4
Ta bịt kín miệng tỷ tỷ lại.
"Khương Nghiên, ngươi lại nói nữa, để vương gia phát hiện ra, ta hiện tại liền g.
i.
ế.
c ngươi.
"
Tỷ tỷ bị nét mặt của ta hù sợ.
Ta đem tỷ tỷ đẩy ra, vuốt lại váy đi đến đón Ninh Vương, "Thiếp không sao, muội muội cùng muội phu cãi nhau một chút.
"
"Không có việc gì thì tốt.
" Ninh Vương giãn lông mày.
Ta đỡ hắn tiến đến sảnh chính, ⼀ Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mẫn Thời Dĩ, hắn nhìn chằm chằm bàn tay đang đỡ Ninh Vương của ta, giữa lông mày lại có chút mất mát.
Phảng phất ta mới là cái kẻ thất tín kia.
Mọi người cùng nhau ngồi trong phòng, ngoại trừ tỷ tỷ, ai cũng đều rất cố gắng nói chuyện, cho nên bầu không khí cũng không tệ lắm.
"Mẫn Thời Dĩ vẫn đang ở Hàn Lâm viện?" Ninh Vương thuận miệng hỏi.
"Phải.
ý của Dương Các lão, là để cho ta có hai năm kinh nghiệm, sau đó ra bên ngoài tôi luyện thêm.
" Ngữ khí của Mẫn Thời Dĩ, có chút kiêu ngạo, "Tôi luyện hai năm, liền có thể hồi kinh.
"
Ta cụp mắt uống trà, Mẫn Thời Dĩ đúng là có cơ sở thể kiêu ngạo, hắn là Trạng Nguyên, tân quý đương triều, lại bái thủ phụ môn hạ của Dương Các lão, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, mười năm sau, triều đình, tất có chỗ đứng cho hắn
Thậm chí, trong triều còn có nghe đồn, dương Các lão dự định bồi dưỡng hắn làm người kế nhiệm.
Đây cũng là nguyên nhân hắn được tỷ tỷ nhìn trúng.
So với Vương phi nhàn tản, thê tử của triều thần có địa vị hơn nhiều.
Nhưng ta hiện tại cảm thấy, bằng đầu óc của Mẫn Thời Dĩ, hắn không làm được quyền thần, cũng sẽ không có bao nhiêu thành tựu to lớn gì cả.
"Không tệ.
" Ninh Vương vuốt cằm nói.
"Vương gia thì sao, gần đây có tính toán gì không?" Mẫn Thời Dĩ hỏi, "Thánh thượng muốn sửa chữa tế đàn, những triều đại trước đều là Hoàng tử giám sát, không biết vương gia có tình nguyện xin đi không?"
Bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Tỷ tỷ hướng về phía ta đắc ý nhíu mày.
"Ta là một người mù mà, " Ninh Vương hững hờ, "Cái gì cũng đều không làm được, nghỉ ngơi thật tốt mới là chủ yếu.
"
Mẫn Thời Dĩ liếc mắt qua ta, ý vị thâm trường nói tiếp: "Cũng phải, vương gia hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt.
"
Ta ngắt lời Mẫn Thời Dĩ, hỏi Ninh Vương: "Vương gia, canh mặn sao?"
Ninh Vương nhíu mày, lập tức biết ý tứ của ta, lại cười nói: "Ta không thấy mặn.
"
"Vậy thì có lẽ là muội phu mặn đi?" Ta cười như không cười nhìn Mẫn Thời Dĩ.
Ta nói “mặn”, đương nhiên là rảnh rỗi.
Rảnh thì cũng đừng quản chuyện nhà người khác.
Mẫn Thời Dĩ thẹn đỏ cả mặt lên.
Khoé miệng Ninh Vương nhẹ cười, giữa lông mày lại có chút ẩn ẩn đắc ý, hắn quay đầu thấp giọng nói với ta : "Phu nhân, ta muốn ăn cá.
"
"ĐƯợc.
" Ta chuyên tâm gỡ xương cá cho Ninh Vương, hắn nâng má nhìn về phía ta bên này, dù nhìn không thấy, nhưng biểu lộ của hắn ngược lại là rất hài lòng.
Tỷ tỷ không dám nói lời nào, Mẫn Thời Dĩ cắm đầu uống rượu.
"Con cá này, không tệ.
" Ninh Vương nói.
Ta đột nhiên cảm giác được, Ninh Vương tựa hồ cũng không phải là quá nghiêm túc giống như hắn biểu hiện ngày thường.
Ăn xong, ta trở về phòng thu thập chút đồ đạc.
Chờ từ tiểu viện ra, liền nhìn thấy Mẫn Thời Dĩ đứng ở dưới cây đào đang tươi tốt, trông thấy ta, hắn sắc mặt buồn vô cớ, "A Lê, thật xin lỗi.
"
Ta không muốn nhiều lời với hắn, lách qua đi.
"Ta vốn là thích nàng, nhưng bất kể như thế nào thì sự cũng đã rồi, là ta có lỗi với nàng.
" Hắn đuổi theo ta giải thích, "Nàng muốn ta làm gì để đền bù cho nàng ta cũng đồng ý.
"
Ta dừng lại nhìn hắn.
"Ta muốn ngươi lập tức lấy cái c.
h.
ế.
t tạ tội.
"
Hắn ngơ ngẩn.
"Vậy ngươi tốt nhất im lặng, đem cái này tội khi quân này cất cho kỹ đi!" Ta không nhìn hắn nữa, xuyên qua đường mòn đi đến tiền viện.
Đối với Mẫn Thời Dĩ, sau khi đính hôn ta cũng từng tâm động qua, hắn có tài hoa có dung mạo, còn nói thích ta, những đêm dài khó ngủ, ta đã từng lặng lẽ ảo tưởng qua ta tương lai của ta cùng hắn.
Nhưng chút tình cảm mỏng manh kia, giờ phút khăn cô dâu được vén lên, liền biến thành hư ảo.
Có những người, không xứng đáng.
"Phu nhân?" Ninh Vương đứng tại cổng chính chờ ta, ta đi mau mấy bước, hắn hướng về phía ta vươn tay, muốn ta nắm tay hắn.
"Đường nhà nàng ta không quen, làm phiền phu nhân rồi.
".