Mẫu phi cùng hoàng hậu là đường tỷ muội.
Lúc ở nhà mẹ đẻ hai người đã đấu tranh không ngừng.
Gả vào phủ thái tử rồi, hai người vẫn ngày nào cũng so bì với nhau.
Nhưng trước kia mẫu thân luôn luôn thua trận, thẳng đến khi ta ra đời, bà ấy mới mở mày mở mặt.
Lúc nhỏ, vì để mẫu phi vui vẻ, ta vô luận làm chuyện gì cũng đều sẽ chèn ép Thái tử nhưng càng lớn lên ta mới hiểu, Thái tử là Thái tử, ta nếu không ngấp nghé hoàng vị, thì cứ để hắn dẫn đầu là tốt nhất.
Về sau ta liền thu mình lại, không còn nghe mẫu thân nữa.
Mẫu thân không vui nổi, nhưng bà ấy không có biện pháp bắt nạt ta, mấy năm sau bà ấy thất vọng, lại nghĩ đến biện pháp hạ sinh Thất đệ.
Thất đệ ra ra đời, ta tự tại rất nhiều, nhưng Thái tử lại không nghĩ bỏ qua ta, hắn hạ độc, ta dù không trúng độc, nhưng cũng thuận thế giả dạng bị mù.
Thái tử quả nhiên yên tĩnh, ta cũng được thanh tịnh.
Cuối năm đó ta cùng bằng hữu đi trạm Hà Nguyên ăn cơm, nghe được Thái tử tại sát vách say khướt, còn có nữ tử đè ép tiếng mắng chửi hoảng sợ, ta vốn không muốn quản, nhưng vẫn dội cho mình một thân nước canh, làm bộ đi ngang qua cửa phòng.
Tiểu cô nương kia mười bốn mười lăm tuổi, bị sợ đến tái mặt, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn là quật cường cùng Thái tử giằng co.
Ta giải vây cho nàng, ngồi ở trong xe đưa mắt nhìn nàng vội vàng lên cỗ kiệu ta mới rời khỏi.
Lập Nhân nói, đó là Khương phủ Nhị tiểu thư.
Tỷ muội song sinh của Khương phủ, rất nổi danh ở kinh thành, tỷ tỷ mạnh mẽ muội muội trầm ổn, tỷ tỷ thường ra cửa là hô bằng gọi hữu, muội muội lại không thích lộ diện ra ngoài.
Ta vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng không khéo phụ hoàng lại không ý tứ của ta, tứ hôn cho ta cùng đại tiểu thư Khương gia, Nhị tiểu thư thì ban cho tân khoa Trạng Nguyên Mẫn Thời Dĩ.
Ta lặng lẽ điều tra, Nhị tiểu thư tựa hồ cũng có chút tình ý đối với Mẫn Thời Dĩ, nhưng Mãn Thời Dĩ này lại không phải lương phối, hắn tự xưng là phong lưu nhã sĩ, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt một thân đầy nợ phong lưu.
Với tính tình của Nhị tiểu thư, gả cho hắn nhất định phải chịu nhiều thiệt thòi.
Ta cho rằng, Nhị tiểu gả cho ta vẫn là phù hợp hơn cả.
Đang lúc ta trù tính, Khương đại tiểu thư lại vụng trộm qua lại với Mẫn Thời Dĩ
Thế là ta đành giúp Khương đại tiểu thư một tay.
Nhưng ta lại không yên lòng, sợ Nhị tiểu thư vì quá yêu Mẫn Thời Dĩ mà thương tâm khổ sở, tương lai gả cho ta lại oán ta phá hỏng nhân duyên của nàng, thế là liền đến Khương phủ hai lần.
Nàng giống như cũng không thích Mẫn Thời dĩ nhiều đến thế, hơn phân nửa là tâm tư của thiếu nữ ngây thơ, có chút chờ mong vẫn còn không biết rõ tình yêu là thứ gì.
Loại này tình cảm này nếu như gặp được người tốt hơn thì sẽ mau quên thôi.
Thế là ta liền bắt đầu theo sở thích của Nhị tiểu thư chuẩn bị hỷ phòng.
Thành thân ngày đó, Khương Đại tiểu thư thuận lợi tiến vào kiệu hoa của Mẫn gia, Nhị tiểu thư thì đến vương phủ.
Giờ phút khăn cô dâu bị gỡ xuóng kia, biểu cảm của Nhị tiểu thư khiến ta thật đau lòng, cảm giác bị người thân phản bội quả thật cũng không dễ chịu gì.
Nhưng ta không thể nói, không đợi bên kia ván đã đóng thuyền, nhỡ đâu Mẫn Thời Dĩ lại không muốn mặt mũi nháo muốn đổi trở về thì làm sao bây giờ?
Việc này náo loạn, ta có thể răn dạy bọn họ, cũng có thể giữ lại Nhị tiểu thư mà không truy cứu cũng không sao.
Nhưng mặt mũi của hoàng gia không cho phép ta không truy cứu.
Cho nên ta chỉ có thể làm như không biết.
Nhị tiểu thư rất có ý tứ, nàng muốn viên phòng sớm một chút, mang thai hài tử, nàng lại bổ dưỡng cho ta, là sợ ta thân thể không tốt sao?
Ta múa kiếm cho nàng nhìn, nàng quả nhiên đã nhìn ra, thân thể ta rất tốt.
Hoàn toàn không có vấn đề.
Nhị tiểu thư bị người ta uy hiếp, Nữ tử Triệu gia kia quả thực thiệt là phiền.
Ta vốn cho rằng Nhị tiểu thư sẽ cầu cứu đến ta, nhưng đợi mấy ngày nàng đều không nói, ta không có cách nào, đành phải chủ động xuất thủ.
Sau khi Triệu gia kia rời kinh thành, Nhị tiểu thư tâm tình quả nhiên đã khá nhiều, mỗi ngày đều cho ta khuôn mặt tươi cười.
Nhị tiểu thư nũng nịu, rất thích hoa, ngày đó tại vườn mẫu đơn, nhìn nàng cao hứng như vậy, ta hận không thể đem mặt trời trên cao cũng hái xuống dâng cho nàng.
Nhị tiểu thư cũng rất hung dữ, thời điểm đánh tỷ tỷ nàng, nhặt tảng đá nện Mẫn Thời Dĩ, quặm mặt lại dữ dằn.
Nhưng nàng không có hung dữ với ta bao giờ.
Ngày đó nhìn Mẫn Thời Dĩ bị nện đến đầu rơi m.
á.
u chảy, ta tâm tình vô cùng tốt.
Ta đã nói rồi, Nhị tiểu thư làm sao lại coi trọng loại người như Mẫn Thời Dĩ kia chứ.
.
Ta không chờ được nữa, thế là cố ý bị nàng phát hiện, nàng từ đầu nói, nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí lôi kéo tay áo của ta, ta vốn cũng không có tức giận, bây giờ cũng không giả vờ được nữa.
Ngày đó, chúng ta cuối cùng cũng động phòng.
Đợi nhiều ngày như vậy, nàng mỗi ngày đều bị dày vò, chỉ là trong lòng cháy bỏng, ta lại là thân thể cùng trong lòng đều bị dày vò.
Cuối cùng mới đợi được đến ngày hôm nay.
Nhưng mà vết sẹo lưu lại trên cánh tay nàng rất chướng mắt.
Ta quyết định đem mối thù hạ độc của Thái tử năm nào trả lại cho hắn, nhường hắn nhiều năm như vậy rồi, ta không muốn nhường nữa.
Nhị tiểu thư thật vui vẻ, nhu tình cẩn thận bên cạnh ta.
Nàng vui vẻ thì ta cũng vui vẻ theo.
Chỉ cần nàng vui, bảo ta làm cái gì cũng được.
Về phần vị trí Thái tử ! !
Ta hỏi ý kiến Nhị tiểu thư một chút, nếu nàng muốn làm Thái Tử Phi, vậy ta liền tranh thủ từ bây giờ thôi.
( Xong ).