Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sàn nhà màu trắng, tường vôi màu trắng, một không gian toàn màu trắng, một đám người bận áo blu trắng đang làm việc.
Đây là căn cứ nằm sâu trong lòng đất, có phần giống với khu căn cứ số hai của Tiểu Trùng Quốc. Nhưng điều bất đồng là căn cứ này là cơ sở nghiên cứu bí mật của Long Quốc.
Trong phòng lớn đầy các loại máy móc, trên mặt đất dây điện trải đầy như mạng nhện, giống như trong một tàu vũ trụ. Tại giữa phòng, có một cái lồng kính bằng thủy tinh, vào lúc này bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam nhạt, một người toàn thân xích lõa đang nằm lơ lửng giữa chất lỏng. Điều khiến người ta kinh sợ là cơ tể hắn chỉ có một nửa là trọn vẹn, phần còn lại của cơ thể chỉ còn lại khung xương.
Gương mặt hắn cũng chỉ còn một nửa, lộ ra một phần xương sọ trông rất ghê sợ, hốc mắt tối om, nhãn cầu cũng không thấy. Sâu trong hốc mắt, dường như có hể mơ hồ thấy được bộ não được chứa bên trong xương sọ. Mà nửa phần bên phải cũng chỉ là huyết nhục bầy nhầy, đã không thể nhìn rõ được mặt mũi nữa rồi. Trên đầu trọc lóc, không có một sợi tóc, ngay cả lỗ tai cũng không thấy đâu.
Trên cổ da cũng rủ xuống, lộ ra bên trong một nhúm dây thần kinh và mạch máu đan xen vào nhau. Ngực trái cùng cánh tay trái đều không có da bao bọc, tuy nhiêu đều được giữ trong nước, không rơi xuống. Bởi vì bị cơ thể che khuất, không nhìn thấy được trái tim bên có còn đập hay không.
Phần tiếp xúc giữa ngực phải với phần xương cốt cũng chỉ có một chút cơ nhục, mạch màu và dây thần kinh còn dính lại được một chút, bên trong nội tạng đều không có, chỉ có xương cốt lộ ra ngoài cùng với một ít cơ nhục mà thôi. ...
Nếu là người bình thường có lẽ đã chết rồi. Nhưng bên ngoài lồng thủy tinh, có hơn mười người mặt áo trắng đang làm việc với cá loại máy móc. Mọi người đều thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn người đang ở bên trong lồng thủy tinh, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Giờ phút này, có ba người đứng trước lòng thủy tinh, sắc mặt ngưng trọng, nhìn người đang ở trong chất lỏng. Hai nam một nữ, tuổi đều không nhỏ, nếu có phóng viên nào ở đây chắc chắn có thể nhận ra ba người này là ba người đứng đầu trong lãnh vực nghiên cứu về di truyền học và gen của Long Quốc. Lăng Vân, Trương Đào và Sở Phàm
Lăng Vân và Trương Đào sắc mặt ngưng trọng, còn Sở Phàm trên mặt lại thêm vài phần đau xót cùng lo lắng.
Cơ thể không trọn vẹn này được đưa đến đây nửa tháng trước, sau đó triệu tập ba người đứng đầu về di truyền học tiến hành nghiên cứu, nghe nói thân thể này tìm được sau một vụ nổ lớn. Binh lính tìm được hắn phát hiện xung quanh có khoảng ba mươi thi thể tàn khuyết, không có một thi thể nào trọn vẹn, nhiều nhất cũng chỉ còn lại có nửa người, nửa người còn lại không biết đã đi đâu rồi. Một người giật mình phát hiện người này thân thể coi như hoàn hảo, mặc dù nội tạng, phổi đều không có nhưng toàn bộ xương cốt đều còn nguyên vẹn. Từng có chuyên gia về thuốc nổ phát hiện phát hiện thuốc nổ gây ra vụ nổ là một loại cực mạnh. Theo lý thuyết, ở nơi như thế này thì không có khả năng giữ được một thân thể trọn vẹn như vậy, thật chẳng thể hiểu được nguyên nhân là vì sao. Người này thân thể bị vụ nổ phá hủy gần như toàn bộ, nội tạng cũng không còn, nhưng xương cốt thì không hề hao tổn chút nào. Hơn nữa xương cốt vẫn dính liền với nhau, đây là chuyện không thể. Đánh sợ hơn là binh lính sau khi kiểm tra qua hài cốt và nội tạng còn lại bên trong, phát hiện tim người này vẫn còn đập. Mặc dù rất yếu, gần như một phút mới đập một lần, nhưng trái tim xác định là vẫn còn đập. Tin tức này lập tức làm những lãnh đạo kinh ngạc, nửa thân thể này lập tức được đưa đến căn cứ bí mật để nghiên cứu.
Đáng tiếc đã nửa tháng trôi qua, nhưng thủy chung không có gì tiến triển. Mà sau hai ngày đưa đến, trái tim cũng ngừng đập. Nhưng máy đo cho thấy não vẫn còn hoạt động. Theo y học tiên tiến mà nói, người này vẫn còn có thể cứu sống được.
Sở Phàm khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ đau thương. Trương Đào bên cạnh liếc nhìn bà một cái, vỗ vỗ vai bà, ánh mắt mang theo vài phần động viên.
Sở Phàm cười khổ, cười rất đau khổ, rất cứng nhắc. Nửa tháng nay, không biết bà đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi, nếu không phải còn một chút hi vọng, sợ rằng bà đã sớm gục ngã rồi.
Đầu tiên là chuyện con gái Trương Hân Hân không may trúng đạn, mặc dù cứu chữa kịp thời vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhưng đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Vẫn còn đang nằm ở bệnh viện, nhờ vào truyền nước mà duy trì sự sống.
Mà làm bà thương tâm nhiều nhất chính là nửa thân người nằm trong lồng thủy tinh trước mặt. Khi xác định được thân phận của người này, Sở Phàm cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Bởi vì người này không ngờ là con nuôi của chị bà - Sở Nguyên.
Sở Nguyên, được chị Hải Lan của bà xem như con ruột, mà giờ phút này chỉ cón lại có một nửa thân thể, trôi nổi trong lòng thủy tinh.
Sở Phàm không còn ý thức được thời gian và mọi việc xung quanh nữa, cả ngày ngây ngây ngốc ngốc, bà không nhớ mình đã khóc bao nhiêu vì con gái cùng Sở Nguyên nữa. Nếu không phải cuối cùng xác định được não của Sở Nguyên có dấu hiệu ba động, chứng minh rằng đại não vẫn còn hoạt động, cho nàng một chút hy vọng, sợ rằng bà thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Trên người Sở Nguyên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bà không biết, nhưng bà biết hắn trong nhà Trần Gia cùng người Trần Gia đồng quy vu tận
Nhìn nửa thân thể không trọn vẹn bên trong lồng kính, Sở Phàm cảm thấy sống mũi cay cay.
- Ai!
Lăng Vân thở dài một hơi nói:
- Sức sống thật quá mạnh mẽ, điện não đến giờ vẫn duy trì với tần suất cao.
Trương Đào nhìn hắn một cái, như đang muốn nói gì...Ngay lúc này bỗng một người đang quan sát một máy tính bổng kêu lên:
- Tiến sĩ, mau đến đây!
Lăng Vân, Trương Đào cùng Sở Phàm ba người nhìn nhau, rồi bước nhanh tới bên bàn nghiên cứu của nhân viên kia, nhìn vào màn hình. Chỉ là càng nhìn trên mặt ba người càng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Một lúc lâu sau, Trương Đào khôi phục lại bình tĩnh, cau mày nói:
- Quả nhiên là vậy.
Lăng Vân cũng thở dài nói:
- Cơ nhân chiến sĩ.
Trương Đào gật đầu nói:
- Mặc dù so với cơ nhân chiến sĩ lần trước chúng ta gặp không giống, nhưng có thể xác định đây là kỹ thuật biến đổi gen giống như cơ nhân chiến sĩ.
Sở Phàm ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một bên trong lồng thủy tinh.
Lăng Vân hỏi:
- Trên ngươi hắn sao lại có gen biến đổi.
Lúc này, Sở Phàm từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng:
- Bị lây.
Hai tiến sĩ kia đều đồng thời quay đầu nhìn bà.
Sở Phàm cười khổ nói:
- Hai người đã quên là hắn từng bị một con chó biến dị cắn bị thương sao.
Trương Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Con chó đó bị nhiễm virus chứ không phải do biến đổi gen.
- Đó là sau này.
Sở Phàm nói tiếp:
- Sau hắn vì cứu chúng ta, một mình chiến đấu với hai cơ nhân chiến sĩ, trong lúc đó xảy ra chuyện gì chúng ta đều không rõ.
Lăng Vân mắt sáng lên hỏi:
- Ý cô là ......
Lại lắc tức thì lắc đầu nói:
- Điều này cũng không thể nào. Gen biến dị làm sao mà lây được.
- Không.
Trương Đào nói:
- Bị con chó cắn trước đó có liên quan. Tiến sĩ Sở, có phải ý ngươi là vậy không?
Sở Phàm yên lặng gật đầu.
Lăng Vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ý các ngươi là bởi vì bị con chó biến dị cắn, bị lây virus, sau không rõ nguyên do, bị nhiễm gen biến dị từ cơ nhân chiến sĩ dẫn tới bị như thế này. Mấu chốt chính là virus biến dị kia?
Sở Phàm thở dài nói:
- Hẳn là như vậy, nếu không hắn sao lại giống với Cơ nhân chiến sĩ?
Lăng Vân mắt sáng lên, có chút kích động nói:"Như vậy chúng ta có thể phá giải biến đổi gen?
Sở Phàm cười khổ, nàng bây giờ rất hy vọng có thể cứu sống Mười Một. Mặc dù bị thương nặng như thế này, theo góc độ y học mà nói thì chết không thể nghi ngờ, không thể náo cứu sống được. Nhưng Mười Một lại có gen biến dị trên người, ba người bọn học đối với cơ nhân chiến sĩ cũng từng nghiên cứu qua, biết cơ nhân chiến sĩ có sức sống rấ mãnh liệt. Có lẽ đây là nguyên nhân giúp cho Mười Một có thể sống đến bây giờ, sao không thể hy vọng sẽ có kỳ tích chứ.
Lúc này Lăng Vân nói thêm:
- Bây giờ xác định có gen biến dị. Có nên thử nghiệm ACR?
ACR đã được ba người mang trở về từ Tiểu Trùng Quốc, là cơ sở để nghiên cứu. Nó trắng ra nó được dùng vào giai đoạn biến đổi gen, nếu dùng trên cơ thể người có thể kích phát sức sống mãnh liệt của cơ thể.
Đã có nghiên cứu, nếu ACR thành công, nếu tiêm vào một người sắp chết, người nà hoàn toàn có thể sống lại khỏe mạnh, thậm chí thân thể so với trước kia còn mạnh hơn, ACR đã thử nghiệm qua trên động vật nhưng chưa từng thử nghiệm trên người. Nếu ACR có thể nghiên cứu thành công, vậy quân đột của Long Quốc sẽ thành đội quân vô địch. Tưởng tượng, một đội quân liều mạng xông pha, trúng đạn ngã xuống đất, nếu không chết ngay trại trường thì chỉ cần tiêm một mũi ACR, vậy là có thể tiếp tục đứng lên, giống như không bị gì tiếp tục xông lên. Một đội quân như vậy chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. Tuy nhiên ACR có tác dụng phụ hay di chứng hay không thì tạm thời chưa biết.
Trương Đào không lên tiến nhìn Sở Phàm, ba người trải qua một ngày dài thảo luận, cuối cùng quyết định tiêm vào đại não còn sót lại của Mười Một có thể sẽ làm hắn khôi phục lại thần trí, nói cách khác có thể khôi phục lại ý thức, cảm nhận được mọi chuyện xảy ra xung quanh. Nhưng việc này cung có chút tàn nhẫn, có nguyện ý nhìn thấy thân thể mình chỉ còn là một bộ xương đâu chứ.
Nhưng chỉ có phương pháp này mới có thể cứu sống Mười Một, chỉ cần hắn có thể hồi phục ý thức, những việc tiếp theo đó sẽ không quá khó khăn nữa. Bọn hỏ tin tưởng rằng có thể chế tạo cho Mười Một một thân thể, rồi đưa bộ não hắn vào thân thể đó. Nói cách khác chỉ cần Mười Một còn ý thức, thì vẫn còn hy vọng sống. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phục hồi ý thức tự chủ, nếu không thì điều này căn bản không thể làm được. Cho dù bọn họ thành công di chuyển não bộ của Mười Một qua một thân thể mới thì hắn cũng chỉ là một người thực vật.
Trương Đào cùng Lăng Vân đều nhìn Sở Phàm, ba người bọn họ đều được Mười Một mạo hiểm cứu từ Tiểu Trùng Quốc về, hơn nữa hai người đều biết Mười Một cùng Sở Phàm có chút quan hệ. Cho nên nhường quền quyết định cuối cùng lại cho bà, mặc dù hai người Lăng Vân, Trương Đào rất muốn thực hiện kế hoạch này, nhưng nếu Sở phàm Phàm không đồng ý thì bọn họ cũng không có quyền tiếp tục việc di chuyển não bộ Mười Một.
Mặt Sở Phàm lộ ra vẻ thống khổ, suy nghĩ hồi lâu rồi cắn nhẹ môi hỏi:
- Nếu ACR thất bại thì sao?
Trương Đào thở dài nói:
- Hắn vĩnh viễn không thể cứu lại nữa, hơn nữa ......
Hắn liếc mắt nhìn Lăng Vân rồi nói:
- Xác suất thành công của ACR cũng chỉ có hai mươi phân trăm, dù sao
ACR vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.
Lăng Vân vội vàng nói:
- Nhưng việc thử so với để mặc hắn bây giờ có gì khác nhau đâu. Mặc dù điện não hắn bây giờ tần suất giao động vẫn rất cao, thậm chí cao hơn người bình thường nhiều, nhưng chúng ta cũng không biết lúc nào thì điện não của hắn sẽ ngừng lại. Đến lúc đó một chút hy vọng cũng không có
Thấy Sở Phàm không nói gì, Lăng Vân lại giục:
- Tiến sĩ Sở, đa nửa tháng rồi.
Sở Phàm run rẩy một chút. Sa đó nhắm chặt hai mắt, bà biết ACR rất nguy hiểm, dù sao cũng chưa từng thí nghiệm qua trên cơ thể người. Nhưng thật sự không còn lựa chọn nào khác. Hít sâu một hơn, thanh âm run rẩy nói:
- Tiêm ACR.
Mặt Lăng Vân không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ kêu lên:
- Chuẩn bị ba đơn vị dung môi, chuẩn bị ACR.
- Vâng. Ba đơn vị đã chuẩn bị xong......
- Xác định vị trí tiêm......
- Rót ACR vào.
Phía dưới nhất thời xuất hiện một mảng màu lục, sau nửa tháng nghiên cứu đây chính là thời khắc quyết định.
- Đã hòa xong ba đơn vị.
- Cho dung dịch lạnh vào.
- Báo cáo tần số điện não.
- Điện não bình thường.
- Duy trì dưỡng khí.
- ACR chuẩn bị xong, chuẩn bị tiêm......
- Bắt đầu đếm ngược...... Mười ...... Chín...... Tám......"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh hẳn, mọi người đều khẩn trương nhìn cơ thể Mười Một đang trôi nổi trong lồng kính.
Sở Phàm nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt ẩn hiện dấu lệ:
- Một! Tiêm ACR.
Không còn nghe thấy tiếng thở nữa, tất cả mọi người dường như đều đình chỉ hô hấp, tập trung quan sát lồng một cây kim dai từ trong lồng kính tiến dần về phía đầu lâu bên trong.
Không khí làm cho người ta cảm giác như vừa trải qua cả thế kỷ, lại như chỉ mới có vài giây đồng hồ.
Cuối cùng, cái mà mọi người mong chờ đã tới, sau khi tiêm xong, mũi kim tiêm chậm rãi thu về.
Ngay lúc này một nữ nhân viên nghiên cứu đột nhiên kêu lên:
- Tần số điện não tăng nhanh, đã vượt qua tần số siêu Alpha, là siêu Bêta rồi.
Lăng Vân trên mặt lộ thần sắc kích động, kêu to:
- Báo cáo tần số.
- Một trăm hai trên chín mươi. (Người bình thường tần số là Alpha khoảng tám đến mười ba nhịp một dây, khi hưng phấn quá thì có thể đạt đến tần số Bêta, mười bốn đến ba mươi lần trên giây.)
Lăng Vân cùng Trương Đào khẩn trương nhìn chằm chằm lồng kính, mà Sở Phàm thì hai mắt vẫn nhắm chặt không dám nhìn.
Bỗng dưng chất lỗng trong thủy tinh tráo nổi bọt bong bóng.
Lăng Vân cùng Trương Đào sắc mặt đại biến, Lăng Vân hét lớn:
- Có chuyện rồi!
Sở Phàm cả kinh, vội mở mắt ra. Khi thấy rõ rình hình bên trong lồng thủy tinh, bà thất thanh hô lớn:
- Tại sao lại thành ra như vậy?
Một nhân viên nghiên cứu gõ nhanh vào bàn phím trên bàn, sau vài giây thì hô lớn:
- Các khớp xương, bong bóng là từ khác khớp xương mà ra.
- Không thể nào!
Lăng Vân quát to:
- Mau tìm ra nguyên nhân.
Trương Đào vỗ vỗ vai hắn, làm cho Lăng Vân tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt, mặt đỏ lên, thở dồn dập.
Sở Phàm đẩy Lăng Vâng Vân cùng Trương Đào ra, chạy đên bên lồng kính, thần sắc thống khổ nhìn vào Mười Một bên trong lồng thủy tinh.
- Tăng thêm dung dịch làm lạnh
- Tăng thêm 500CC dung dịch làm lạnh.
- Không được thưa tiến sĩ, không cách nào khống chế bóng khí.
Lăng Vân cắn chặt răng nói:
- Cho vào dịch gen BBL.
Trương Đào sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía hắn.
Lăng Vâng trầm giọng nói:
- Đành liều thôi.
Trương Đào không nói gì, quay đầu lại tiếp tục quan sát lồng kính. Mà đứng ở bên cạnh lồng kính, Sở Phàm sớm đã nước mắt đầy mặt.
- Dịch gen BBL dung nhập thành công. Vẫn không cách nào khống chế bóng khí sinh ra.
Lăng Vân thở hổn hển mấy hơn rồi trầm giọng nói:
- Không có khả năng, ACR tiêm vào đại nảo, đầu khớp xương sao lại chịu ảnh hưởng?
- Trừ phi......
Trương Đào trâm ngâm nói:
- Trừ khi các đầu khớp xương đều còn hoạt động.
Lăng Vân hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn Trương Đào.
Trương Đào thở dài nói:
- Ta cũng thấy kỳ quái, tại sao vụ nổ lớn như vậy, các khớp xương của hắn đều hoàn hảo không hề tổn hao gì?
Vừa nói lại vừa quay về phía Lăng Vân hỏi:
- Ông không thấy kỳ quái sao?
Lăng Vân sắc mặt có chút nghi ngờ, khó tin nhìn Trương Đào.
Trương Đào hướng về phía hắn gật đầu.
Vào lúc này, Sở Phàm đột nhiên "A!" một tiếng sợ hãi, mọi người đều nhìn về phía lồng kính.
Ngay sau trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi cực độ.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy điều gì như vậy, và có lẽ cả đời họ sẽ không quên cảnh tượng mà họ thấy được lúc này, một màn quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui