Quân Mạc Tà lúc này đang tròn mắt sùng bái nhìn nàng, tươi cười phất tay.

– Cửu công chúa hôm nay không khỏe, mau đưa nàng về cung dưỡng bệnh. Còn ngươi, tiếp tục dẫn đường, đưa ta cùng vương gia mau chóng vào cung dùng bữa tối.



Ở một nơi xa xa, khuất sau một khóm hoa đỗ quyên có hai thân ảnh cao lớn đang đứng. Hai nam nhân ngọc thụ lâm phong một áo vàng một áo đen đứng cạnh nhau, thích thú nhìn về nơi vừa diễn ra “chuyện động trời bậc nhất trong cung”. Nếu hiện tại có thái giám hay cung nữ nào ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai vị trước mắt lần lượt là nhị vương gia cùng ngũ vương gia, hai người con trai lớn của đương kim hoàng thượng.

– Thất vương phi thật thú vị.

Ngũ vương gia Quân Chi Nguyên phất cây quạt che ngang miệng, bật cười duyên dáng, đáy mắt lấp lánh tiếu ý. Chỉ có nhị vương gia Quân Hạo Nhiên vẫn trầm ngâm như mọi ngày, không hờn không giận, một chút cảm xúc cũng không bộc lộ ra bên ngoài.

– Cũng tốt cho lão thất – Có vương phi bảo vệ, sẽ không bị người khác khi dễ.

– Chỉ là một người tùy tiện như nàng ta sợ rằng sẽ không thể sống lâu – Hơn nữa còn chết rất mau. Quá thông minh cũng không có gì tốt.

– Cũng không chắc – Nhìn đôi mắt như hồ ly của nàng ta, chắc không ngu ngốc đến mức đó.

– Không chắc? Huynh không thấy nàng ta vừa làm gì với cửu muội sao? – May mắn đối phương là cửu muội, nếu đổi lại là một vị nương nương nào đó, chuyện vui chắc chắn không dừng lại tại đây.

– Cái đó sau này còn phải chờ xem – Bấy nhiêu không thể xuy xét hết toàn bộ một con người.

Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa tiến bước đi về phía trước. Không ai liếc nhìn dù chỉ một cái về phía cửu công chúa đang run rẩy bám víu vào cung nữ của mình, lạnh lùng lướt ngang qua, bỏ lại sau lưng một nữ tử mảnh mai như hoa mai trong gió, nước mắt tuôn rơi như mưa mùa hạ, môi ngậm chặt kềm nén tiếng khóc nức nở vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui