Thái Cách nắm chặt tay, quyền Thái chính là dĩ cương chế cương, hơn nữa chiêu thức hiểm độc khiến cho đối phương khó lòng phòng bị. Tay phải Thái Cách vung lên, tung một cú đấm móc phải vào mặt Sở Nguyên. Sở Nguyên hơi ngả đầu về sau về phía sau tránh khỏi quyền này, nhưng vẫn bị quyền phong quét qua mặt làm cho da mặt cảm thấy đau nhức.
Thái Cách thu tay về, đồng thời lên gối, đánh vào bụng dưới của Sở Nguyên. Nếu là người khác, đầu ngã ra sau, mắt không nhìn thấy rõ đòn thế có lẽ sẽ trúng đòn. Nhưng một số cao thủ có khả năng từ động tác trên thân thể đối phương, thậm chí dựa vào tiếng gió mà phán đoán đòn thế tấn công của đối phương. Mà chân chính cao thủ đều có năng lực phản ứng rất cao, bởi vì muốn trở thành chân chính cao thủ thì phải trải qua vô số trận chiến sinh tử, những người như vậy có một loại phản ứng theo bản năng, giống như trên chiến trường họ có thể tự động né tránh đạn bắn tới... Bởi vì thần kinh của họ đã trải qua ma luyện, phản ứng tự nhiên của bản thân so với suy nghĩ còn nhanh hơn, thường họ tránh được nguy hiểm rồi mới nhận thức rõ hoàn toàn chuyện vừa xảy ra.
Thí dụ như một người đánh máy, trải qua thời gian dài làm việc với bàn phím, họ sẽ trở nên thuần thục hơn, nắm rõ cách đánh chữ, gõ dấu, trải qua vô số lần thao tác, những người này căn bản không cần nhìn bàn phím, chỉ cần nhìn thấy một chữ, trong đầu không có nghĩ đánh như thế nào mà tay cứ tự động gõ. Nếu thật sự để bọn họ trước hết nghĩ cách gõ rồi mới gõ thì cũng phải mất gấp rưỡi thời gian.
Cao thủ đối chiến cũng đồng dạng như vậy, bất đồng là họ không phải đối đầu với bàn phím, mà là đối đầu sinh tử. Hơn nữa các phản ứng bản năng đều là trải qua vô số chiến đấu sinh tử mà ma luyện mới hình thành được
Sở Nguyên cũng vậy, chính là một chân chính cao thủ. Không hề nhìn thấy hay phát hiện, một tay đã tự động đưa xuống, vừa kịp chặn ngang đầu gối của Thái Cách đang công kích lên.
Thái Cách hừ lạnh một tiếng, đồng thời hạ đầu gối xuống. Sở nguyên nhân cơ hội phản công, ngay khi Thái Cách vừa thu gối, một quyền đã đánh về phía mặt hắn. Thái Cách nhanh chóng ngồi xổm xuống, người tiếng nhanh về một bên Sở Nguyên, tung một cú đấm móc đánh vào hông Sở Nguyên. Chỉ quyền còn chưa đánh vào người Sở Nguyên thì hắn đã kêu lên một tiếng đâu đớn, sau đó lảo đảo tiếp tục tiến tới vài bước, sau đó liền nhanh chóng nhảy lên, khi đang ở trên không mới quay người lại đề phòng Sở Nguyên đánh từ phía sau. Một quyền vừa rồi của Sở Nguyên quá nhanh, nhanh đến mức khó có thể tin được. Lúc Thái Cách vừa mới xuất quyền, thì tay trái của Sở Nguyên đã đánh trúng vào lưng hắn rồi. Chỉ là Sở Nguyên không có ngờ chỉ một quyền đơn giản đã khiến cho Thái Cách chật vật, nên cũng không có thừa thế truy kích, nếu không thương thế của Thái Cách có lẽ không đơn giản như vậy.
Thái Cách tức giận nhìn Mười Một, tiếp đất bằng một chân, hai tay đưa lên trước thủ thế. Chân nâng cao, cơ bắp săn chắc căng cứng lại khiến cho người khác nhìn qua đều cho rằng một cước này mà đá trúng người, thì có thể khiến cho xương cốt gãy nát.
Sở Nguyên vẫn đứng tại chỗ, lãnh đạm quan sát, làm cho người ta không thể đoán ý nghĩ của hắn.
Dưới đài tiếng la hét vang dội, hiển nhiên vài chiêu trao đổi qua lại vừa rồi đã làm khán giả cảm thấy rất hưng phấn. Nhưng còn chưa đủ, bọn họ muốn thấy đổ máu, muốn có người chết, thấy một bên bị đánh gục. Họ thích nghe tiếng xương gãy vỡ, đối với họ âm thanh đó thật là tuyệt với, thật là kích thích. Những kẻ thừa tiền này bị cuốc chiến của Thái Cách và Sở Nguyên kích thích trở nên điên cuồng, tiếng gào thét càng trở nên kịch liệt hơn.
Sở Nguyên vẫn im nhìn về phía Thái Cách, mắt liếc nhanh nhìn về một góc xa là nơi Liêu Vũ đang đứng. Nhưng Liễu Vũ đã rời đi cùng một người thấp bé, da ngâm đen, không rõ là đi đâu. Bởi vì có chiếc kính đen nên không ai thấy mắt hắn nhìn về nơi nào, thậm chí đại đa số mọi người ở đây đều chưa từng thấy qua Sở Nguyên khi không mang kính. Thu hồi ánh mắt, Sở nguyên lại nhìn về phía Tửu Quỷ, lúc này Tửu Quỷ nhận ra ánh mắt Sở Nguyên, theo ánh mắt Sở Nguyên nhìn về phía Liễu Vũ. Tựa hồ cảm giác được điều gì hắn nhìn về phía Liễu Vũ rồi nhìn lại Sở Nguyên, tay chỉ về phía Liễu Vũ, lặng lẽ ra dấu "OK".
Sở Nguyên không để ý Tửu Quỷ ra dấu như vậy là có ý gì, hắn biết lúc này hắn đang mang kính, lão Tửu Quỷ có nhìn thế nào cũng không thấy rõ được mắt hắn. Nhưng mà lúc này Lão Tửu Quỷ sau khi làm ra thủ thế liền điên cuồng lao ra khỏi đám đông.
Thái Cách thấy Sở Nguyên vẫn đứng im, không nhúc nhích, không nhịn được một lần nữa ra tay trước. Hắn "Nha" một tiếng, với tốc độ rât nhanh đá liên tục mấy cước, không thể không thừa nhận tốc độ xuất cước của hắn thật sự rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ thấy một tàn ảnh nhàn nhạt, thậm chí không thấy rõ được đâu mới là chân chánh sát chiêu.
Sở Nguyên hừ nhẹ một tiếng, liền đánh ra vô số chưởng, mỗi một chưởng đều chính xác đánh vào bàn chân của Thái Cách, nhất thời trên võ đài liên tục phát ra tiếng "Ba ba ba".
Thái Cách thấy toàn bộ cước đá ra đều bị ngăn cản, tức giận, chân phải nhanh chónh bước lên ngang với chân trái, cả người xoay một nửa vòng tròn, dùng hông tăng thêm xoay, tay phải quét ngang tầm mắt, mạnh mẽ đánh về phía Sở Nguyên.
Sở Nguyên lui về sau tránh đòn thì một chân của Thái Cách cũng đồng thời quét ngang qua hạ bàn. Nếu trúng một cước này, Sở Nguyên chắc phải té ngã, mà Thái Cách cũng sẽ thừa thế truy kích.
"Phốc" Một tiếng trầm thấp vang lên, một thối của Thái Cách đã đánh trúng vào đầu gối của Sở nguyên, nhưng kết quả không như hắn tưởng, Sở Nguyên thậm chí không có chút di động nào. Thái Cách cảm thấy như đá vào một khối sắt, lực phản chấn thiếu chút nữa là làm xương hắn bị chấn nát.
Thái Cách thu chân về, mà Sở Nguyên cũng tiến lên. Cao thủ trong lúc giao tranh chỉ cần sơ hở một chút là thất bại, vừa rồi ngươi truy đuổi người ta, giờ lại bị người ta đuổi đánh lại.
Trên lôi đài tiếng "Hô hô" vang lên không dứt, Sở Nguyên cùng Thái Cách trao đổi mấy chục chiêu mà vẫn chưa làm gì được đối phương. Khán giả đã bị kích thích đến điên loạn, không ít thanh âm đã có phần khàn đi, nhưng mà họ vẫn không hề quan tâm đến yết hầu của mình, tiếp tục gào thét.
Không thể phủ nhận rằng Thái Cách quả thật là một cao thủ, mà còn là một cao thủ hàng đầu. Mỗi một quyền đánh ra đều thập phần lăng lệ, dưới đài có không ít người là quyền sư, bọ họ đều có thể thấy rõ, nếu đổi lại là mình lên đài, đã bị Thái Cách đánh bại lâu rồi, thậm chí không có chút sức phản kháng nào. Chỉ có một số ít là còn tỉnh táo phân tích trận đấu, mà cũng chỉ có những người này mới nhận ra Sở Nguyên chưa hề xuất ra toàn lực. Những người náy mới chân chính là cao thủ quyền sư trong quyền giới, hay chính là cao thủ võ học chân chính.
Sở Nguyên cùng Thái cách một đuổi đánh một chống đỡ, đánh lui tới gần năm phút, hai người vẫn chưa ai đả thương được đối phương. Tuy nhiên trên người Thái Cách nhiều chỗ da đã bị rách, mà Sở Nguyên vẫn không có chút thương tổn gì.
Thái cách một cước quét ngang bức Sở Nguyên phải dừng lại, một lần nữa bày khỏi thủ thế của quyền Thái, giơ ngón tay cái hướng về phía Sở Nguyên, sau đó lật lại chỉ xuống đất.
Khiến cho thanh âm gào thét càng trở nên vang dội, trong đó còn lẫn nhiều tiếng chửi mắng. Tư thế của Thái Cách không nghi ngờ gì chính là đang vũ nhục đối thủ, nhưng vấn đề không phải là vậy, vấn đề là Thái Cách là người của Thái Quốc, mà Sở Nguyên là người Long Quốc, mà người xem phía dưới đều làn người Long Quốc, thì việc mà hắn vừa làm lại là vấn đề rất lớn. Bởi vì người xem cho rằng hắn vũ nhục ngoại hiệu "Gió Lốc" của Sở Nguyên cũng chính là vũ nhục người Long Quốc. Cho nên dưới đài tiếng mắng chửi vang dội, một vài người quá khích còn đem mười tám đời tổ tong của Thái Cách ra mà chửi, chỉ tiếc là Thái Cách không có hiểu, nếu không có lẽ sẽ trực tiếp nhảy xuống lôi đài mà đánh nhau với đám người này.
Sở Nguyên vẫn không chút biểu tình đứng im một chỗ, phảng phất như một bức tượng bằng băng. Lạnh lùng, không hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Thái Cách nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngoan độc, thân thể đột nhiên hơi rung lên, ngay lập tức xông tới. Sở Nguyên cũng xông tới, hai người đồng thời lao vào nhau. Không hề tung ra hư chiêu, tất cả đều là công kích chính diện.
Thái Cách dường như đã quyết tâm, liều mạng chịu hai đòn của Sở Nguyên, song chương mở ra đánh thẳng vào đầu của Sở Nguyên. Sở Nguyên hai tay đang vung lên nửa chừng, mà Thái Cách lại toàn lực đánh một đòn thật mạnh vào trán hắn. Sở nguyên hơi nhíu mày một chút, hạ thấp đầu xuống dùng trán đón đỡ, hai người đều dùng cứng đối cứng. Kết quả Thái Cách bị chấn lui mấy bước, trên trán xuất hiện hai cục sưng đỏ, mà Sở Nguyên một chút hồng đều không thấy. Thái Cách cắn răn, sau đó nắm chặt tay, sau đó hai tay vung lên điên cuồng hướng Sở Nguyên công tới.
Sở Nguyên đối đỡ toàn bộ, Thái Cách vừa đánh vừa lên gối, lại bị Sở Nguyên dùng hai chân ngăn trở. Thái Cách lại dùng trán đánh vào mặt Sở Nguyên, Sở nguyên hừ nhẹ một tiếng, một quyền nhằm vào đầu Thái Cách đánh tới. Ngay lúc này hai tay của Thái Cách đột nhiên từ phía sau vung lên ôm lấy ót của Sở nguyên, Sở Nguyên sử lực muốn tránh nhưng không được, bị kéo đập mạnh vào đầu mình, đồng thời Thái Cách tung một đòn lên gối. Sở Nguyên vội đưa tay ra đỡ đòn lên gối, nhưng tiếp đó Thái Cách điên cuồng liên tục lên gối không ngừng. Mặc dù đều bị Sở nguyên chặn nhưng hắn chẳng hề quan tâm, tiếp tục đánh điên cuồng.
Sở nguyên vừa đỡ đòn của Thái Cách, lại nhìn về phía Liêu Vũ. Người da ngâm đen cười to vui vẻ, tựa hồ rất hưng phấn. Liêu Vũ cũng cười theo, sau đó lại nhỏ giọng nói gì đó. Nghe nữ thông dịch viên ở bên cạnh phiên dịch lại, người da ngâm đen vỗ vỗ vai nàng, có vẻ rất hưng phấn. Rồi lại nâng chén rượu bên cạnh lên uống cạn.
Dưới đài khán giả cũng điên cuồng, tạo thành một trường kinh loạn, không nghe rõ được họ la hét cái gì. Có một số liều mạng chạy lên lôi đào. Cuối cùng bị bảo an chặn lại bắt đi xuống.
Thái Cách vẫn tiếp tục lên gối, trong mắt Sở Nguyên nhíu mày, mắt ở sau kính đen lộ ra một tia lãnh mang. Đang điên cuồng công kích Thái Cách đột nhiên run lên, dường nhu không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi. Hắn cuối cùng ý thức được có chút gì đó không đúng. Leo được lên vị trí như bây giờ, có thể được mọi người xem là cao thủ, hắn tự nhiên rõ ràng đây là loại cảm giác gì.
Sát khí, nhưng quá mãnh liệt, dường như đã giết qua vô sô người, hơn nữa là giết người liên tục không ngừng nghỉ mới có thể có được loại sát khí này.
Thái Cách ý thức được vội vàng buông đối thủ ra, lui nhanh về sau, đầu gối đang đánh lên nửa chừng cũng vội vàng thu về. Ngay lúc này, Sở Nguyên đột nhiên động thân. Hắn một chưởng hướng về phía đầu gối Thái Cách đánh ra, "Ba" một tiếng, Đầu gối Thái Cách đã chấn nát, chân trở nên xiêu vẹo.
Thái Cách vẻ mặt kinh hãi, chân còn lại vội đạp xuống đất nhảy lui, mà lúc này cơn đau đớn truyền đến não, hắn cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng không chịu đựng được phải rên lên.
Thái quyền thủ đều dùng phương pháp huấn luyện đặc biệt, mười năm như một ngày, ma luyện mà thành. Từ lúc còn nhỏ, Thái quyền thủ sẽ tập một loại "Mộc dục công" để gia tăng khả năng chịu đựng công kích. Trước tác dụng của việc tẩy rửa toàn thân, sau đó để người khác đánh khắp toàn thân, rồi lại tắm rửa, lại chịu đòn. Trước là dùng quyền cước để đánh, sau này tăng lên dùng gậy gỗ, rồi đổi thành gậy sắt. Đến khi dùng gậy sắt đánh toàn thân mà vẫn như không có gì mới được xem là đại công cáo thành. Hơn nữa Thái quyền thủ còn phải luyện tập hàng ngày với bao cát, thậm chí mỗi ngày phải đánh gẫy ba cây chuối. Hơn nữa hàng ngày phải từ trên cây dừa cao nhảy xuống, dùng đầu gối để tiếp đất, mỗi ngày đều phải để mộc côn đánh mạnh vào đầu gối. Mặc dù phương phát huấn luyện của Thái quyền có phần tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận, người được huấn luyện như thế nếu đạt thành thì sẽ rất kinh khủng. Cho nên Thái quyền còn được gọi là Sát nhân quyền, nhất là những đòn lên gối khiến cho mọi người đều kinh sợ.
Rèn luyện như vậy nên đầu gối Thái Cách so với người khác thì mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí dùng vật sắc nhọn đâm vào cũng rất khó làm hắn bị thương. Thế mà Sở Nguyên chỉ cần một chưởng, đơn giản một chưởng đánh vào đầu gối hắn, liền khiến cho đầu gối hắn gãy nát. Đây là chuyện không thể, hơn nữa Sở Nguyên vừa rồi hoàn toàn bị hắn lấn áp, chẳng lẽ là giả lợn ăn thịt hổ sao?
Thái Cách vẻ mặt kinh hãi nhìn Sở Nguyên, Sở Nguyên lại một lần nữa di động.