Chương 17
“Anh làm sao thế?! Không khỏe chỗ nào?!” Hàn Đình Đình vội vàng chạy lại đỡ anh dậy, sắc mặt anh rất kém, trong đôi mắt lại tràn ngập một màu xám hoảng loạn.
“Đình Đình,” anh nhìn cô, âm thanh nhẹ bẫng mà tuyệt vọng: “Cha tôi nôn ra máu bất tỉnh, vừa bị đưa vào viện.”
“A Tống, anh đứng lên trước đã!” Hàn Đình Đình dìu anh, cú ngã lúc nãy có lẽ rất mạnh, chân anh không thể duỗi thẳng tự nhiên được, môi cũng mím chặt lại. Cô cẩn thận sờ khắp cả người anh một lần, sau khi xác định không có gãy xương hoặc bị gì nghiêm trọng, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Tống nắm chặt tay cô, giọng nói vẫn nhẹ bẫng: “Đến bệnh viện cùng tôi đi!”
” Được!” Hàn Đình Đình gật đầu, “Chúng ta đi.”
Mặc dù lúc này đã là hai giờ sáng, trong bệnh viện vẫn không hề thiếu người của Tần gia kéo tới, vè mặt người nào cũng vừa lo âu vừa nghiêm nghị. Ánh mắt Tần Tống lạnh lùng liếc qua bọn họ một lượt, sau đó nắm tay Hàn Đình Đình bước tới nơi đông người nhất.
Trương Phác Ngọc đang ngồi đó. Vài người anh em chú bác đứng đầu kim tự tháp quyền lực của Tần gia đang vây quanh bà, hết người này đến người kia ép hỏi bà tình hình bệnh tình cụ thể của Tần Uẩn — chuyện có liên quan đến sự thay đổi quyền lợi của toàn bộ “Tần thị” và sự lên xuống của cổ phiếu vào ngày mai.
Trương Phác Ngọc xưa nay mềm mỏng vô lo giờ phút này vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng như nữ hoàng trong bức tranh châu Âu thế kỷ thứ mười bảy. Bà đoan chính trầm tĩnh ngồi đó, lưng thẳng tắp, vững vàng kiêu ngạo, không đếm xỉa đến câu hỏi của những người kia.
Vẻ ngạo mạn cao quý ấy thật sự hoàn toàn là trời sinh, những người kia cũng chỉ dám đứng vây quanh bà cách một khoảng, không có ai thật sự đến gần.
Tần Tống đứng ở bên ngoài vòng người, dừng bước, anh thu lại vẻ mặt hoảng hốt đau đớn, không nặng không nhẹ ho một tiếng, chậm rãi hỏi: “Mọi người ở đây làm gì?”
Vừa thấy anh đến, bọn họ lập tức buông tha cho Trương Phác Ngọc, bao vây lấy anh: “Tần Tống! Cha cậu không xong rồi!”
“Theo tôi thấy, chúng ta phải mở hội nghị gia tộc ngay lập tức! Không thể để ‘Tần thị’ như rắn mất đầu được!”
“Cũng phải thông báo cho bên ngoài nữa! Đã có rất nhiều phóng viên nghe được tin tức gọi điện thoại tới hỏi rồi!”
…
Tần Tống bình tĩnh nghe, thái độ vẫn trấn tĩnh như trước, chỉ có tay anh âm thầm siết chặt tay của Hành Đình Đình một chút, “Các chú các bác đừng quá lo lắng, việc này tự nhiên sẽ có sắp xếp. Bây giờ đã khuya rồi, mọi người nên về nhà đi thôi, ngày mai có tin tức gì cháu sẽ thông báo lại cho mọi người.”
Có người ỷ vào thân phận bề trên, cau mày gầm lên với Tần Tống: “Anh là đồ trẻ ranh thì biết gì! Đây là thời điểm quan trọng liên quan đến sự sống còn của ‘Tần thị’!”
“Vâng! Vậy, bác có cao kiến gì không?” Tần Tống không nóng không giận, thậm chí còn hơi hơi mỉm cười: “Cháu tôn trọng bác là bậc trên, nhưng cháu cũng đã thành gia lập nghiệp, không phải là trẻ con, chuyện ‘Tần thị’ cháu có quản được hay không, cũng không phải do lời của bác quyết định.”
Giọng anh lạnh lùng mà kiềm chế, nơi ánh mắt quét tới, trong lòng mọi người đều cảm thấy rùng mình.
“A Tống!” Giữa lúc các vị trưởng bối đang im lặng này Trương Phác Ngọc chợt lên tiếng: “Sao con lại nói chuyện với chú hai như thế? Chờ cha con biết được, lại trách con không biết lớn bé.”
Tần Tống thản nhiên cười một tiếng, không thèm nhắc lại.
Những người có mặt không dám ý kiến gì nữa. Nhiều năm qua Tần Tống luôn tự lực xông pha bên ngoài, dường như không có ý tiếp nhận “Tần thị”, người nhà họ Tần đều mừng thầm, nghĩ đến Tần Uẩn sau này vật đổi sao dời, nhất định phải chọn lại người kế nhiệm. Bây giờ nhìn thấy một Tần Tống mạnh mẽ như thế, trong lòng bọn họ đều cảm thấy không ổn: Tần Tống là con trai trưởng của Tần gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Nhà mẹ đẻ Trương Phác Ngọc lại thế lực hùng hậu, huống chi vài năm nay Tần Tống cũng đã xông pha bên ngoài làm được một số chuyện. Cái này, giờ thật khó giải quyết.
Hai bên trong khoảng thời gian ngắn cứ giằng co tại chỗ. Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng này, nhẹ nhàng kéo tay Tần Tống, “A Tống, chúng ta vào thăm ba trước đi.”
Tần Tống “Ừ” một tiếng, nhân tình thế đưa cô và Trương Phác Ngọc vào phòng bệnh của Tần Uẩn.
————————————-
Trương Phác Ngọc ra lệnh cho hai người lái xe và vài quản gia của Tần gia canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, không cho người ngoài lại gần, vừa rồi những người của Tần gia chính vì bị chặn ở ngoài cửa mà náo loạn với Trương Phác Ngọc.
Vừa vào đến cửa, nước mắt đã nhịn cả đêm của Trương Phác Ngọc bắt đầu tuôn rơi.
“Mẹ…” Tần Tống vội vàng đến đỡ bà, lại bị bà nhanh tay véo lấy tai.
“Thằng khốn kiếp!” Trương Phác Ngọc vừa khóc vừa mắng anh: “Đồ tiểu tử thối! Tất cả là do anh làm cha anh tức giận. Tôi ghét anh!”
Tần Tống vẫn im lặng, mặc kệ để véo xoắn tai mình.
“Mẹ, đừng như vậy mà…” Hàn Đình Đình đến kéo Trương Phác Ngọc ra, “A Tống đã rất buồn rồi ạ, mẹ thả tay đi!”
Trương Phác Ngọc buông tay, ôm mặt khóc hu hu.
Tần Tống sắc mặt còn kém hơn, nhăn mày không biết nên nói gì cho tốt, so với thái độ trấn tĩnh cứng cỏi trước mặt người ngoài, anh bây giờ cảm thấy rất bất lực.
Đúng lúc này bác sĩ đi từ bên trong ra, Tần Tống ra hiệu để Hàn Đình Đình chăm sóc cẩn thận cho Trương Phác Ngọc, anh cùng bác sĩ đi sang phòng khách nhỏ bên cạnh nói chuyện. Mà lúc này trong phòng ngủ giọng nói trầm thấp của Tần Uẩn truyền ra: “Tiểu Ngọc.”
“Em đây!” Trương Phác Ngọc dịu dàng trả lời, lau nước mắt đẩy cửa bước vào.
Hàn Đình Đình đi theo sau bà. Bước vào chỉ thấy Tần Uẩn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng như tờ giấy, nghiêng đầu yếu ớt, ánh mắt nhìn Trương Phác Ngọc vẫn rất dịu dàng.
“Đình Đình cũng đến đây.” Ông khẽ cười cười với Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình hoảng sợ gọi: “Ba!”
“Ừ, được rồi.” Tần Uẩn ân cần gật nhẹ đầu với cô.
“Bây giờ anh thấy sao rồi?” Trương Phác Ngọc ngồi xuống cạnh ông, vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc vào hai má ông, “Cười một cái đi!”
Tần Uẩn đưa tay bắt lấy tay bà, cười với bà rất dịu dàng.
Trương Phác Ngọc nhẹ giọng phàn nàn ông: “Anh làm em sợ quá!”
“Anh biết. Anh xin lỗi…” Tần Uẩn cố hết sức nâng tay, nhéo nhẹ khuôn mặt vợ mình mấy cái.
Hai người họ trò chuyện rất nhỏ nhẹ, vừa bình thản lại rất ôn tồn mà ngọt ngào. Không hiểu sao mũi Hàm Đình Đình cay cay, hốc mắt bỗng nóng lên, cô vội vàng xoay mặt, nhẹ lui bước ra ngoài.
—————————————–
Trong phòng ngọn đèn vàng ấm áp, dịu nhẹ như mùa xuân, bên ngoài trời đêm đã tối đen lạnh lẽo, Hàn Đình Đình cẩn thận đóng cửa, loáng thoáng nghe thấy có giọng nói ở phòng khách nhỏ bên cạnh. Cô đi qua đã thấy, bác sĩ đã đi khỏi rồi, chỉ còn một mình Tần Tống đứng bên cửa sổ, không bật đèn, ánh đèn đường từ bên ngoài phòng xuyên qua cửa chớp chiếu thẳng lên khuôn mặt anh, anh hơi hơi cúi đầu, dáng vẻ cô độc đứng nghiêng người so với tầm mắt của cô.
“Tần Tống,” cô dè dặt đi qua, đứng bên anh, nhỏ giọng gọi anh, “Bác sĩ nói như thế nào?”
Tần Tống vẫn đứng yên, một lúc lâu sau mới từ tốn đáp: “Bác sĩ nói, không có việc gì.”
Hàn Đình Đình thở dài nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi… Ba đã tỉnh, anh sang thăm ông ấy chứ?”
Tần Tống hoàn toàn yên lặng.
“A Tống, anh đừng như vậy.” Hàn Đình Đình bước đến kéo tay anh, động tác này với hai người bây giờ quả thật rất bình thường tự nhiên, “Anh và ba cãi nhau là anh đã không đúng, nhưng bệnh của ba không phải là do anh. Anh quả thật nên xin lỗi, nhưng là, xin lỗi vì anh chống đối với ông, chứ không phải vì ông bị bệnh.”
Rốt cục Tần Tống chầm chậm ngẩng đầu lên, trong thứ ánh sáng từng hàng từng hàng hắt ra từ cửa chớp, đôi mắt bị bóng cửa che phủ lóe lên sáng rực, ngỡ ngàng như một đứa trẻ, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ: “Thật vậy chăng?”
Hàn Đình Đình gật đầu, “Đương nhiên rồi!” Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói rất chân thành.
Trong mắt Tần Tống không ngừng đấu tranh, cuối cùng “Ừ” một tiếng, xoay người đi đến phòng bệnh chính.
——————————————
Đêm đó cha con Tần Tống nói chuyện với nhau rất lâu. Khi ngoài chân trời tờ mờ sáng, Hàn Đình Đình loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên tai, mở mắt ra vừa thấy Tần Tống nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa bước vào.
“A… A Tống, mấy giờ rồi?” Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Năm giờ kém mười lăm. Cô ngủ tiếp đi, khoan hẵng dậy.” Tần Tống xoa xoa đầu cô, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên giường, tuy có hơi mệt mỏi nhưng lại thở phào thật nhẹ nhõm.
Tần Uẩn nằm ở trong phòng ngủ, bên ngoài phòng bệnh chính còn có một phòng nghỉ, Trương Phác Ngọc ngủ ở phòng nghỉ của hộ lý, để lại căn phòng này cho con trai và con dâu, chỉ là cái giường kia ngủ hai người thì khá chật, Tần Tống cuộn tròn trên ghế sô pha, nhường giường cho Hàn Đình Đình ngủ.
Hàn Đình Đình xoa xoa mặt, hơi tỉnh táo một chút, xuống giường kéo anh đến, “Anh lên giường ngủ đi, để tôi ngủ trên sô pha!”
Tóc tai cô rối mù, khuôn mặt ngái ngủ hơi hồng hồng, dùng hai tay kéo tay anh như cố sức nhổ củ cải, Tần Tống không nín được cười, theo lực kéo của cô đứng lên, lại ấn cô xuống giường, anh ngồi bên cạnh, chớp chớp mắt nhìn vẻ quyến rũ của cô, “Không bằng… Chúng ta cùng ngủ nhé?”
Anh chỉ là muốn hù dọa cô thôi, không ngờ Hàn Đình Đình thoáng do dự một chút, lại gật đầu: “Ừm, được.”
Thật ra trong lòng Hàn Đình Đình cũng hoảng hốt, nhưng ánh mắt Tần lúc đó lại ẩn chứa vẻ mệt mỏi, khiến cô có chút đau lòng khó nói thành lời, không muốn đùn đẩy với anh mất thời gian, cô tự an ủi mình: Bạn tốt trong lúc hoạn nạn nên giúp đỡ nhau, không phân biệt giới tính, không phân biệt giới tính…
Thấy cô thế mà lại đồng ý thật, Tần Tống bật cười. Anh quyết định một cái, nằm xuống thật, cùng chen chúc trong một chiếc chăn với cô. Sau đó anh chống tay nghiêng đầu nửa cười nửa không, cố tình dùng ánh mắt xấu xa trêu chọc cô.
Cô rõ ràng có chút hồi hộp và không thoải mái, cứ dán lấy mép giường chầm chậm nằm xuống, thụt cả người vào chăn như con rùa, nhắm chặt hai mắt lại.
Tần Tống vui vẻ, nhích người sang ghẹo cô, cô liền cúi cả mặt vào trong chăn. Giường vốn đã chật, Hàn Đình Đình bị anh chọc ghẹo cứ lùi lùi về phía sau, cả người suýt thì ngã xuống, cô “A——-” một tiếng, vội vàng chụp lấy tay Tần Tống, Tần Tống cũng phát hiện có gì không đúng, nhẹ kéo cô lại, tức thì cả người lẫn chăn của cô lăn vào lòng anh.
Trong đêm tối, hai tiếng tim đập rõ ràng, từng tiếng từng tiếng hòa vào nhau.
Tần Tống ôm cô trong lòng bối rối đến độ không dám cả cử động, một tay đỡ nhẹ sau gáy cô, không kiềm chế được vò vò mái tóc mềm mại của cô. Sau một quãng thời gian vô cùng vô cùng im lặng, anh nhẹ nhàng mà vui vẻ ghé tai cô thốt ra: “Anh biết là em… Lúc hôn em tối hôm đó.”
Những lời này, anh đã muốn nói từ rất lâu rồi. Không phải Trần Duẫn Chi, cũng chẳng can hệ gì đến chuyện trước kia của Tần Tang và Lý Vi Nhiên, tối hôm đó lúc anh cúi đầu hôn lên môi cô, trong lòng biết rất rõ đó là cô. Mặc kệ cảm giác đặc biệt của anh đối với cô lúc ấy hay hiện tại rốt cuộc là gì, tại một khoảnh khắc đó, anh muốn hôn cô, chỉ là cô mà thôi.
Phương đông càng ngày càng sáng, lại một ngày tràn ngập tình yêu và hạnh phúc sắp đến, căn phòng chìm ngập trong nắng sớm tươi đẹp động lòng người, một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm lấy nhau, vô tình cả hai đều ngủ rất bình yên.
[ alobooks.vn ]
Chương 18
“Đình cưng, Đình cưng…” Mẹ thúc giục bên cạnh.
Hàn Đình Đình mơ màng nghĩ: Phải dậy đi làm rồi… Cô lăn người lại, mở mắt mơ màng quơ tay ôm lấy Phốc Phốc, định cọ cọ mặt vào nó theo thói quen, bỗng nhiên cảm giác hôm nay Phốc Phốc rất kỳ cục, cô nhắm chặt mắt khua tay quơ quào mấy cái, “Phốc Phốc” không ngờ ấm ứ hừ hừ một tiếng, sau đó còn động đậy trong lòng cô.
Mẹ Đình thấy con gái không những ì trên giường lại còn hết quơ lại cào con rể bảo bối của bà, nhịn không được với tay đánh cô một phát vào cánh tay, “Đình Đình! Dậy mau!”
Rút cuộc lúc này Hàn Đình Đình cũng tỉnh lại, vội vàng buông Tần Tống bị cô ôm vào ngực đang không ngừng giãy dụa, mở to hai mắt ngồi bật dậy.
Tần Tống hơi lơ mơ, mắt nhắm mắt mở vẫn còn buồn ngủ ngơ ngác nhìn cô, sau đó mệt quá, lật người lăn ra ngủ tiếp. Hàn Đình Đình đỏ mặt, cẩn thận bò qua người anh, quần áo xộc xệch trèo xuống giường.
Mẹ Đình kéo chăn cho Tần Tống xong, kéo con gái sang một bên nhỏ giọng mắng: “Bố mẹ chồng con đã dậy lâu rồi, con nhỏ này thật không hiểu chuyện!”
Hàn Đình Đình cúi đầu, xấu hổ nói không nên lời.
Mẹ Đình vỗ nhẹ cô một cái, “Đi rửa mặt, mẹ mang đồ ăn đến.”
——————————————-
Hàn Đình Đình rửa mặt xong đi qua phòng Tần Uẩn, đúng lúc Trương Phác Ngọc ngồi trên ghế sô pha bên giường Tần Uẩn, đang vui vẻ ăn bánh trẻo do mẹ Đình mang đến.
“Đình Đình, dậy rồi à!” Bà cười tủm tỉm vẫy tay với Hàn Đình Đình, “Mau tới đây! Mẹ con làm bánh trẻo ăn ngon lắm!”
Tần Uẩn rút giấy lau khóe miệng cho vợ, ôn hòa hỏi con dâu: “Tần Tống vẫn còn ngủ à?”
“Vâng. Ba muốn gọi anh ấy dậy ạ?” Hàn Đình Đình nhận thấy khẩu khí của cha chồng dịu hơn so với trước đây rất nhiều.
“Nó ngủ muộn, đừng gọi nó dậy. Con đến ăn chút gì đi, vì ta mà thức cả đêm rồi.” Hình như hôm nay tâm tình của Tần Uẩn đột nhiên rất tốt, lại cười hối lỗi với mẹ Đình: “Bà thông gia cũng vất vả quá, sáng sớm đã mang đồ ăn đến, Phác Ngọc, em thật đúng là trẻ con!”
Trương Phác Ngọc thổi cái bánh trẻo nóng hổi, quay lưng lại với Tần Uẩn vui vẻ chớp chớp mắt với mẹ Đình và Đình Đình.
—————————————–
Giữa trưa vợ chồng Trương Phác Ngôn cùng vợ chồng Lý Vi Nhiên đến thăm. Hàn Đình Đình lúc này nhìn thấy Tần Tang, không còn cảm giác sùng bái cùng ngưỡng mộ như trước kia, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Tần Uẩn nhìn thấy Lý Vi Nhiên, hỏi anh tình hình hiện tại bên ngoài như thế nào, Lý Vi Nhiên trầm ngâm một lúc, cũng không trả lời ngay, Tần Uẩn đã hiểu ngay, cười một cách ý nhị: “Những người này, thật đúng là không kiềm chế nổi.”
“Lần này thái độ của Tần Tống là vô cùng quan trọng, cậu ta không đứng ra, chúng ta dù có nhiều đối sách cũng như không.”
Lý Vi Nhiên nhíu mày, “Chú xem, có cần cháu đi nói chuyện với nó không?”
Tần Uẩn lắc đầu ý vị sâu xa, chỉ cười không nói gì. Trương Phác Ngọc sớm đã không nhịn được muốn hãnh diện trước mặt chị gái một phen: “A Tống nhà chúng tôi đã xin lỗi ba nó tối hôm qua! Nhà chúng tôi hòa thuận rồi!” Bà cực kỳ đắc ý lôi kéo Hàn Đình Đình, liếc mắt nhìn Tần Tang phía sau Trương Phác Ngọc một cái, “Cho nên mới nói, chọn được một cô dâu hiền hoàn hảo thật sự là quá quan trọng! Mặt đẹp thì có ích lợi gì chứ, phải làm cho may mắn vào nhà mới tốt!”
Từ khoảng thời gian ngắn ngủi trước đây mà Tần Tang kết bạn với Tần Tống, đã bị Trương Phác Ngọc ghét bỏ, vài năm nay đã sớm thành thói quen, nghe xong những câu này cũng dời mắt đi chỗ khác làm bộ như không hiểu gì.
Mà Trương Phác Ngôn chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói với em gái: “Tôi thấy Đình Đình cũng rất là xinh xắn, cô sao lại nói chuyện như vậy trước mặt con bé.”
Trương Phác Ngọc vốn chỉ muốn châm chọc Tần Tang, lại bị chị mình mang quân làm phản, nhất thời xù lông lên, Hàn Đình Đình vội vàng ngăn bà lại, nói sang chuyện khác: “A… Tần Tống sao vẫn chưa dậy nhỉ? Đã sắp đến giờ ăn trưa mất rồi!”
Ngay lúc ấy, cửa bị đẩy ra, Tần Tống vừa bước vào vừa nói: “Là ai nhớ đến anh vậy?”
Trương Phác Ngọc vừa thấy con trai yêu quý đã quên ngay cục tức mới một phút trước dành cho chị gái, cười rất vui vẻ, đẩy con dâu của mình tới, nói: “Đương nhiên là vợ con rồi!”
Tần Tống rất tự nhiên đỡ lấy người bị mẹ anh đẩy tới, ôm vào lòng, còn cúi đầu cười với cô.
Khi anh tới gần, Hàn Đình Đình ngửi được trên người anh thứ mùi tươi mát kiểu vừa mới đánh răng rửa mặt xong, bỗng nhiên nhớ tới vụ ôm nhau thức dậy lúc sáng, nhất thời mặt cô bị “Uỳnh” đỏ ửng, tay cũng không biết nên để đi đâu.
Thật là kỳ lạ… Cô càng ngày càng kỳ lạ! Trước kia xuất phát từ việc diễn trò trước mặt ba mẹ cho nên lâu lâu anh cũng ôm cô, cô khi đó cũng đỏ mặt xấu hổ, nhưng bây giờ những lúc như thế càng ngày càng nhiều mà cũng càng ngày thấy bình thường, cô không những thấy không quen hay nhạy cảm, ngược lại gần đây càng thấy kích động, nhất là khi anh đến gần, tim cô sẽ càng nhảy loạn hơn, một ánh mắt thoáng qua hay một mùi hương quen thuộc của anh, đều làm cho cô cảm thấy càng ngày càng… để ý.
Như vậy rất không ổn… Nhỉ?
Tần Tống ngủ bao nhiêu lâu là nằm trong mộng đẹp bấy lâu, sáng nay lúc nửa tình nửa mơ đã bị cô nhiệt tình ôm ấp chào buổi sáng một hồi, lúc tỉnh lại anh từ từ nhắm mắt ngửi mùi thơm còn vương thoang thoảng trên gối, trong lòng vô cùng ấm áp, quyết định sau khi về nhà phải cướp dầu gội đầu của cô mà dùng.
—————————————————
Sau đó từng đám người lần lượt nghe phong thanh được tin tức, cả một ngày trời người đến người đi, thật tình thăm hỏi và dò hỏi bệnh tình nối liền không dứt, phần lớn đều do Tần Tống tiếp đón, cơm chiều anh ăn đến ba lần, lúc quay lại bệnh viện, anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Hàn Đình Đình: “… Anh say rồi.”
“Vậy anh đừng lên đây, ba đã ngủ rồi, em đi xuống tìm anh.” Hàn Đình Đình nhẹ giọng nói, vừa bước ra ngoài.
“Ừ…” Anh suy nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Em xuống nhanh đi.”
Nghe giọng anh rất trầm, Hàn Đình Đình bất giác thấy sốt ruột, chạy một mạch xuống, xe của anh dừng ở bồn hoa phía trước, cô vừa đi qua đã thấy, cửa kính sau bên trái đã hạ xuống một nửa, anh đang nghiêng ngả ngồi nhắm mắt ở ghế sau.
“A Tống…” Dáng vẻ lặng lẽ của anh làm cho cô không nhịn được mà dịu dàng gọi.
Tần Tống nghe thấy cô, lập tức mở mắt, vươn người mở cửa xe, “Lên đi.”
“Mệt lắm à?” Hàn Đình Đình ngồi vào chỗ của mình, quan tâm hỏi: “Lái xe đâu?”
“Trong nhà cậu ấy có việc, anh cho cậu ấy về trước rồi.” Tần Tống lại nhắm mắt, từ từ thở phào nhẹ nhõm, mò mẫn bắt lấy tay cô, đặt giữa hai lông mày khẽ xoa.
Hàn Đình Đình hơi giãy giụa một chút, anh mở mắt nhìn sang, lặng lẽ hỏi. Cô cảm thấy rất kỳ quặc, lại không biết nên biểu đạt thế nào, môi ngập ngừng hai ba lần, không tự nguyện bắt đầu xoa bóp cho anh.
Cửa xe khép hờ, gió đầu mùa đông của thành phố C thổi ào ào vào, mùi rượu trong xe vẫn nồng như trước, dáng vẻ Tần Tống cũng không giống say rượu, chỉ từ từ nhắm mắt không nói tiếng nào, khóe môi bình thường luôn nhếch lên kiêu ngạo, lúc này lại hơi trầm lại.
Hàn Đình Đình tận tâm tận sức ấn huyệt cho anh, nhẹ nhàng hỏi: “Những người đó lại làm khó anh à?”
“… Ai?” Tần Tống có hơi ngơ ra một chút, “À –” một tiếng, “Không phải.”
“Vậy vì sao anh không vui?” Cô nhìn ra anh có chút tâm sự.
Tần Tống kéo tay cô xuống, chậm rãi nắm chặt tay cô, anh cúi đầu cười, một nụ cười thật bất đắc dĩ, thật không “Tần Tống”.
Anh từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp hỏi anh một câu: Tần Tống, anh vì sao không vui?
“Ba anh phẫu thuật, đã không thành công.” Tần Tống thở một hơi, anh rốt cục cũng nói ra, “Bác sĩ nói việc kiểm tra phát hiện ra các tế bào ung thư mới, và có xu hướng lan ra.”
Hàn Đình Đình nhất thời mở to hai mắt, “… Chuyện đó làm sao bây giờ? Còn phải phẫu thuật lại lần nữa ư?”
“Anh không biết.” Tần Tống hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mười ngón tay đan chặt lấy mười ngón tay cô, “Đình Đình… Anh thực sự hối hận.” Anh cúi người ôm lấy cô, như muốn giữ lấy hơi ấm cạnh bên.
Anh ân hận vì mối quan hệ tồi tệ với cha mấy năm qua, anh ân hận lúc còn trẻ đã làm những chuyện khiến cha mình tức giận căm ghét, tất cả những hối hận này của anh đều không thể cứu vãn cùng với không thể làm lại.
Nghe những ân hận của anh, Hàn Đình Đình nhớ nét mặt thẫn thờ của cha cô lúc họ chuyển nhà tới thành phố G, tim như bị dao cứa.
“A Tống,” cô vỗ nhẹ lên lưng anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không sai, không ai có thể đoán trước chuyện tương lai… Anh bây giờ làm tốt lắm, phải tiếp tục mạnh mẽ, ba anh và mẹ anh chỉ có một mình anh, anh không thể lãng phí thời gian và sức lực vào việc tự trách mình.”
Khi cô an ủi người khác quả thật rất giống dạy trẻ con, Tần Tống không nén được cười rộ lên, cúi đầu: “Anh không lãng phí thời gian, anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất chữa khỏi cho ba anh… Anh chỉ là rất khó chịu, lại không thể nói ra với ai.”
“Anh có thể nói với em,” Hàn Đình Đình nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta là bạn tốt.”
Cơ thể Tần Tống thoáng cứng lại, sau đó đẩy cô ra xích ra một chút, anh nhìn cô, trong đôi mắt sáng lên những tia sáng long lanh: “Tối qua trước khi ngủ anh đã nói với em rồi, em không nghe thấy à?” Anh nghiêm túc nói: “Anh không giấu diếm không có nghĩa là anh không nghiêm túc — Chúng ta thử cùng sống chung được không?”
Hàn Đình Đình há hốc mồm, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều giả thuyết đối đáp với anh, nhưng không hề ngờ anh lại thổ lộ dứt khoát gọn gàng như thế.
Ở trong thế giới của cô, hết thảy mọi sắc thái liên quan đến tình cảm đều hàm súc và rụt rè, chẳng bao giờ có ai như Tần Tống, nói ra một chữ yêu với cô thẳng tuột như thế.
Cô thấy không quen, lại thầm cảm thấy có chút mới mẻ.
“Tần Tống,” cô do dự thắc mắc một lúc lâu, “Anh quên à, trước khi kết hôn chúng ta đã thỏa thuận…” Lúc ấy anh còn cười rất lạnh nhạt với cô, nói theo kiểu của anh, cô tuyệt đối không cần lo lắng. Vì sao bây giờ chưa được nửa năm, cô đã thực sự phải lo lắng rồi…
Tần Tống vốn dĩ khinh thường chẳng thèm để ý đến điều ấy: “Anh đang hỏi em có đồng ý không, em kéo chuyện cũ vào làm gì.”
Hàn Đình Đình lắc đầu, “Em… không muốn.”
Tần Tống phát bực: “Vậy vì sao buổi sáng lại ôm anh?!”
“Nào có …” Hàn Đình Đình vội vàng phủ nhận, bỗng nhiên nhớ lại: “À — em ngủ mơ màng tưởng còn ở nhà, nghĩ anh là Phốc Phốc..”
Tần Tống thấy trước mắt một mảng đen thui, âm thầm nghiến răng, tiểu thổ màn thầu… Coi như em lợi hại!
“Vậy quên đi!” Anh bị một cục tức to đùng nghẹ ngang họng, lạnh lùng nói, “Thật ra anh cũng không sao cả, thử xem thôi.”