Bồn, tương truyền là một loại hình phạt tàn nhẫn của Trung Quốc cổ đại. Nó nổi danh nhất vào thời nhà Thương ở Trung Quốc, Trụ Vương ra lệnh cho người đào hố lớn ba thước, bên trong chứa đầy độc xà, sau đó ném người thụ hình vào để cho độc trùng cắn cho đến chết. Hơn nữa người thụ hình không lập tức chết ngay, mà trước khi chết phải thể nghiệm sự hành hạ vô nhân tính, cảm giác bị ngàn vạn côn trùng cắn xé thân thể, cảm thụ độc xà từ miệng chui vào bụng sau đó cắn xé các cơ quan nội tạng, rồi chết vì sợ hãi.
Trên lý thuyết, xã hội hiện tại, loại khốc hình như thế này đúng ra đã bị cấm, nhưng lúc này, Mười Một lại thấy một trong những loại khốc hình cùng loại ở Trung Quốc cổ đại - Bồn.
Từ động khẩu đi ra là một lối đi, lối đi giống như một con rắn khổng lồ uốn quanh bức tường đá đi xuống. Từ lối đi bằng đá không có ai cánh gác đi tới rồi nhìn lại, mới phát hiện phía dưới lại có "Cảnh tượng hùng vĩ" như thế.
Phía dưới Mười Một, có một hố khổng lồ được khoét vào lòng đất, lối đi này dẫn thẳng đến thông lộ phía dưới. Cái hố khổng lồ phía dưới cũng không phải là một công cụ công nghệ cao như hắn tưởng tượng, cũng không có đại lượng binh lính bảo vệ, chỉ là cách một đoạn đường thông đạo có đứng một chiến sĩ võ trang đầy đủ, toàn thân bó chặt trong bộ quần áo phòng hộ màu bạc. Không khí nơi này càng nóng hơn, cơ hồ muốn bốc hơi sạch nước trong cơ thể, do đó người bên trong cũng mặc những thứ có vẻ tinh xảo hơn, nên bộ quần áo phòng hộ có màu bạc.
Trong cái hố khổng lồ dưới đất, không thể ngờ đang nuôi dưỡng toàn rắn. Phải nói là vô số rắn. Liếc mắt nhìn qua, cái hố năm, sáu trăm mét vuông có đến hàng ngàn vạn con rắn uốn mình, người nào nhìn qua sẽ cảm thấy dựng tóc gáy. Thật không biết, người Indo làm sao kiếm được một lượng rắn nhiều đến thế. Giữa đám rắn còn thấy nằm tổng cộng mười ba thi thể, trên người mỗi thi thể đều bị vô số rắn quấn quanh, không chỉ có rắn, mà mười ba thi thể còn bị vô số con dòi bao trùm. Những con dòi màu trắng tràn ngập trên thi thể, rồi những thân rắn uốn éo, rắn và dòi thi nhau uốn thân thể mềm mại của chúng, cố sức chui vào miệng của thi thể mà cắn xé. Cảnh này thật làm cho bất kỳ người nào cũng phải ghê tởm.
Cạnh mỗi thi thể đều có một người đứng, không biết mười ba người này đang làm một cái gì đó, mà không có một con rắn nào dám đến gần bọn họ. Trong tay mười ba người này đều đang cầm một thanh tiểu đao, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì. Thỉnh thoảng lại dùng tiểu đao trong tay hướng về phía thi thể trước mặt múa lên vài cái.
Giáng thuật!
Mặc dù Mười Một không hiểu những người này đang làm gì, nhưng bằng trực giác hắn bọn chúng có liên quan giáng thuật. Liên tưởng mấy thi thể hắn thấy trong phòng lạnh, cùng với thế giới bí ẩn dưới đất này, rất nhiều nghi vấn trong đầu Mười Một nhất thời đã được giải đáp. Nơi này hẳn là không phải cơ quan bí mật gì, mà là nơi bồi dưỡng giáng thuật thôi. Bên ngoài phòng lạnh hắn thấy mấy cái thi thể, hẳn là cũng từ nơi này đưa ra ngoài, sau đó để vào phòng lạnh đại khái để làm thí nghiệm gì đó về sau.
Nhưng bọn họ muốn làm thí nghiệm gì đây? Nước Indonesia tại sao phải xây một cơ sở dưới đất để bồi dưỡng giáng thuật như vậy? Hơn nữa tại sao trên cửa có khắc biểu tượng "Tử Vong Chi Môn"? Nghi vấn chồng lên nghi vấn, vẫn không có đầu mối để giải đáp.
Mười Một lẳng lặng nhìn trong chốc lát rồi theo đường cũ rút lui, mặc dù người hữu tâm chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên là có thể thấy hết mọi chuyện. Nhưng một nơi được trang bị kỹ thuật cao như vậy làm sao có thể có người dễ dàng bị người khác mò tới được. Do đó hắn quan sát khá lâu, mà tuyệt không có một người nào phát hiện sự tồn tại của hắn.
Nhè nhẹ khóa cửa lại. Hắn cũng chẳng thèm liếc mắt đến hai thi thể trên mặt đất. Mười Một đi thẳng tới lộ khẩu hình chữ "T", sau đó đi thẳng vào thông đạo bên phải.
Mới vừa đi được một đoạn đường, phía trước bỗng truyền đến tiếng quát và rên rỉ. Giữa những tiếng đó tựa hồ có tiếng người. Mười Một cẩn thận đến gần một góc khuất, sau đó lộ ra nửa đầu quan sát. Nguyên lai đây là một thông đạo hai bên bố trí rất nhiều phòng giam, bên ngoài phòng giam có gắn cửa gỗ, thoạt nhìn rất giống như lao phòng của Trung Quốc cổ đại. Phía trước hắn còn có hai tên mặc quần áo phòng hộ màu bạc, tay cầm súng. Một người trong đó quay lưng về bên này, hai chân dạng ra, đứng nghiêm, một người kia dùng sức mở một cánh cửa gỗ, hướng vào bên trong kêu lớn gì đó. Còn người bên trong thì không ngừng rên rỉ yếu ớt
Đợi một lát, người quay lưng về Mười Một có lẽ không chịu nổi nữa, đưa tay lên tự trấn an. Một người còn lại hừ một tiếng, rồi hậm hực đóng cánh cửa gỗ, thở phì phò rồi quay sang tên đồng bọn nói cái gì đó bằng tiếng Indonesia mà Mười Một không hiểu, rồi kéo nhau đi ra.
Đợi hai người đến gần, Mười Một đột nhiên từ góc khuất phía sau nhảy xổ vào hai người đang đến gần, một tay nắm lấy cổ một người, hai chân nhảy lên kẹp cổ một người kia, sau đó đột nhiên dùng sức xoay người, chỉ nghe thấy hai tiếng "Lách cách", người Indo thứ hai căn bản chưa biết xảy ra chuyện gì đã bị vặn gãy xương cổ. Cũng không phải hai chiến sĩ này quá kém, chỉ vì động tác Mười Một quá nhanh, ra tay cũng quá độc. Hắn từ khi nhảy ra vặn gãy cổ hai người, thời gian chỉ trong nháy mắt đã thực hiện cả hai động tác, lại trong tình trạng không hề đề phòng thì bất luận kẻ nào cũng không thể tránh được một kích trí mạng của hắn.
Giải quyết dễ dàng xong hai thủ vệ, Mười Một cẩn thận đến gần một bên trong phòng giam nhìn vào. Mặc dù hắn đã đoán rằng bên trong chắc phải có người bị giam, nhưng khi vừa liếc mắt nhìn tình huống bên trong thì đồng tử của hắn vẫn không nhịn được đột nhiên co rút lại.
oOo
"Hự! Hự! ......" - "Mười Một" đang cố hết sức thực hiện các động tác của mình trên máy tập ở phòng khách, hắn không hiểu Mười Một rốt cuộc là tên biến thái gì mà khỏe đến thế, phải nói đây thật sự quá mức đối với hắn, vô luận dụng cụ huấn luyện lực tay hay là dụng cụ huấn luyện bắp thịt lực chân, thì hắn giỏi lắm chỉ có thể ráng cố được mười phút là hết. Tập đến mười phút đối với "Mười Một" đã là hơi khó chịu rồi, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn còn phải giả bộ trước mặt Nguyễn Thanh Ngữ nữa.
Cả người tả tơi.
Nguyễn Thanh Ngữ đang trong phòng bếp làm cơm, mấy ngày nay nàng ngoại trừ mỗi ngày phải đi học và làm việc thêm. Còn lại đều không rời khỏi " Mười Một" nửa bước. "Mười Một" cũng không hề cảm thấy phiền toái mà ngược lại rất hưởng thụ. Đáng tiếc lão nhân lần nữa nhắc lại, khi nhiệm vụ chưa chấm dứt không được sờ vào mấy cô gái đó, bằng không hắn còn vui vẻ hơn nữa.
Có lẽ thời gian sống gần Nguyễn Thanh Ngữ làm "Mười Một" dần dần hiểu rõ những tính tốt và vẻ đẹp của nàng. Nàng đẹp không chỉ vẻ bề ngoài, mà còn là vẻ đẹp bên trong. Nguyễn Thanh Ngữ tựa như một hiền thê lương mẫu, trước giờ không nói chuyện nhiều, cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Nàng rất chú ý quan sát người khác, biết khi nào thì cần người nói chuyện, lúc đó mới nói chuyện phiếm với họ, khi nào thì không nên lên tiếng.
Nàng vừa đẹp về hình thể lại càng ôn nhu, Nguyễn Thanh Ngữ dường như vĩnh viễn là người không biết nóng giận. Mặc dù trong lòng nàng ủy khuất và khó chịu như thế nào, thì người khác vĩnh viễn chỉ thấy trên mặt nàng một nụ cười tươi tắn. Tất cả đau khổ và ủy khuất nàng chỉ biết tự mình chịu đựng, còn niềm vui vẻ và vui sướng thì chia sẻ với ngươi khác.
Có lẽ, đây mới là một người vợ mà nam nhân hằng mơ tưởng
Ở gần Nguyễn Thanh Ngữ càng lâu, "Mười Một" càng nghĩ nhiều hơn. Hắn thường xuyên suy nghĩ, nếu hắn không phải là "Mười Một", còn có thể dùng thân phận kia để theo đuổi nàng, Nguyễn Thanh Ngữ không biết chấp nhận hắn hay không hay chỉ là ảo tưởng. Bởi vì hắn biết Nguyễn Thanh Ngữ chỉ chăm sóc và ôn nhu với cái tên Mười Một kia, vì cái tên "Mười Một" này. Huống hồ hắn còn có nhiệm vụ rất trọng yếu phải thực hiện, cũng không thể bộc lộ thân phận của mình.
"Ăn cơm thôi."
"Được!" - "Mười Một" buông dụng cụ tập tay, vung tay ra vẻ thoải mái, đi đến bàn ăn cơm.
"Sở Nguyên ......" - Hai người ngồi xuống xong, Nguyễn Thanh Ngữ trầm ngâm một lát rồi hỏi: " Mấy ngày nay ngươi có phải đã đi tìm Văn tỷ?"
"Văn Vi? Ừm! Sao vậy?"
"Ngươi ...... có thể hứa với ta, đừng tìm kiếm nàng nữa?"
"A? Tại sao?"
"Ta ......" - Nét mặt Nguyễn Thanh Ngữ lộ ra vẻ hơi khó chịu. Nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta không muốn ngươi tìm kiếm nàng nữa."
"Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta có việc khác mới phải tìm nàng."
"Mặc kệ nguyên nhân gì, đừng tìm nàng. Coi như ta cầu ngươi?"
"Mười Một" nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Nguyễn Thanh Ngữ, hắn không thể cự tuyệt được. Tin rằng chẳng có ai có thể cự tuyệt được nàng, vì nàng là Nguyễn Thanh Ngữ, không ai có thể cự tuyệt sự hiền dịu và ôn nhu của nàng.
"Mười Một" thở dài, cố làm cứng nói: " Ta không thể hứa"
Trên mặt Nguyễn Thanh Ngữ lộ ra vẻ bất lực, nhẹ giọng khẩn cầu nói: "Cho dù là vì ta?"
"Mười Một" cố ý đưa mắt nhìn vào cái bát đang cầm trong tay, ngữ khí kiên quyết nói: "Không được!"
Nguyễn Thanh Ngữ hơi cắn môi, lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không ra nói một câu nào. Nhưng thái độ của nnf làm người ta phải đau lòng.
"Mười Một " là người, lại là một nam nhân, khi đối diện với một người đàn bà nhu nhược, sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ nàng. Do đó "Mười Một" không tự chủ được vươn tay ra nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Ngữ ......"
Nguyễn Thanh Ngữ đột nhiên ngước lên, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng, rồi kéo tay hắn nói: "Thôi, ăn cơm trước đi. Ăn xong rồi ta còn phải đi trực ban."
"Mười Một" khẽ thở dài, có lẽ vì sự giằng xé vì việc làm cho Nguyễn Thanh Ngữ khổ sở với vì sứ mạng của mình mà không thể đồng ý thỉnh cầu của nàng. Mâm cơm nhất thời lâm vào một không khí trầm mặc, hai người chỉ cúi đầu lặng lẽ và cơm, trong đầu họ nghĩ cái gì, có lẽ cũng chỉ có họ tự mình mới biết.
Ăn cơm xong, thu dọn bát đĩa rất nhanh chóng, Nguyễn Thanh Ngữ lau lau tay vào tạp dề rồi từ trong phòng bếp đi ra nói: "Sở Nguyên, ta về trước đây, lát nữa phải đi trực ban cho kịp."
"Ừm, được! Muốn ta tiễn ngươi không?"
"Không cần, ta ...... ta có làm đồ ăn nhẹ buổi tối cho ngươi đó." Nguyễn Thanh Ngữ vừa nói vừa đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, "Mười Một" Buông dụng cụ huấn luyện trong tay, nhìn cửa phòng, cười cười nhạt, tự nhủ: "Đàn bà ghen tuông, quả là đáng yêu." Lập tức lại nheo mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đúng là số con chó!"
Chỉ không biết hắn cuối cùng là tự chửi mình, hay là đang chửi ai đó.
Lúc này, Nguyễn Thanh Ngữ trở lại phòng của mình rồi lập tức khóa cửa phòng lại, vươn tay lên tường gỡ xuống cây đàn guitar rồi cứ thế ôm nó trong ngực. Đây là quà của Mười Một mua tặng nàng xem như quà sinh nhật, nàng vẫn luôn luôn gìn giữ cây đàn này, mỗi đêm khuya sau một ngày làm việc mỏi mệt về đến nhà, lại gỡ nó xuống lau chùi một hồi, cho đến khi không còn một hạt bụi nào mới lại cẩn thận treo nó về chỗ cũ. Nàng trân trọng không chỉ vì giá trị của cây đàn guitar, mà còn vì đây là quà tặng do Mười Một tặng cho nàng, có lẽ đây mới là lý do chính. Từ khi có cây đàn guitar, trên mặt Nguyễn Thanh Ngữ thường cười rất nhiều, vì tâm sự của nàng tất cả đều có thể nói cho cây guitar "nghe", tất cả ủy khuất của nàng cũng chỉ biết nói với nó, cây guitar vĩnh viễn chỉ biết lặng lẽ nghe, cũng là một khán giả rất trung thành. Khi nói xong tâm sự và những ủy khuất, trên mặt Nguyễn Thanh Ngữ lại lộ ra nụ cười, vì nàng là Nguyễn Thanh Ngữ, vì trên mặt nàng chỉ có thể thấy nụ cười.
"Sở Nguyên...!" Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ vỗ về cây guitar, trên mặt tràn đầy thần sắc phức tạp nói: " Ta biết hắn không phải là ngươi, từ sau ngày thứ hai hắn xuất hiện ta đã biết rồi. Nhưng ta không dám nói lung tung, ta cũng không biết hắn tới đây có mục đích gì, ta chỉ có có thể giúp ngươi canh chừng hắn, không cho hắn làm loạn. Nhưng... nhưng... Văn tỷ thì phải làm sao bây giờ? Ta sợ lắm, rất sợ hắn lợi dụng ngươi làm thương tổn Văn tỷ... ta nên làm như thế nào? Vịt Mập không đây, ta không tìm thấy Cuồng Triều, cũng không tìm thấy ngươi. Ta phải làm gì đây?......"
Một giọt nước mắt trong veo chảy dài trên khuôn mặt Nguyễn Thanh Ngữ rồi rơi xuống mặt cây đàn, trượt trên bề mặt bóng loáng của cây đàn rơi xuống đất. Tựa như cây đàn guitar cũng lặng lẽ khóc cùng nàng.
Vì nàng đau khổ, vì nàng ủy khuất. Cũng vì nàng không thể làm gì hơn được.
Hết chương 338