Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Không thể nói được đó là loại cảm giác gì, dường như có hàng ngàn con trùng đang chạy về phía não
Rồi, não bộ. Lần này thì cơ nhân đã khuếch tán lên não rồi. Lời tiên đoán của tiến sĩ điên đã sắp thành hiện thực, trên thế giới này chuẩn bị xuất hiện một người không có suy nghĩ, là một cỗ máy giết người.
Mười Một hơi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn từng vô số lần nghĩ tời cái chết nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng mình sẽ chết kiểu này, ý thức bị tước đoạt, thân thể biến thành một công cụ không có tư tưởng chỉ biết giết người. Mặc dù bề ngoài vẫn là Mười Một nhưng chân chánh Mười Một đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Hắn sẽ không nhớ kỹ bất kỳ kẻ nào, sẽ không có cảm tình gì nữa, có lẽ đây là "Nhân gian băng khí" tối hoàn mĩ của bác sĩ Tần? Băng là cái gì? Lạnh như băng, không có cảm tình. Băng khí chính là công cụ không có cảm tình, có lẽ đây là mới là phương hướng phát triển của bác sĩ Tần. Cái hắn muốn chính là một công cụ biết nghe lời chứ không phải là Mười Một có tư tưởng, có thể tự chủ.
Vĩnh biệt cái thể giới này. Từ này về sau chỉ còn chiến sĩ cải tạo, sẽ không còn Mười Một nữa.
Cơ bắp điên cuồn nhuyễn động, Mười Một có thể cảm giác được rõ ràng đường vận động của bọn chúng, tựa hồ cơ nhân không chỉ khuếch tán lên trên đầu. Bọn chúng bao trùm toàn thân thể tại những nơi nào chưa bị cơ nhân khuêch tán. Đồng thời, cơ nhân cũng tiếp tục khuếch tán xuống nữa thân dưới.
Nguyên lai bọn chúng một lần lan tỏa khắp toàn thân, tiến sĩ điên lần này đoán sai rồi.
Kì thật tiến sĩ điên đoán không có sai, nguyên bổn cơ nhân không phải hướng lên phía trên mà chính là khuếch tán xuống phía dưới. Bởi vì lúc trước đã giao chiến với người của Trần gia, toàn thân hắn trên dưới đều đã bị trọng thương, không có một chỗ nào lành lặn. Do đó đã kích thích cơ nhân bệnh độc trong cơ thể, không còn là khuếch tán nữa mà càng biến đổi bao trùm toàn thân thể.
Phải biết rằng, quyền đầu của Trần gia không phải là bình thường, mà toàn là những đòn trọng kích, nếu đổi lại là kẻ khác có lẽ đã bị chết rồi. Cơ thể Mười Một mặc dù biến thái nhưng không ngừng chịu những đòn công kích như vậy, khi đạt đến điểm nguy hiểm nhất thì cơ nhân trong cơ thể rốt cục cũng bộc phát.
Có thể là do đã bị trọng thương, lần cơ nhân khuếch tán này so với hai lần trước nhanh hơn rất nhiều. chỉ vài lần hô hấp, cơ nhục nhuyễn động đã bao trùm toàn bộ tay phải. Những cao thủ Trần gia này căn bản là không có đi chú ý đến tay phải hắn. Nếu giờ phút này nếu có ai đó có thể nhìn kỹ một chút phần tay phải lộ ra bên ngoài, sẽ phát hiện cả cánh tay phải đang nhuyễn động, tựa như dưới da tay đang có vô số trùng tử đang chuyển động.
Không chỉ có ở cánh tay phải mà ở nửa thân dưới. Nhuyễn động vốn đang ở bên hông rất nhanh đã lan tràn đi xuống phía dưới. Đồn bộ (mông), đại thối ( bắp đùi), tiểu thối (cẳng chân), cước chưởng (bàn chân) nhanh chóng lan tràn tới. Chỉ mới một, hai phút thời gian, Mười Một từ cổ trở xuống toàn thân đang kịch liệt nhuyễn động.
Nếu giờ phút này cởi bỏ hết quần áo hắn sẽ chứng kiến một cảnh tượng rất kinh khủng. Cam đoan mỗi người nếu nhìn thấy cảnh này cũng đều không thể quên được tràng cảnh này.
Lúc này đầu Mười Một gục xuống, vùi thật sau trên mặt đất. Cũng không phải hắn tự mình vùi đầu vào trong đất, mà là bị người ta dùng sức mạnh đánh lút xuống. Lúc này mặt đất dưới thân thể hắn đã sớm tạo thành những cái khe hướng ra bốn phía. Không biết có phải dây thần kinh hắn đã bị đứt hay không mà hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn toàn thân đầy máu, đều là từ thân thể chảy ra ngoài. Nhưng thật ra trên người không hề nhìn thấy vết thương nào, máu từ mắt, mũi, lỗ tai và miệng không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất dưới thân hắn.
Những đòn công kích của Trần gia cứ như mưa trút xuống, không hề có ý muốn dừng lại. mỗi một quyền, một cước đánh vào trên lưng hắn, vang lên "phanh, phanh " không ngừng. Mỗi một quyền hạ xuống, thân thể Mười Một lún sâu thêm một chút nữa, không lâu sau cả người hằn đã lún sâu không sai biệt lắm với mặt đất.
Bởi vì cả thân người đều bị vùi trong mặt đất nên người của Trần Gia không có phát hiện, phía trên cổ, cơ nhục trên khuôn mặt đang kịch liệt nhuyễn động. Rất giống những tràng cảnh trong các bộ phim kinh dị, dường như có vô số tiểu trùng đang chuyển động dưới lớp da.
Mười Một mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được. Một cảm giác rất quỷ dị, Mười Một không thể cảm nhận được những trọng quyền mà Trần Gia đánh trên người hắn cũng không nghe được tiếng hô của những người Trần Gia bên cạnh "giết hắn", chỉ cảm giác được cơ nhân từ đầu đến chân khuếch tán ra toàn thân.
Bỗng dưng, cơ thể Mười Một run lên kịch liệt, cảm nhận được vô số vật lạ đang khoan vào não bộ. Không biết đó là vật gì, dường như chỉ có vài trùng tử, lại dường như có vô số con kiến, tóm lại bọn chúng đang xông lên não hắn một cách mạnh mẽ, gặm nhấm dân bộ não của hắn.
Hành hạ, một sự hành hạ không phải con người có thể chịu được. Đau đớn, đau đến thấm vào trong tim.
Không thể hét cũng không thể gào lên, không có cách nào để có thể phát tiết được nỗi thống khổ, chỉ có thể chịu đựng sự đau nhức giống như hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trong não.
Thân thể Mười Một bắt đầu không thể khống chế run lên nhè nhẹ, hắn cắn chặt răng, dùng toàn bộ ý chí cuối cùng chống cự lại nỗi thống khổ vô cùng này, sự hành hạ này tuyệt đối không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được. Ngươi có thể tưởng tượng chính mình đang nằm trong một đám trùng tử (trong bản convert là: nhất quần lão thử trung - theo mình chỗ này là một đám chuột chứ ko phải trùng tử -anhdendem), những con trùng này gặm nhấm khắp người mình nhưng hết lần này đến lần khác không cách nào ngăn cản nỗi thống khổ?
Mười Một không thể khống chế được, cũng ngăn cản không được cho nên duy nhất điều hắn có thể làm là nhẫn.
Quyền đầu vẫn tiếp tục đánh vào trên người hắn như mưa, nhưng Mười Một không thể thấy cũng không cảm nhận được, hắn chỉ cảm giác được duy nhất những trận đau nhức từ trong não truyền đến. Phảng phất ý thức ngày càng yếu đi như muốn thoát ly ra ngoài, đầu óc ngày càng mê muội, dường như rất mệt, rất muốn ngủ. Thẳm sâu trong đáy lòng hắn dường như vẫn có một âm thanh đang thúc giục hắn: "Ngủ đi, lúc ngủ cái gì cũng không biết, không hề có chiến tranh cũng không hề có chiến đấu lẫn chết chóc".
Nhưng Mười Một lại cắn chặt hàm răng cố giữ cho mình một chút tỉnh táo cuối cùng.
Cuối cùng, bên tai truyền đến một tiếng "ông...", trong đầu tất cả đều mê muội, cả thế giới đều yên lặng.
Bóng tối, hoàn toàn bóng tối không ngừng lan tràn khắp nơi.
Tất cả các cảm giác đều rời bỏ thân thể, khứu giác, vị giác, thị giác, xúc giác và thính giác. Năm giác quan này dường như không hề thuộc về hắn, phảng phất chỉ còn lại một linh hồn phiêu dật, phiêu lãng trong không gian bóng tối vô cùng vô tận.
Không nhìn thấy ánh sáng, không nghe được bất cứ âm thanh nào, không ngửi được mùi vị nào cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Mình đã chết rồi sao?
Từ đáy lòng Mười Một vang lên tiếng thở dài, nguyên lai tử vong là như thế này. Đúng là không thể chống cự được vận mệnh. Chỉ là không biết lúc mình mất ý thức có thể hay không biến thành một cơ nhân chiến sĩ chỉ biết giết chóc, có thể hay không đem Trần Gia đi giết sạch? Không biết, có thể hắn vĩnh viễn cũng không biết được đáp án.
Bỗng dưng, dường như có người đang nắm tóc của mình, Mười Một muốn đưa tay lên phân khai, nhưng hắn không thể cử động, hắn dường như không còn tay chân, chỉ duy nhất còn lại là tư tưởng.
Ngay sau đó, dường như có vật gì nặng nặng đánh lên mặt hắn, sau đó một cổ dịch thể nóng đổ đầy lên mặt. Mà dường như những cổ dịch thể nóng này là từ mũi và miệng đi ra.
Một cảm giác kì quái.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai dường như nghe thấy những âm thanh rất ồn ào, tựa hồ như là những âm thanh tại hàng bán rau (convert là:tựa hồ thị tại thái thị tràng - có thể dịch là chỗ bán hàng tạp phẩm -anhdendem). Dường như có rất nhiều người đang hét lên, nhưng lại không nghe rõ ràng là bọn họ đang nói cái gì.
Cuối cùng, những âm thanh bên tai càng ngày càng rõ ràng, Mười Một dường như nghe thấy được, bọn họ một mực hét lên: "Giết hắn, giết hắn...!"
Trần Gia? Ta còn chưa chết sao?
Ngón tay Mười Một có chút động đậy, hắn ngạc nhiên khi thấy ngón tay mình có thể cử động được. Theo sau toàn thân truyền đến một trận đau đớn, rất đau đớn.
Hai mắt hắn có chút nhấp nháy, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một thế giới huyết hồng sắc, trời cũng màu đỏ, đèn cũng màu đỏ, ngôi nhà cũng một màu đỏ của máu, ngay cả những người bên cạnh cũng là một màu máu.
Bao vây hắn là một đám người của Trần Gia. Không biêt lúc nào đám người của Trần gia đều đã dừng tay, đứng ở một bên, tất cả đều nhìn hắn với vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Đồng thời Mười Một cũng thấy được, đứng bên cạnh mình có hơn mười người, chính là tộc trưởng của Trần gia và các vị trưởng lão cùng với Trần gia thập đại cao thủ.
Tộc trưởng trần gia thời khắc này âm trầm nghiêm mặt, nhìn không biết là vui hay buồn. Hắn thoạt nhìn rất già ít nhất là đã già đi nhiều so với ngày trước, cũng khó trách, chỉ liên tiếp vài ngày, ba đứa con lần lượt mất đi, đổi lại là ai cũng đều như thế. Hắn còn có thể bình tĩnh như thế, không nổi điên lên đã là rất khó rồi. Không biết có phải là ảo giác hay không hay là vì có ánh sáng? Mười Một phát hiện trong mắt trần gia tộc trưởng dường như hơi ươn ướt, liệu có phải là nước mắt không? Hắn không thấy rõ lắm, bởi vì con mắt đầy huyết, hắn nhìn hết thẩy đều một màu đỏ, nhìn cái gì cũng rất mơ hồ.
Phía sau trần gia tộc trưởng, một nam tử trung niên trong lòng đang ôm một người. Người này nằm gục trong người hắn nhìn bộ dáng khẳng định là đã chết. Mặc dù tầm mắt còn mơ hồ nhưng Mười Một vẫn có thể nhận ra, người nắm trong lòng ngực của trung niên nam tử là Trần Hiển Tông, đúng vậy chính là Trần Hiển Tông cũng chính là tiểu nhi tử cuối cùng của Trần gia tộc trưởng.
Trần gia tộc trưởng quay đầu nhìn thi thể đứa con của chính mình thật sâu, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào Mười Một. Mắt tộc trưởng bắn ra những tia quang mang, loại ánh mắt này Mười Một rất quen thuộc, chính là sát khí.
Trần gia tộc trưởng chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay ra túm lấy tóc Mười Một, nhấc đầu hắn lên, mắt lộ hung quang, âm thanh âm trầm nói: "Băng sát thủ!"
Âm thanh rất băng lãnh, phảng phất như đến từ cửu u địa ngục, không hề có lấy môt chút cảm tình
Mười Một thản nhiên cười cười, mặc dù chỉ là trên khóe miệng có hơi động đậy, nhưng rõ ràng là đang cười nhạo.
Trần gia tộc trưởng đột nhiên vung một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào bên phải gương mặt hắn. Mười Một cảm thấy con ngươi trong mắt của mình bị nổ tung, nhưng ngoại trừ điều này ra hắn đã không có cảm giác nữa, thậm chí một chút cũng không đau.
"Phanh" Mười Một ngã mạnh về phía sau, mũi và miệng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Trần gia tộc trưởng lại túm tóc hắn kéo sát lại, cắn chặt răng ngoan độc nói: "Ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ từ từ mà hành hạ ngươi!"
Mười Một chậm rãi mở mắt ra, con mắt bên trái hầu như đều là huyết, cả khuôn mặt đầy những vết thương nghiêm trọng, chỉ còn con mắt bên phải có thể miễn cưỡng nhìn được. Hắn khẽ nhúc nhích môi vài cái nhưng không có phát ra âm thanh gì
Trần gia tộc trưởng đột nhiên lại xuất trọng quyền đánh vào tiểu phúc Mười Một, "ca sát", quyền của hắn xuyên thấu qua thân thể Mười Một (***), đánh tan cả lớp nền xi măng dưới thân thể hắn. Mười Một mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Gia tộc trưởng thu hồi nắm tay, lại hạ xuống một quyền nữa, Mười Một thân lún xuống, vết nứt trên mặt đất lại kéo dài mà Mười Một cũng vừa lại phun thêm một búng máu nữa.
Trần Gia tộc trưởng căn bản mặc kệ hắn có thể chịu nổi hay không, hay nắm tay nhanh chóng công kích vào trên người Mười Một. Ngoại trừ hai quyền đầu tiên, những đòn tiếp theo cũng không có quá nghiêm trọng bởi vì hắn biết trạng thái Mười Một bây giờ không thể chịu nổi những đòn nghiêm trọng. Hắn bây giờ chỉ là phát tiết, hai con trai, một nữ nhi, tất cả đều ra đi, trên đời này chỉ còn mình hắn cô độc, mà kẻ tạo thành hết thảy mọi điều này đang ở ngay trước mắt, hắn như thế nào không giận, như thế nào còn có thể khống chế tâm tình của chính mình.
Không còn thấy rõ tốc độ của những quyền đầu nữa, giữa sân chỉ có những âm thanh "phanh ,phạnh, phanh" không dứt bên tai. Mười Một cũng không ngừng thổ huyết, nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên ý cười.
Không nhớ rõ tới cùng đã đánh bao nhiêu quyền, Trần Gia tộc trưởng đã không còn phát tiết nữa, bên cạnh mọi người cũng làm thành một vòng lẳng lặng đứng nhìn.
Không biết khi nào, Trần Gia tộc trưởng trên mặt bắt đầu xuất hiện nhiệt lệ, càng là lão lệ tung hoành (****), vẻ mặt hắn lại càng dữ tợn hơn, quyền đầu xuất ra càng ngoan độc. Cuối cùng hắn thu nắm tay lại, tay trái một lần nữa túm lấy tóc Mười Một, tay phải nắm chặt thành quyền, như muốn xuất ra vài quyền nữa trên mặt Mười Một.
Ngay lúc này, lúc này môi Mười Một lại có chút nhếch lên, trong cổ họng tựa hồ phát ra một âm thanh.
Trần gia tộc trưởng híp mắt lại, cắn răng cười lạnh nói: "Muốn nói cái gì? Di ngôn hả?"
Từ ngữ từ trong cổ họng Mười Một xuất ra hàm hồ, không rõ: "Cùng nhau, đông thời....."
Trần gia tộc trưởng có chút nhíu mày.
" Đi tìm chết đi!"
Trần Gia tộc trưởng đột nhiên nhìn thấy trong mắt Mười Một hiện lên một tia cười nhạo. Hắn cảm thấy có gì không đúng nhưng lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào. Lúc này hắn đột nhiên nghe được "å"R" một tiếng vang nhỏ.
Hắn quay xuống nhìn lại, trông thấy không biết trong cánh tay Mười Một lúc nào đã cầm một quả lựu đạn, mà âm thanh mới vừa nãy chính là âm thanh do khóa bảo hiểm đã bị Mười Một rút ra
Trần Gia tộc trưởng sắc mặt đại biến, vội vàng xoay người né ra. Tới lúc này, Mười Một không biết lấy khí lực từ đâu đột nhiên từ trên mặt đất nhào tới trên người hắn.
"Tộc trưởng!"
"Tên hỗn đản này vẫn còn khí lực..."
"Giết hắn..."
"Đừng để cho hắn làm bị thương tộc trưởng..."
Người trong Trần gia trong lúc nhất thời hò hét nhào lên, nhân vì không ai chú ý tới quả lựu đạn trong tay Mười Một, hơn nữa vừa rồi hoàn cảnh quá hỗn loạn, mỗi một người đều kêu "Giết hắn", cho nên âm thanh Mười Một lôi khóa bảo hiểm ra chỉ có người gần nhất là tộc trưởng có thể nghe được.
Hơn mười người lao đến, không ngừng hướng tới Mười Một tung quyền cước, muốn tách hắn và tộc trưởng ra nhưng Mười Một lại ôm chặt lấy cổ tộc trưởng, bao nhiêu quyền cước đánh vào mình cũng không chịu buông.
"Tránh ra! Cút ngay!" Trần gia tộc trưởng ở giữa mọi người rống lên giận dữ, nhưng ở trong cảnh hỗn loạn này, âm thanh hắn rất nhanh bị át đi.
Mười Một lẳng lặng nhìn chung quanh hết thảy, hắn nhìn thấy Trần Gia tộc trưởng mặt đỏ lên, tựa hồ muốn kêu to lên một cái gì, nhìn đám người điên cuồng la hét chung quanh, nhìn vô số quyền đầu đánh lên trên người.
Thật sự là thế giới đáng yêu.
Mười Một Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rất đẹp, một màu đỏ rất đẹp.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bầu trời phảng phất như xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt mà Mười Một rất quen thuộc, là Sở Hải Lan, nàng lộ ra vẻ mặt mỉm cười, ngoài miệng thì thào: "Ngươi phải chứng minh cho ta thấy, ngươi mới là chiến sĩ hoàn mỹ nhất. Con của ta..."
Khuôn mặt lúc này lại chậm rãi biến thành Nguyễn Thanh Ngữ, con mắt cả nàng có chút hồng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét cười, nhẹ giọng nói: " Đáp ứng ta, đừng làm cho ta khóc được không?"
Khuôn mặt lại biến đổi. Nguyễn Thanh Ngữ lại biến thành Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng quay lại đối mặt với Mười Một mỉm cười, một nụ cười rất ngọt ngào: " Đừng bao giờ quên ta ..."
Khuôn mặt lại tiếp tục biến đổi từ Âu Dương Nguyệt Nhi thành Lục Dương: "Nói cho ta biết, ngươi sống là vì cái gì? A, tiểu tử đáng thương..."
Sau đó là Hầu Tử: "Lão Đại! Bất kể thế nào, ngươi vĩnh viễn là lão Đại của ta!"
Tiếp theo là Lãnh Dạ: "Đáng chết, ta phát hiện ra ta càng ngày càng thích ngươi..."
Khuôn mặt Sở Phàm lại xuất hiện: "Ngươi này là con của nàng, là thân nhân của ta. Sở Nguyên ta là tiểu di của ngươi, chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn là ...."
Cuối cùng lại biến thành Trương Hân Hân một khuôn mặt đáng yêu, chiếc lưỡi thè ra tinh nghịch. Trương Hân Hân nở một nụ cười hạnh phúc, thanh âm vừa cười vừa nói: "Sở Nguyên Ca Ca, ta bây giờ kể truyện cười cho ngươi nghe nha? Hồ nước ánh trăng thủy phiêu phiêu, con heo nhỏ ôm Sở Nguyên yêu, Sở Nguyên một phiết thối, con heo nhỏ đỉnh đầu yêu.... Hi hi hi hi...." Nàng bưng miêng lại cười, nụ cười rất vui vẻ.
(Hồ nước ánh trăng bồng bềnh
Con heo nhỏ ôm lấy Sở Nguyên
Sở Nguyên nhảy ra xa xa
Con heo nhỏ chạy theo a) (thả một con cóc cho đã chán )
Mười Một khóe miệng lộ ra nụ cười, đúng vậy, hắn cười, đời này duy nhất một lần tươi cười, cũng chính là lần cuối cùng. Hắn rất vui vẻ, nguyên lai chính mình cũng không cô đơn.
Vĩnh biệt mọi người....
Vĩnh biệt cái thế giới này....
"Không!" Trần gia tộc trưởng ngẩng đầu lên hướng lên trời rống to một tiếng!
"Oanh!" Quản lựu đạn nổ mạnh, trên người Mười Một mang theo đầy lựu đạn, còn có những quả mình giắt bên người, tất cả đều cùng nhau đồng thời nổ mạnh. Một quả cầu lữa từ trong Trần gia trang viên tứ tán ra ngoài, ngọn lửa đẹp đẽ chiếu sáng một màu đỏ tươi trong đêm tối.
Trong bệnh viện, Trương Hân Hân nắm ở trên giường đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó lại trở nên rất an tĩnh, khóe mắt của nàng chảy ra hai hàng nước mắt.
Nguyễn Thanh Ngữ ngủ ở bên giường Trương Hân Hân, bất tri bất giá nước mắt đã làm ướt ống tay áo đang làm gối.
Khu biệt thự Lệ Sơn Phú Hào, Văn Vi ngồi trên ban công, yên lặng nhìn trời, mặc dù buổi tối hôm nay không có ánh trăng nhưng đang vẫn đang nhìn. Chỉ là không biết tại sao, trong mắt của nàng mơ hồ lóe ra lệ quang.
Trên đỉnh núi khu biệt thự Lệ Sơn phú hào, Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên "A!" một tiếng, từ trên giường bật dậy, ngực nàng phập phồng không ngừng, hơi thở gấp gáp.
Âu Dương Trữ nằm bên cạnh nàng mở 2 con mắt ngơ ngác nói: "Chị, chị làm sao thế?"
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn Âu Dương Trữ một cái, mỉm cười ôn nhu nói: "Không có việc gì, chỉ là nằm mơ thấy ác mộng thôi, em tiếp tục ngủ đi"
"Vâng" Âu Dương Trữ nằm xuống tiếp tục ngủ say.
Âu Dương Nguyệt Nhi than nhẹ một tiếng, mặc một chiếc áo ngủ từ trên giường đứng lên đi tới ban công, nhìn bầu trời u ám, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Tại sao trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu?" đang nói, hai hàng nhiệt lệ lặng lẽ chảy xuống.
Trong một căn phòng tối, một thân ảnh ngồi trước máy tính, khuôn mặt u ám không có chút máu, tóc hắn rất dài, phủ hết một phần của khuôn mặt. Tay hắn đang cầm một điếu thuốc đã bị dập tắt chỉ còn lại đầu mẫu. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng nhiệt lệ chậm rãi rơi xuống, ngoài miệng lẩm bẩm nói: "Vĩnh biệt, Sở Nguyên..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui