Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Trên mặt đất vũng nước vô thanh vô tức tách ra hai thủy cầu, hai thủy cầu này như có tính mạng không ngừng biến ảo, chốc lát như viên chốc lát lại như biển, có điểm giống với trò chơi thường xuyên gặp chính là cái loại sử lai mẫu này (sử lai mẫu: tên trò chơi của bọn Khựa, cái này chịu). Thủy cầu chậm rãi phiêu phù lên, bởi vì mọi người chú ý đều tập trung lên người Sở Nguyên, cho nên ngoại trừ Sở Nguyên ra căn bản không có ai chú ý tới màn quỷ dị kia.
Sở Nguyên ánh mắt giấu sau kính râm nhìn hai thủy cầu phân biệt phiêu phù tại phía sau hai người đang gác đao lên cổ Diệp Kiếm và Diệp Huệ, sau đó tựa như có hai cánh tay vô hình điều khiển, đột nhiên tại không trung hai thủy cầu trùm lên đầu của hai tên thủ hạ kia. Cả hai đồng thời run rẩy một chút, huy đao bổ về phía sau, chính là phía sau trống rỗng. Có thể đám người phía dưới quá mức chú ý, cũng có thể là hai gã quyền sư vung thiết côn ma sát với không khí phát ra âm thanh 'Vù vù' át đi tiếng đao chém, tóm lại không có ai chú ý tới cảnh tượng kì dị bên này.
Mà lúc này, hai thanh thiết côn cũng đã hướng phía cẳng chân Sở nguyên hung hăng nện xuống.
Sở Nguyên trên mặt chợt hiện lên một tia sát khí, đột nhiên nhảy lên, hai thanh thiết côn sượt qua chân hắn. Mà thân thể Sở Nguyên còn ở giữa không trung, đồng thời tay phải vung quét sang cả hai bên, hai gã quyền sư nhất thời phản ứng không kịp, liên tục "keeng coong" hai tiếng, hai thanh thiết côn rơi xuống đất, còn hai gã đều khẩn trương ôm lấy cổ họng, từ kẽ tay phun ra từng tia máu tươi, sau đó lảo đảo về sau.
Toàn trường chấn động, ngay cả Liêu Vũ cũng biến sắc, quay đầu hướng Diệp Kiếm bên kia quát:
-"Giết đứa con gái kia đi......"
Lời còn chưa nói xong, hắn đã trợn to mắt nhìn một màn quỷ dị nhất trước mặt. Hai gã vốn đứng ở sau Diệp Kiếm và Diệp Huệ, giờ phút này hai tay liều mạng mò loạn trên đầu. Hai khối trong suốt như chiếc mũ ma quỷ đang gắn chặt vào đầu họ. Nhìn kỹ lại, hai vật trong suốt kia đúng là hai khối thủy cầu, hai gã thủ hạ đầu đều bị phủ kín, xuyên thấu qua thủy cầu có thể thấy rõ ràng bên trong miệng hai gã không ngừng thoát ra bọt khí. Chính là vô luận bọn họ thế nào vùng vẫy, hai khối thủy cầu này vẫn cứ dính chặt trên đầu bọn họ mà không chảy xuống. Đây là tình huống cực kỳ khác người, dường như cả đầu bị ngâm trong nước không thể tiếp xúc với không khí nhưng không làm sao thoát khỏi tình trạng này. Như vậy cuối cùng sẽ là chết ngạt.
Quả nhiên, hai gã thủ hạ co quắp thân thể vài cài rồi ngã xuống mặt đất, nằm im. "Oặp" một tiếng, hai luồng thủy cầu vỡ ra thành vũng nước chảy xuống mặt đất, hai gã kia trên đầu ướt nhẹp còn có mấy hạt thủy châu đọng lại, sắc mặt thảm hại không còn chút máu, ngực cũng không có phập phồng. Nhìn bộ dạng đúng là đã bị chết ngạt.
Liêu Vũ vẻ mặt kinh hãi, lẩm bẩm:
- "Đây là xảy ra chuyện gì....". Đột nhiên nhớ tới cái gì, vội quay đầu lại, một ngón tay chỉ vào Sở Nguyên bên kia, quát:
- "Giết hắn!"
Sau đó lập tức đứng lên, chuẩn bị dẫn gã Thái Quốc chạy đi.
Sở Nguyên đem con dao lam trong tay bóp mạnh một cái, bẻ thành hai nửa, mỗi mảnh có một lưỡi sắc. Hắn rất nhanh hướng phía Liêu Vũ bên kia phất tay phi xuất mảnh dao cạo, hai nửa mảnh dao cạo hàn quang lóe sáng vụt bay đi. Trên đường bay, hai mảnh dao cạo chia làm hai hướng, phân biệt cắt đứt yết hầu của Liêu Vũ và gã đầu lĩnh Thái Quốc.
Liêu Vũ và gã Thái quốc đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, hai người gắt gao ôm chặt cổ họng mình, máu phun ra như suối. Liêu Vũ trừng mắt nhìn Sở Nguyên với vẻ mặt khó tin, sau đó chậm rãi lảo đảo về phía sau. Hắn đến lúc chết vẫn cứ trừng mắt, tự tâm không cam lòng. Mà đồng dạng bị dao cao cắt đứt cổ, gã Thái quốc kiên trì lâu hơn một chút bất quá cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Kinh hãi, toàn trường kinh hãi. Không ai sẽ nghĩ đến Sở Nguyên lại ra tay. Càng làm bọn hắn không thể nghĩ được chính là hai khối thủy cầu kia, tới cùng là cái loại gì?
Lúc này, Sở Nguyên hành động rồi. Hắn đột nhiên thân hình bạo thối, cùi trỏ hung hăng giật mạnh vào ngực Tiểu Lặc, Tiểu lặc kêu thảm một tiếng bắn ra sau, ngã xuống mặt đất rút cuộc không đứng dậy. Sở Nguyên một kích này không phải dùng toàn lực nhưng cũng không phải Tiểu Lặc có thể tiếp nhận, lập tức làm cho hắn xương ngực vỡ vụn, khí tuyệt bỏ mình tại chỗ. Đồng thời, Sở Nguyên hạ cước trụ thân, tay chụm làm đao chém xuống gáy của Tiểu Đao đứng cạnh Tiểu Lặc, Tiểu Đao căn bản không cách nào né tránh, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn cũng ngã trên mặt đất.
Nếu lúc này Tiểu Đao thanh tỉnh, thật không biết hắn có cảm tưởng gì. Hắn vốn là cảm kích Sở Nguyên lần trước cứu mạng hắn, nên mới trộm cho hắn con dao cạo, coi như là tận tình tận nghĩa. Chính là không ngờ tới Sở Nguyên độc ác như vậy, ngay cả chính mình cũng không buông tha, mà hung khí cũng chính là do hắn cấp cho. Nếu không phải bởi vì Tiểu Đao đã cho hắn con dao cạo thì tin rằng giờ phút này hắn cũng đã chết trong tay Sở Nguyên, điều này có phải hay không tính là nhân quả?
Sở Nguyên đánh ngất Tiểu Đao, sau đó lại hướng Quyền ca bên kia xông tới, lúc này Quyền ca đã lấy lại tinh thần, mắt thấy Sở Nguyên hướng mình chạy tới, lập tức chỉ vào hắn thét lớn:
- "Giết hắn!"
Bọn thủ hạ hai bên cầm đao, côn sắt cùng với bọn quyền sư và mấy tên bảo tiêu của gã Thái Quốc lập tức đều ùa lên, Sở Nguyên trong nháy mắt hiện lên một tia sát khí. Cong người né tránh hai thanh thiết côn quét tới, đồng thời dưới chân cũng quét ngang qua, đá trúng cẳng chân hai tên thủ hạ, hai gã kêu thảm một tiếng ngã sấp xuống đất, xương chân bọn họ đã bị Sở Nguyên đá gẫy. Sau đó Sở Nguyên lại từ trên mặt đất bật lên, có thể so với thân thủ như khỉ trong rừng, vừa vặn linh xảo né được một khảm đao và một thiết côn quét qua. Hắn không ngừng di chuyên thân thể, những thanh khảm đao và thiết côn này cư nhiên không có phát nào rơi trên người hắn, mà tất cả đều sượt qua sát người mang theo những mảnh áo nhỏ.
Đồng thời khi né tránh, quyền đầu của Sở Nguyên cũng không nhàn nhã, hai quyền đầu hướng bên cạnh kích tới. ''Bụp bụp bụp'' thanh âm vang lên khắp nơi, không dứt bên tai. Mà sau khi mỗi lần phát ra âm thanh, dám chắc sẽ có một người bay ra ngoài, thậm chí ngay cả tiếng kêu cuối cùng cũng không phát ra đã bị Sở Nguyên dùng thủ pháp trầm trọng chấn vỡ xương cốt và nội tạng mà chết.
Những điều này đều phát sinh quá nhanh, từ lúc bọn họ bắt đầu hướng Sở Nguyên công kích tới khi ngã xuống gần hết chỉ có công phu vài cái chớp mắt, có lẽ chỉ có thể dùng 'điện quang hỏa thạch' cái từ này để hình dung hết thảy vừa mới diễn ra. Ngoại trừ hai người cao cấp quyền sư nhanh lùi ra vòng ngoài, còn lại hơn hai mươi người đều không có may mắn thoát khỏi, ngay tại đây chỉ sau vài lần hít thở trên mặt đất đã ngổn ngang đầy thi thể.
Hai gã cao cấp quyền sư vẻ mặt kinh hãi rất nhanh lui về phía sau, quá kinh khủng, mặc dù bọn họ đều biết Sở nguyên đánh rất giỏi hơn nữa toàn là kiểu đánh giết người, nhưng tuyệt không nghĩ tới trình độ hắn lại lợi hại đến như thế. Biểu hiện của Sở Nguyên vừa rồi đã vượt xa ra ngoài phạm trù một cao cấp quyền sư, cho dù là quyền vương mặc dù cũng có thể tạo thành tràng diện như thế này nhưng tuyệt không có khả năng có tốc độ giống như Sở Nguyên như vậy làm người ta sợ hãi. Có lẽ thực lực chính thức của Sở Nguyên đến ngay cả quyền vương khu vực cũng tự thẹn không bằng.
Hai gã quyền sư cực lực muốn giật lại khoảng cách với Sở Nguyên, chính là Sở Nguyên không có cho bọn họ có cơ hội, hắn vừa đánh ra một quyền tối hậu ném gã trung cấp quyền sư cuối cùng ở giữa sân bay ra ngoài, chân hắn cũng không có nhàn rỗi, cơ hồ là đồng thời bật lên hướng phía hai gã cao cấp quyền sư xông tới. Hai gã quyền sư kêu lên hoảng hốt vội muốn né ra. Nhưng lúc này Sở Nguyên đã từ giữa bọn họ xuyên qua, lưu lại chỉ có hai tiếng rõ ràng- âm thanh của đầu khớp xương vỡ giòn- và hai đôi mắt trừng to. Hai gã quyền sư đã trở thành hai thi thể với biểu tình chết không nhắm mắt.
Sở Nguyên tiếp tục hướng phía Quyền ca bên kia phóng đi, lúc này cả gian phòng tập thể dục chỉ còn lại có Quyền Ca, người trung niên bên cạnh, Sở Nguyên và hai anh em Diệp Kiếm, còn lại đều đã trở thành thi thể, đương nhiên Tiểu Đao cũng chỉ là hôn mê.
Mắt thấy Sở nguyên chạy tới phía mình, gã trung niên bên cạnh Quyền ca bị dọa cho chẳng biết làm sao, cuống quýt đưa tay đẩy Quyền ca chắn lên trước, chính mình lập tức quay người bỏ chạy. Quyền ca vốn định rút ra súng lục, còn chưa kịp lấy ra đã bị gã trung niên sau lưng đẩy một cái, cả người lảo đảo nhao tới phía trước, trong miệng đồng thời hét lớn:
- "Trần Kiến Hắc, ** mẹ ngươi...."
"Rắc" một tiếng xương vỡ rõ ràng vang lên, Quyền ca toàn thân run rẩy dữ dội một chút, cúi đầu nhìn quyền đầu của Sở Nguyên dừng trước ngực mình. Sau đó chậm rãi ngước lên, hướng Sở Nguyên cười khổ nói:
-"Ngươi thắng rồi. Ngày thường ta đối đãi với ngươi không bạc, giúp ta một việc cuối cùng mau......giết.....giết Trần Kiến...."
Quyền ca lời còn chưa nói xong đầu đã nghẻo xuống, rốt cục thở không ra một hơi. Sở Nguyên rất nhanh từ trong tay hắn lấy ra khấu súng kia, giơ lên nhắm ngay gã trung niên đã chạy tới cạnh cửa.
"ĐOÀNG!"
Tiếng súng từ bốn phía tường phòng tập thể dục vọng lại chói tai, mà Trần Kiến Hắc đã mở cửa ra chỉ một bước nữa là có thể chạy đi, đột nhiên trên đầu phun ra một chùm hoa huyết, sau đó cả người lại ngã nhào về phía trước.
Sở Nguyên buông súng, hất thi thể QUyền ca xuống mặt đất, sau đó xoay người đi về phía Diệp Kiếm còn đang trợn mắt há miệng hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần. Cho đến khi Sở Nguyên cởi dây trói trên người hắn, Diệp Kiếm mới có phản ứng, đột nhiên hét lớn:
- "Sở Nguyên! ** tổ tông ngươi....! Cha nhà ngươi, mẹ nhà ngươi, ông nội nhà ngươi, bà nội nhà ngươi, tổ tông 1888 đời nhà ngươi....." (vâng đúng là 1888 chứ không phải 18 đời đâu @@)
Diệp Kiếm chửi rất nhiều, dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết bất mãn trong lòng. Chính là Sở Nguyên chỉ là thản nhiên nhìn hai mắt hắn, nhạt giọng nói:
- "Dẫn Tiểu Huệ chạy đi."
Diệp Kiếm nghiến răng kêu lên:
- "Chạy? Ngươi giết lão bản, giết Quyền ca, ta con mẹ nó chứ có thể chạy tới đâu ?"
Sở Nguyên chỉ chỉ Tiểu Đao đang hôn mê, nói:
- "Hắn còn chưa chết."
Diệp Kiếm trừng mắt nói:
- "Thế thì sao? Ngươi con mẹ nó chứ dù sao cũng giết nhiều người như vậy, giết nốt Tiểu Đao và ta đi, tới đi....!"
Sở Nguyên lắc lắc đầu nói:
- "Nói cho Tiểu Đao, để cho hắn phát động thủ hạ tìm ta báo thù."
- "Ý tứ gì vậy? **, ngươi con mẹ nó chứ không phải nhường cho Tiểu Đao lên làm đầu lĩnh đấy chứ?"
- "Chỉ có như vậy, ngươi và Tiểu Huệ mới có thể bảo trụ mạng sống, hơn nữa không cần trốn chạy."
Diệp Kiếm "Ực" nuốt vào một ngụm nước miếng, dường như đồng thời đem nộ khí hừng hực nuốt vào, khẽ hỏi:
- "Vậy còn ngươi?"
- "Ta?". Sở Nguyên vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- "Rời khỏi nơi này"
- "Nhưng mà...."
- "Đi thôi, đợi cảnh sát địa phương thì không chạy được đâu."
Diệp Kiếm cắn răng nói:
- "Nhưng mà Tiểu Đao...."
- "Bây giờ cả Tinh Hội chỉ có hắn là tư lịch thâm niên nhất, nếu phát ra lời hiệu triệu báo thù, rất dễ dàng tụ khởi mọi người."
Diệp Kiếm cười khổ nói:
- "Vậy chúng ta sau này cũng không thể lại làm bằng hữu nữa a."
- "Ừm." Sở Nguyên hướng Tiểu Đao hất hàm nói:
- "Đi thôi, đem hắn cùng mang đi."
- "A! muôi muội ta làm sao bây giờ?"
Sở nguyên vẻ mặt không biểu tình nói:
- "Cùng mang chạy đi."
Diệp Kiếm chỉ vào mũi chính mình kêu lên:
- "Ta một người có thể mang đi hai người sao?"
- "Cho lên xe."
- "Ta con mẹ nó từ lúc nào biết lái xe?"
Sở Nguyên đi tới vạch mi mắt Diệp Huệ nhìn một chút, lại sờ sờ tay cô bé.
Diệp Kiếm nhất thời khẩn trương hỏi:
- "Nó làm sao vậy?"
- "Không có việc gì." Sở Nguyên cởi dây trói cho Diệp Huệ, bế ngang cô bé, nói:
- "Bị đánh thuốc mê, tỉnh lại sẽ hơi đau đầu, không việc gì đâu."
Hắn chuyển Diệp Huệ cho Diệp Kiếm bế. Lại đi tới cạnh Tiểu Đao bấm vào nhân trung huyệt. Cho tới khi Tiểu Đao ho khan vài tiếng, hắn mới buông tay ra, sau đó nói:
- "Hắn rất nhanh sẽ tỉnh lại, các ngươi lập tức rời đi."
Nói xong, Sở Nguyên cũng hướng phía ngoài cửa đi ra.
Diệp Kiếm kêu lên:
- "Ngươi đi đâu vậy?"
- "Rời khỏi đây"
Sở Nguyên từ trong người rút ra thẻ ngân hàng, cũng không quay đầu lại ném ra phía sau, chiếc thẻ ngân hàng này vừa khéo rơi trên ngực Diệp Huệ đang được Diệp Kiếm bế, Sở Nguyên nói:
- "Mật mã ngươi biết rồi."
- "Sở Nguyên"
Sở Nguyên không đáp lại, mở cửa chạy thẳng ra ngoài.
Diệp Kiếm ở phía sau lớn tiếng kêu lên:
- "Ngươi, con mẹ nó, phải sống cho ta! không được phép chết!"
Sở Nguyên dừng chân một chút, sau đó tiếp tục đi đến phía trước.
Lúc này, Tiểu Đao ho khan vài tiếng, chậm rãi tĩnh lặng mở mắt. Phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức nhảy dựng lên bật về phía sau, sau đó vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía. Cho đến khi nhìn đã mắt dưới đất toàn là thi thể thì mới lộ ra thần sắc hoảng sợ. Sau đó ánh mắt chuyển tới Diệp Kiếm đang bế Diệp Huệ đứng một bên, trên mặt cơ nhục có chút co rút vài cái, mở miệng hỏi:
- "Hắn....."
Diệp Kiếm cười khổ nói:
- "Hắn đi rồi."
......
Sở Nguyên rời khỏi phòng tập thể dục, cho đến khi chạy được rất xa mới dừng lại, nói:
- "Ra đi."
- "Hắc hắc."
Từ góc bên cạnh bước ra một lão đầu bẩn thỉu, hiển nhiên đúng là Tửu Quỷ, hắn vẻ mặt hớn hở nói:
- "Ta làm việc không tồi chứ?"
Sở Nguyên không nói gì, lãnh đạm nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng hỏi:
- "Ngươi vừa giết họ, là dị năng à?"
Tửu Quỷ gật đầu nói:
- "Đúng, thủy hệ dị năng, khống chế năng lượng của nước."
Lập tức lại hớn hở cười nói:
- "Thế nào? Dị năng của ta không tồi chứ? Nếu bị thủy cầu của ta trùm kín, vô luận thế nào cũng không thoát được, trừ phi ngươi có thể nín thở trước khi ta dùng hết năng lượng, nếu không khẳng định phải bị chết ngạt. Đây là dị năng thuật, giết người vô hình."
- "Ông có thể duy trì bao lâu?"
Tửu quỷ vẻ mặt quái dị cười nói:
- "Tiểu tử, ngươi muốn thăm dò ta? Bất quá ta có thể nói cho ngươi, như vừa rồi cái loại thủy cầu thuật này ta có thể một bên tiêu hao một bên bổ sung, có thể nói chỉ cần ta muốn thì thủy cầu này có thể ở trên đầu ngươi cả đời."
Sở Nguyên nhạt giọng nói:
- "Ông già rồi."
- "....."
Tửu Quỷ lông mi nhướng lên, ý tứ Sở Nguyên rất rõ ràng, hắn già rồi, như thế nào có thể cùng người ta đấu cả đời. Lập tức hắn lại cười cười nói:
- "Già rồi chẳng quan hệ, tối thiểu còn có thể sống vài năm nữa, trên đời này có ai nín thở được vài năm chứ ?"
Không đợi Sở Nguyên nói, Tửu Quỷ lại hỏi:
- "Thế nào, xú tiểu tử, bây giờ có nguyện ý theo ta học dị năng không?"
Sở Nguyên nhạt giọng nói:
- "Không có hứng thú."
- "Ta kháo! Lão nhân gia ta giúp ngươi như vậy, người còn ....."
- "Ta không có yêu cầu, ông tự mình ngu ngốc hồ đồ chạy tới hỗ trợ."
- "Ngươi.....ngươi.....ta....."
Tửu Quỷ chỉ vào mũi Sở Nguyên, tức giận nói không nên lời. Hắn lúc ở hội trường thì thấy Sở Nguyên vẫn chú ý Liêu Vũ, có thể vì bọn họ có quan hệ gì đó hoặc là Sở Nguyên bị Liêu Vũ khống chế, cho nên lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại kêu người điều tra Liêu Vũ. Vừa hay chính là Tửu Quỷ rất nhanh thu được tin tức, biết được Diệp Kiếm ở cùng chỗ với Sở Nguyên bị người ta bắt cóc, đồng thời còn có người thấy vài tên lưu manh mang theo Diệp Huệ đã hôn mê rời khỏi nhà bọn họ. Điều tra biển số xe, phát hiện hai nhóm bắt Diệp Kiếm và Diệp Huệ đều dùng xe của Tinh Hội, Tửu Quỷ rốt cục ý thức được có chuyện không đúng, mới vội vàng quay lại nên mới có một màn quỷ dị vừa rồi.
Sở Nguyên nói:
- "Dị năng của ông kém quá."
- "Kém?" Tửu Quỷ quái dị kêu lên:
- "Ta nhổ vào, ngươi tới thử xem."
- "Trước lúc dùng dị năng còn muốn chơi đùa với một vũng nước, cùng làm thế với người không ngốc, sẽ không phát hiện ra sao?"
- "Ta kháo! Phát hiện thì làm sao? Cho dù lão tử quang minh chính đại dùng dị năng, bọn họ đồng dạng không tránh thoát được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui