8
Vườn mẫu đơn cũng không gần.
Chúng ta cùng ngồi chung trên xe ngựa.
Lúc đến vườn mẫu đơn người ngắm hoa cũng không còn nhiều, ta mang theo mũ nắm tay Ninh Vương, đi giữa những bụi hoa, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn.
"Đây là hoa Lộc Cửu, " Ta giới thiệu hoa cho Ninh Vương, "Đây là Hùng Hoàng.
"
Ninh Vương dù không nhìn thấy, nhưng nghe cực kỳ nghiêm túc, "Nhà chúng ta trồng trong bồn kia gọi là cái gì?"
"Trong nhà chính là Thử Cô.
" Ta cười nói.
"Vẫn là phu nhân chu đáo.
" Ninh Vương nói, "Ngày mai lại đi mua thêm chút về trồng, phu nhân rảnh rỗi cũng có thể ngắm hoa trong nhà.
"
Nói đến mẫu đơn ta cũng hào hứng hơn, "Thật sao? Vậy ta có thể trồng thêm chút sơn trà không?"
Ninh Vương phảng phất cũng bị sự hăng hái của ta lây nhiễm, "Phu nhân, vương phủ là nhà của nàng, nàng có nuôi bò cũng không có ai dám nói nàng đâu.
"
Ta bật nở nụ cười, "Vậy ta nuôi bò thật nhé.
"
"Vậy ta liền xây cho nàng mấy cái chuồng bò.
"
Ta cười nửa ngày, hắn cũng nhìn qua ta cười, ngừng một chút nói: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, xây chuồng bò thì có lẽ là thôi đi, quá thúi.
Không bằng cho cho người xây cho nàng một vườn hoa, lại thêm một phòng ngắm hoa thì tốt hơn nhiều nhỉ?"
"Phòng hoa à? Tốt quá, ta rất muốn.
"
Hắn mím môi cười.
Lúc ở nhà mẹ đẻ ta đã muốn một cái vườn hoa rồi, nhưng trong nhà nhỏ, ngay cả nơi ở người nhà ta còn đang chen chúc nhau, lấy đâu ra không gian cho ta làm vườn hoa nữa.
Ninh Vương quay đầu cũng nhìn qua ta cười, giống như là cũng bị ta vui vẻ lây nhiễm, "Phu nhân còn thích hoa gì nữa không, bản vương sẽ giúp nàng tìm trở về.
"
Ta gợi ý cho hắn một chút, "Nếu như có thể lấy được hoa lục giác đỏ thì liền tốt.
"
"Đúng dịp, bằng hữu của ta có.
"
"Thật?"
"Đương nhiên!"
Ta cao hứng ôm lấy hắn, "Tạ ơn vương gia.
"
Thân thể của hắn cứng đờ, dù chưa ôm lại ta, nhưng tâm tình rất tốt, ⼀ Hắn đang cười.
Tâm tình ta tốt hơn, lại bỗng nhiên nghĩ đến Mẫn Thời Dĩ, nếu như ta gả cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không cho xây vườn hoa cho ta.
Bởi vì vườn của nhà hắn cũng rất nhỏ.
Nghĩ tới đây, ta lại tỉnh táo lại, cái án khi quân trên đầu còn chưa gỡ xuống được, lại may mắn gả tiến vương phủ, có được vườn hoa ao ước bấy lâu.
"Phu nhân không vui sao?" Ninh Vương hỏi ta.
Ta giật mình, sợ hãi thán phục sự nhạy cảm của hắn, không nhìn thấy cũng có thể cảm thụ cảm xúc thay đổi của người khác.
Ta đang muốn giải thích, chợt nghe có người gọi ta: "Khương Nghiên!"
"KhươngNnghiên, hôm nay thật là đúng dịp, thế mà lại gặp phải ngươi ở đây.
"
Là Triệu Từ Ngọc, bạn tốt cũ của tỷ tỷ, phụ thân nàng là Nhâm Ngưk sử tại Đô Sát viện.
Triệu Từ Ngọc trước kia hay đến nhà tìm tỷ tỷ ta, nhưng đối với ta xưa nay không mấy thân thiện.
Trong lòng bàn tay truyền đến một lực nắm mạnh, ta mới phát hiện ta vừa rồi vô ý thức nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y Ninh Vương hơn, trong lòng vội vàng nới lỏng tay, quay đầu lại học ngữ điệu của tỷ tỷ chào hỏi Triệu Từ Ngọc.
"Thỉnh an Vương gia vương phi.
" Triệu Từ Ngọc tính tình cũng rất giống tỷ tỷ, đi thẳng về thẳng hùng hùng hổ hổ, nàng hành lễ xong, liền tìm ta nói chuyện, "Lần đàu tiên thấy ngươi đội mũ đấy.
"
Ta cười nói: "Mặt trời chói quá nên che chút.
"
"A, " Triệu Từ Ngọc liếc mắt về phía Ninh Vương, cho rằng đối phương không nhìn thấy, liền ghé vào bên tai ta, "Ninh vương gia đối với ngươi được không?"
Ta nhẹ gật đầu.
"Hắc hắc.
" Triệu Từ Ngọc đè ép thanh âm, "Hôm qua ta nhìn Mẫn Thời Dĩ cùng muội muội của ngươi cãi nhau, còn đang lo lắng cho ngươi đây.
"
"May mắn, ngươi không có gả cho Mẫn Thời Dĩ.
Ta nói cho ngươi biết, hắn ở bên ngoài có nuôi ngoại thất, lần này muội muội của ngươi chắc chắn phát sầu lên cho coi.
"
Ta kinh ngạc không thôi, Mẫn Thời Dĩ có nuôi tình nhân bên ngoài sao?
Hắn tự xưng là thanh cao, làm sao lại làm loại chuyện xấu xa này.
"Trước kia ngươi luôn nói muội muội của ngươi vận khí tốt, theo ta thấy, vận khí của nàng cũng không bằng ngươi, hì hì.
"
Ta miễn cưỡng cười với nàng: "Ta không biết chuyện của Mẫn Thời Dĩ, đợi ta về nhà hỏi phụ mẫu một chút xem.
"
Mới kết hôn mà đã làm ra loại chuyện này, cũng quá đáng.
"Ngươi hỏi một chút đi.
" Triệu Từ Ngọc nói xong, nghe tiếng mấy người bạn mình gọi thì liền chạy trở về, nàng cáo từ chuungs ta, đi vài bước lại nghĩ tới cái gì, tiến tới nói thêm, "Hôm nào ta đến vương phủ tìm ngươi chơi.
"
Nói, nhìn thật sâu vào mắt Ninh vương, dẫn theo váy chạy xa.
Ta nhìn bóng lưng của nàng bắt đầu phát sầu.
Về sau sẽ còn gặp được rất nhiều chuyện giống như thế này, thời gian dài, giấy không thể gói được lửa.
"Thế nào?" Ninh Vương nắm chặt lại tay của ta, "Muội muội của nàng xảy ra chuyện à? Có cần phải đến xem một chút không?".