Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Thủ đô, bên ngòai trường cao đẳng Tân Thành.
Mười Một tản bộ xem náo nhiệt ở các khu vực xung quanh, tính toán thời gian chuẩn xác, mới đi vòng về cổng trường cao đẳng Tân Thành, Không phải đợi lâu, tiếng chuông vang báo giờ tan trường, sau đó là một đòan nam nam nữ nữ học sinh từ bên trong đi ra.
Mười Một không thấy trong đám học sinh đi ra có Trương Hân Hân, cho nên hắn tiệp tục chờ, cũng may Mười Một có tính rất nhẫn nại, chỉ cần hắn muốn, thậm chí có thể không ăn bất động một chỗ tận vài ngày.
Không bao lâu sau, Trương Hân Hân cũng đi ra. Dường như nàng đã quên vụ việc vài ngày trước khiến nàng không vui, lúc này đang cùng hai bạn giá khác nói chuyện trên đường đi ra.
Lần này Mười Một không kiên trì ẩn tàng nữa mà là đứng ở bên ngòai cổng trường. Trương Hân Hân đi ra thì đã phát hiện ra hắn rồi, nàng sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng nói vào câu với hai người bạn gái cùng học rồi dùng con mắt khác thường đi tới phía Mười Một.
"Sở Nguyên ca ca.: Trương Hân Hân cười rất ngọt ngào, dường như hoàn tòan không có sự ngăn cách với Mười Một.
Mười Một sắc mặt bình thản nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi:"Mẹ của cô đã về chưa?"
"A." Trương Hân Hân mỉm cười gật đầu một cái, nói: "Em có nhắc về anh với mẹ, mẹ em nói anh là con của dì, cũng là ca ca của tôi. Ha, thật tốt rồi, em đột nhiên có một ca ca rồi."
"Dừng một chút, nàng lại nháy con mắt khả ái, nhỏ giọng nói:" Sở Nguyên ca ca, tại sao lúc mẹ em nhắc tới anh thì bà đột nhiên lại kích động như vậy? Nắm đến cánh tay em cũng đau luôn, không ngừng hỏi em anh ở đâu? Em hỏi bà nhưng bà không nói, sau đó vào phòng thì thầm nói chuyện với ba ba nữa."
Mười Một yên lặng nhìn nàng vài lân, thản nhiên nói một câu:" Trở về là tốt rồi." Nói xong liền quay người rời đi, chỉ để lại Trương Hân Hân với vẻ mặt sững sờ nhìn hắn.
"Uy, Sở Nguyên ca ca." Trương Hân Hân đuổi theo hắn, bộ dạng có chút ủy khuất nói:" Anh làm sao vậy? Em nói có gì sai phải không? Hay là còn giận việc hôm trước? Xin lỗi, lúc đó em không biết anh là con của dì."
Mười Một dừng bước nghiêng đầu nhìn nàng, bình thản nói:"Chưa từng tức giận."
Trương Hân Hân cong môi nói:" Vậy sao anh không để ý đến em?"
"Không có."
"Anh có, anh không để ý tới người ta, nhìn thấy em là đã đi rồi, còn nói không tức giận."
Mười Một có chút bất lực nhìn cô muội muội mà không phải muội muội này.
Trương Hân Hân kéo tay áo của Mười Một lắc lắc, nhỏ giọng nói:" Sở Nguyên ca ca, không thức giận đi mà, Hân Hân xin lỗi anh."
"Ta không tức giận."
Trương Hân Hân cong cái môi nhỏ nhắn, bộ dạng dường như không quá tin tưởng, suy nghĩ một chút lại nói:" Sở Nguyên ca ca, anh tiễn em về nhà có được không? Ba ba và mẹ em đều rất muốn gặp anh."
"Không được, ta có việc."
"Nhưng..."
Chính lúc này, Mười Một đột nhiên xoay người, nhìn về phía đường cái. Trương Hân Hân cũng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một chiếc ô tô cao cấp màu đen lao tới rất nhanh, sau đó dừng lại bên người Mười Một vàTrương Hân Hân.
Mười Một nghiêng người một chút, che hết Trương Hân Hân ở phía sau, tay phải hắn đặt ở bên hông, từ thế tùy thời có thể công kích.
Trương Hân Hân càng thêm hoảng sợ, nấp kỹ ở phía sau Mười Một.
Từ trên xe đi ra là hai người đều mặc đồ tây màu đen, đều đeo kính đen dành cho đàn ông, Mười Một vừa nhìn đã biết hai người kia là vệ sỹ chuyên nghiệp. Tuy nhiên trong mắt người khác, bọn họ giống người của xã hội đen thường xuyên xuất hiện trên TV hơn.
Giáo viên, học sinh và người đi ngang qua đều cảm thấy tò mò, lộ ra tâm tình muốn xem nhiệt náo.
Chỉ có một thầy giáo béo đẩy đám người này ra để đi vào. Hô lên:" Làm gì vậy? Không nên gây loạn ở cổng trường học."
Hai vệ sỹ kia căn bản đều không nhìn hắn mà trực tiếp đi tới trước mặt Mười Một, trong đó một người nói:" Sở tiên sinh, ông chủ của chúng tôi cho mời.."
"Văn Cường ư.?"
Vệ sỹ gật đầu một cái.
Mười Một đưa tay rời khỏi hông, nói với giọng bình thản:" Được." Rồi quay đầu nói với Trương Hân Hân ở phía sau:" Cô đi về trước đi."
Trương Hân Hân có chút kinh hoàng nói:" Sở Nguyên ca ca...."
Mười Một nói xong liền đi vào trong xe, hai vệ sỹ cũng chuyển thân lên xe.
Những người vây xem không thấy gì náo nhiệt mới hậm hực giải tán, chỉ còn lại vị thầy giáo béo kia vẫn còn đỏ mặt.
"Hân Hân." Trương Hân Hân còn chưa rời đi thì hai người bạn gái kia đã chạy tới, trong đó có một người nói:" Hay a, bỗng nhiên sau lưng với chúng ta có bạn trai lại còn rất đẹp trai nữa, thật là có mắt nhìn."
Người kia cũng nói:" Bạn trai ngươi là xã hội đen à."
Trương Hân Hân không có thời gian giải thích với các nàng, chào một tiếng rồi bắt một chiếc taxi đi về nhà, nàng phải nhanh nói cho mẫu thân về chuyện của Mười Một.
Đồng thời nàng cũng rất tò mò về Mười Một, đột nhiên xuất hiện một ca ca làm việc luôn rất thần bí, hành tung cũng luôn phiêu hốt bất định, nói chuyện và cung cách làm việc rất khó để cho người ta nắm bắt.Huống hồ, hắn còn có quan hệ với cả xã hội đen, trong đầu của Hân Hân, cũng đã coi hai người vệ sỹ kia cũng là người của xã hội đen.
Lúc Trương Hân Hân ngồi xe về nhà báo tin thì Mười Một cũng ngồi xe đi tới khu vực phồn hoa nhất thành phố, nơi mà tổng bộ của tập đòan uy hải thiết lập ở nơi này.
tổng bộ của tập đòan uy hải là một tòa nhà ba mươi tầng, kiến trúc hào hoa, từ bên ngòai nhìn vào đã thấy khí phái phi phàm. Đương nhien trong trong mắt người bình thương thì có cảm giác khí phái hào hoa, còn rơi vào trong mắt Mười Một, hắn chỉ biết tìm xem nơi vào có thể mai phục.
Nơi nào là góc chết, nơi nào có thể ẩn thân. Nếu để cho cho Văn cường biết, Mười Một còn chưa đi vào tòa nhà, đã tưởng tượng biếtn tổng bộ thành mọt cái cái chiến trường, thật không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Sau khi xe đỗ trong tầng hầm, hai vệ sỹ dẫn theo Mười Một đi vào cầu thang máy lên thẳng tầng cao nhất, hơn nữa không phải thông báo cứ trực tiếp đưa đến phòng hội nghị ở tầng cao nhất.
Phòng hội nghị rất lớn, có thể đồng thời chưa bảy mươi người để tiến hành họp bàn. Tuy nhiên cái bàn rất dài ở giữa phòg tối đa chỉ có chỗ cho ba mươi người mà thôi.
Trong đại hội lúc này chỉ có bốn người, có vẻ hơi lơ đãng.
"Lão đại!" Mười Một vừa mới đi vào, Hầu Tử đã vội vã chạy tới. Lãnh dạ cũng cười híp mắt vào mà đi theo sau Hầu Tử.
Mười Một khẽ gật đầu với Hầu Tử nhưng lại không hề để ý đến Lãnh Dạ, hắn mắt hắn nhìn về hai người phía sau. Một trong đó chính là Văn Cường, đứng bên cạnh Văn Cường chính là một người rất béo, Mười Một cũng đã từng gặp qua y, đó chính là Bàn Phật, người của Long Hồn. Nhìn thấy Bàn Phật, hắn lại nhớ đến Kim Cương, cao thủ Long Hồn có thân hình cao gầy, khuôn mặt luôn lạnh tanh không thích nói chuyện kia. Đó cũng là người đầu tiên và duy nhất cho đến giờ khiến Mười Một phải chiến bại khi đánh cận thân.
Lãnh Dạ đối với chuyện Mười Một không để ý đến mình thì ra vẻ chẳng hề quan tâm. Hắn vỗ mạnh vào vai Mười Một, cười ha hả nói: "Ta biết rồi, tên gia hỏa ngươi là một con gián đánh không chết."
Hầu Tử sờ sờ mũi, rồi cùng nhìn Mười Một mà cười khúc khích.
Văn Cường cùng Bàn Phật đi đến, Bàn Phật cười lớn nói: "Mười Một à..."
Mười Một nói với ngữ khí lạnh nhạt: "Ta tên Sở Nguyên!"
"Ách... Sở Nguyên? Ha ha, hay, tên hay lắm. Sở Nguyên, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi rồi."
Mười Một lạnh lùng nhìn Bàn Phật, không trả lời, bởi vìhắn không thích nói những lời khách sáo, hắn luôn cảm thấy như vậy là rất giả dối. Đương nhiên nếu lúc này thân phận hắn là đặc công hay gián điệp thì biểu hiện chắc chắn sẽ phải khác. So với Bàn Phật, Mười Một cảm thấy thích Kim Cương hơn, nam nhân đó không hay nói nhiều mà thực lực lại rất mạnh.
"Được rồi, mọi người rồi xuống nói chuyện nào. Đứng như này khó chịu lắm." Văn Cường kéo quan hệ của mọi người gần lại một cách rất tự nhiên Kêu mọi người ngồi xuống, sau đó hướng về phía Mười Một nói: "Sở Nguyên, những chuyện đã trải qua chúng tôi đã biết rồi. Lúc đó nếu không phải cậu liều mình ngăn cản hai quái vật đó, bây giờ...ai."
Bàn Phật tiếp lời: "Chuyện của các ngươi Văn tiên sinh đã báo cáo với cấp trên rồi, cấp trên đặc biệt phái ta đến đây để bày tỏ sự cảm kích đối với các ngươi. Đương nhiên, chuyện khen thưởng các ngươi lần này chúng ta không thể truyền ra bên ngoài, nhưng công lao của các ngươi cấp trên đều đã ghi lại."
"Không cần thiết!" Mười Một lạnh nhạt nói.
Mọi người đã rất quen với vẻ lạnh lùng của Mười Một, song cũng không nói gì thêm. Bàn Phật không mảy may để tâm, cười khì khì nói tiếp: "Sở Nguyên, biểu hiện lần này của ngươi rất không tồi, lão gia hỏa Thần Kiếm đó sau khi biết chuyện thì cao hứng như một đứa trẻ được quà vậy."
"Ừm, còn chuyện gì nữa không?"
"Ách..." Bàn Phật không ngờ Mười Một lại không nể mặt như vậy, tốt xấu gì lão và Thần Kiếm cũng có thể tính là cùng bối phận. Bàn Phật sờ sờ mũi rồi cười khổ nói: "Hết rồi. Chỏ là, có một chuyện ta muốn hỏi ý kiến của riêng ngươi, ngươi có hứng thú làm việc cho Long quốc không?"
Câu này của Bàn Phật rõ ràng là chiêu mộ nhân tài, Hầu Tử không hiểu tiếng Long quốc nên không có biểu hiện gì, Lãnh Dạ thì lại nhìn sang Mười Một, không ngừng ra hiệu. Cần phải biết rằng, ý của Bàn Phật chính là muốn cho Mười Một vào Long Hồn, đó là tổ chức thần bí nhất Long quốc, cơ hồ như toàn bộ những người mạnh nhất của Long quốc đều tụ tập về đó. Chỉ cần có được sự chỉ điểm của những người trong đó, tiền đồ tương lai là không thể hạn lượng, huống chi Mười Một còn có một vị sư phụ là Thần Kiếm ở trong. Bằng vào các mối quan hệ của Thần Kiếm, khi ở trong Long Hồn, Mười Một nhất định sẽ được hưởng những sự ưu đãi rất lớn.
Long Hồn a, đó là mộng tưởng của biết bao nhiêu người. Lãnh Dạ ở bên cạnh vừa cảm thấy lo lắng lại vừa cảm thấy hâm mộ.
Mười Một đối với thần sắc của Lãnh Dạ chẳng hề có phản ứng gì, hắn trực tiếp đứng dậy và lạnh nhạt nói: "Không hứng thú, Hầu Tử, đi thôi." Dứt lời bèn đi luôn, đầu cũng không ngoảnh lại.
"Ồ." Hầu Tử kêu lên một tiếng rồi vội vã đuổi theo sau Mười Một.
Bàn Phật tựa như sớm đã biết quyết định của Mười Một, cũng không cất tiếng ngăn cản, cười híp mắt lại nhìn theo hắn rời đi.
"Sở Nguyên!" Lãnh Dạ chạy tới bên cạnh Mười Một, vội vã nói: "Tại sao không đáp ứng vậy? Đó là Long Hồn a! Ngươi đã từng giao chiến với Kim Cương, chắc là cũng biết rõ thực lực của Long Hồn. Ta nói cho ngươi biết, lần trước Kim Cương căn bản là chưa sử dụng hết toàn lực đâu!"
Mười Một chẳng thèm quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Không hứng thú!"
Lãnh Dạ cười khổ một tiếng, hắn cũng hiểu tính khí của Mười Một một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì cho dù có khuyên thế nào cũng không có tác dụng. Nói cho dễ nghe thì là kiên định, nói khó nghe một chút thì chính là cố chấp. Hắn biết là không thể đeo bám Mười Một về cái vấn đề này mãi được, vì vậy bèn đổi chủ đề khác: "Cuồng Triều đào tẩu rồi."
"Ừm" Ngữ khí của Mười Một vẫn chẳng lộ ra chút tình cảm nào, phảng phất như hắn căn bản chẳng quen biết người kia, Cuồng Triều sống hay chết chẳng liên quan tới hắn.
Lạnh Dạ lại một lần nữa ép thấp giọng nói: "Chỉ là bây giờ hắn đã bị quốc gia giám sát rồi."
"Ừm."
"Cái này...Mười Một. Chúng ta có thể bảo Văn tiên sinh đi nói với quốc gia vài câu, lợi dụng công lao lần này để đổi Cuồng Triều về không?"
Mười Một dừng chân lại mà thản nhiên nói: "Có liên quan tới ta sao?"
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Dù sao thì Cuồng Triều cũng là đồng bạn của chúng ta, hơn nữa lần này cũng có công lao rất lớn. Còn nữa, lần này công lao của ngươi là lớn nhất, lại thêm thân phận đồ đệ của Thần Kiếm, nếu ngươi chịu mở lời, cấp trên sao có thể không nể mặt Thần Kiếm chứ."
"Không liên quan đến ta." Dứt lời Mười Một bèn đi vào thang máy, Hầu Tử cũng vội vã vào theo.
Lãnh Dạ vẻ mặt buồn bực nhìn theo cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Lão đại. Anh không sao chứ? Lúc đó tôi không liên lạc được với anh, lo lắng đến chết luôn a." Trong thang máy, lúc này Hầu Tử mới có thời gian nói chuyện cùng Mười Một.
Mười Một lạnh nhạt "ừm" một tiếng, sau đó hỏi: "Các ngươi ra bằng cách nào thế?"
"Sau khi chúng tôi chạy ra thì liền lén trở lại Đông Tinh (Đông Kinh = Tokyo trong các chương trước), là người gián điệp đó đã an bài cho chúng tôi trở về. Đúng rồi, lão đại, anh trở về bằng cách nào thế?"
"Lén trở về."
"Ừm." Dừng một chút, Hầu Tử lại hỏi: "Lão đại, sau này chúng ta nên làm thế nào?"
Mười Một nghiêng đầu nhìn hắn rồi hỏi: "Cái gì mà làm thế nào?"
Hầu Tử vỗ vỗ trên người nói: "Lần này đi tôi đã làm mất thẻ ngân hàng rồi, chúng ta hết tiền rồi. Sau này nên sống như thế nào?" Dừng một chút, hắn ghé sát tai Mười Một nhỏ giọng nói: "Lão đại, không bằng chúng ta đi cướp ngân hàng đi? Rất kích thích đó."
Mười Một lườm hắn một cái rồi nói: "Ngươi còn lo chưa đủ phiền phức sao? Nếu không thể sống tiếp ở Long quốc thì chúng ta chẳng còn nơi nào để đi rồi."
Lúc này Hầu Tử mới nhớ đến chuyện con mắt hổ của Ma Quỷ đang ở bên ngoài Long quốc mà rình mò. Hắn lập tức không dám đưa ra chủ ý gì nữa.
"Hầu Tử." Mười Một đột nhiên nói: "Ngươi biết làm gì?"
Hầu Tử sửng sốt một chút rồi nói theo ý thức: "Giết người, đánh nhau."
"Trừ những cái đó ra?"
Hầu Tử gãi gãi đầu nói: "Lão đại, tôi không hiểu ý anh."
"Nếu phải tìm việc làm thì ngươi biết làm cái gì?"
"Tìm việc làm?" Hầu Tử cười khổ nói: "Lão đại, anh đừng có trêu tôi nữa. Ma Quỷ thì cái gì cũng dậy, chỉ không dạy chúng ta những công việc giống như của người bình thường thôi."
Mười Một thở dài một tiếng, quả thực, đúng như Hầu Tử nói, hai người họ căn bản không thích hợp để tìm công việc. Tính cách của Mười Một lạnh lùng, Hầu Tử thì dễ kích động, vạn nhất hắn nổi nóng rồi phá sập luôn công ti nhà người ta thì sao.
Mười Một suy tư một lát rồi nói: "Hầu Tử, chúng ta đi làm lính đánh thuê, thế nào?"
"Lính đánh thuê?" Hầu tử chẳng hề suy nghĩ mà lập tức gật đầu luôn: "Hay lắm. tôi cũng chỉ biết làm cái này."
Mười Một cũng không nhiều lời thêm nữa, theo chiếc thang máy dần dần hạ xuống, Hầu Tử tựa hồ như cảm thấy rất hưng phấn đối với việc thành lập một binh đoàn lính đánh thuê, không ngừng hò hò hét hét.
Mười Một và Hầu Tử sau khi rời đi thì cũng không đi thêm bao xa mà đứng lại bên ngoài một tòa cao ốc, tựa như đợi người nào đó. Đối với hành động kì quái của Mười Một, Hầu Tử cũng không nói gì thêm, hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong chuyện thành lập một đội lính đánh thuê của riêng mình rồi.
Rất lâu sau, Văn Cường đích thân tiễn Bàn Phật đi ra. Lãnh Dạ đi theo sau lưng bọn họ, bộ dạng như đang có tâm sự.
Bàn Phật vừa đi ra cái đã phát hiện ngay ra Mười Một, tiếp đó Văn Cường và Lãnh Dạ cũng chú ý tới bên này. Ba người liền đi về phía Mười Một và Hầu Tử.
Ba người còn chưa tới gần thì Mười Một đã hướng về phía Bàn Phật nói: "Ta nói chuyện riêng với ông."
Bàn Phật nhìn sang Văn Cường và Lãnh Dạ gật đầu một cái, biểu thị đừng đi theo lão, sau đó cười híp mắt lại mà đi đến nói chuyện cũng Mười Một. Còn Hầu Tử cũng nhân lúc này mà kéo Lãnh Dạ sang một bên rồi to to nhỏ nhỏ cái gì đó, chủ đề của bọn họ đều khiến Văn Cường cảm thấy rất hứng thú, đứng bên này mà chăm chú lắng nghe.
"Sở Nguyên à, nghĩ thông chưa?" Bàn Phật cười híp mắt lại nói, bộ dạng đó rất dễ làm người ta liên tưởng tới một vị tú bà.
Mười Một thản nhiên nói: "Có hai chuyện, một, ta muốn gặp sư phụ. Hai. Cho Cuồng Triều được tự do."
"Ách..." Bàn Phật sửng sốt một chút rồi nói: "Chuyện thứ nhất thì rất dễ dàng, chỉ là gần đây Thần Kiếm vẫn luôn ở trong mật thất để trị liệu, có lẽ phải đợi một thời gian nữa. Nhưng điều kiện thứ hai thì..."
"Ông có thể làm được." Dứt lời Mười Một cũng chẳng để ý tới Bàn Phật nữa, trực tiếp đi về phía Hầu tử, khi tới gàn bèn nói một câu duy nhất: "Hầu Tử, đi thôi!"
"Sở Nguyên, đợi một lát." Lãnh Dạ kêu lên rồi chạy đến hỏi: "Hầu Tử nói, các ngươi định thành lập đội lính đánh thuê?"
"Không phải là lập đội, chỉ là lính đánh thuê tự do thôi."
"Cái này...có thể tính cho ta một phần không?"
Mười Một nghiêng đầu sang liếc về phía Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ vội nói: "Cái này...tất cả phí dụng đều sẽ do ta chịu, thế nào? Vấn đề vũ khí cũng do ta giải quyết. Ngươi phái biết rằng, lập một đội lính đánh thuê trong thành phố ở Long Quốc không hề dễ dàng đâu, chỉ riêng việc kiếm được súng đã không dễ dàng rồi, cần phải có giấy phép sử dụng súng mới được. Bây giờ các ngươi một là không có quan hệ, hai là không có tiền, nhiều nhất chỉ có thể làm một tổ chức ngầm thôi, đến lúc đó nhất định sẽ bị chèn ép. Còn có..."
Lãnh Dạ cứ tuôn ra một tràng, đều là dụ hoặc Mười Một, mong hắn đồng ý cho mình gia nhập. Bất quá điều kiện mà Lãnh Dạ đưa ra quả thật hấp dẫn, Hầu Tử bên cạnh nghe mà không ngừng gật đầu, bởi vì Lãnh Dạ vì chiếu cố đến hắn nên đã dùng Ưng ngữ để nói chuyện với Mười Một.
"Tùy ngươi." Dừng một chút, Mười Một lại tiếp: "Hầu Tử, ngươi và Lãnh Dạ đi mua vũ khí và làm thủ tục đi, mấy ngày nữa ta sẽ lại đến tìm các ngươi." Dứt lời Mười Một liền quay đầu rời đi, lưu lại Lãnh Dạ và Hầu Tử đang đập tay chúc mừng.
Văn Cường cùng Bàn Phật cũng quay sang chúc mừng bọn họ.
Một binh đoàn lính đánh thuê biến thái sắp nổi lên trên thế giới lại được sinh ra như một trò đùa như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui