Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Thời tiết mùa đông, gió lạnh thét gào. Đặc biệt là phương bắc của Long Quốc, lúc này nước đã đóng thành băng.
Thời tiết lúc bốn năm giờ sáng là lúc lạnh nhất trong ngày, dụng lực hít vào một hơi không khí lạnh, cảm giác huyết dịch trong cơ thể tựa như đều đông cứng hết lại, lạnh đến khiến thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nhưng lúc này, hai thân ảnh đơn bạc đang co rúm lại tại một góc nhà vệ sinh trong công viên ở kinh thành, tựa vào nhau. Không có nhà để tránh gió, không có cái chăn ấm áp, không có cha mẹ bảo bọc, bọn họ chỉ có thể ôm lấy nhau mà ủ ấm, chống đỡ với thời tiết giá lạnh.
Hai người này một người là một thiếu niên tóc vàng mới mười bảy mười tám tuổi. Một người là một thiếu nữ tóc đen mắt đen mắt chừng tám chín tuổi. Hai người đều ăn mặc rất đơn bạc, mà thiếu niên kia sớm đã đem chiếc áo ngoài không được tính là dày mặc lên người thiếu nữ. Nhưng thiếu nữ vẫn rất lạnh, rúc vào trong lòng thiếu niên mà run lên bần bật.
Hai người tuy đều nhắm mắt lại, nhưng đều không ngủ. Trong cái thời tiết quỷ quái này, ăn không no, mặc lại ít, ai có thể ngủ nổi chứ?
Thiếu niên khẽ mở mắt ra, nhìn thiếu nữ đang rúc trong lòng mình lạnh đến không ngừng run rẩy thù liền dụng lực ôm chặt cô bé vào lòng, khẽ thở dài một hơi rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt phía trên.
Chắc là sắp có tuyết rơi rồi?
Thiếu niên cũng rất bất lực, nơi này là kinh thành của Long Quốc, là công viên, nhưng không phải là thời cổ đại như trong phim, không thể giống trong phim tùy tiện tìm lấy một ít gỗ mà đốt lên sưởi ấm, bụng đói cũng chẳng thể kiếm chút dã bị thêm vào. Đó chỉ là tán dóc mà thôi, nếu nó thật sự dám làm như vậy, cục bảo hộ hoàn cảnh và hiệp hội bảo vệ động vật sẽ lập tức tìm đến. Tìm đến làm gì? Đương nhiên là phạt tiền, đây là thời đại chỉ nói đến tiến, mở miệng ra trừ nói đến còn còn có thể là cái gì khác được. Nhưng không có tiền thì làm thế nào? Vậy thì hãy vào tù ngồi mấy ngày đi. Có lẽ ngồi tù cũng là một lựa chọn không tồi, ít nhất cũng có một nơi tránh gió, còn có thể có cơm miễn phí mà ăn. Nhưng thiếu niên biết mình không thể ngồi tù, nó đã đáp ứng qua người đó phải đợi hắn trở về. Cho nên dù có lạnh hơn nữa, đói hơn nữa, nó cũng phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến lúc người kia trở lại đón nó mới thôi.
Một trận gió lạnh thổi tới, cuốn theo hàng loạt những chiếc lá khô héo bay đầy trời. Gió lạnh thổi đến mặt, hệt như một con dao sắc cắt tới, thiếu nữ trong lòng không tự chủ được mà rung mình một cái, thiếu niên thở dài một hơi, ôm cô bé càng chặt hơn.
Nếu có thể có một nơi tránh gió thì tốt rồi, nhưng hắn biết điều này chẳng thể trở thành sự thực. Đây là thời đại nào rồi? Thế kỉ hai mươi mốt, Long Quốc hiện nay, đặc biệt là kinh thành, càng là nơi tiền là tất cả, không thể giống những diễn viên chính trong phim, tùy tiện cũng đều có thể tìm lấy một gian nhà hoang miếu hoang để tránh mưa tránh gió. Nếu thực sự có nơi như vậy thì sớm đã bị chính phủ dỡ đi xây lại, sau đó bán đi lấy tiền rồi. Bây giờ đến cả dưới cầu vượt cũng chen chúc đầy những con người đáng thương không có nơi nào để đi, cho dù ví trí bên cạnh nhà vệ sinh công cộng này cũng là hắn lưu lạc rất lây mới phát hiện ra, cũng có thể tính là một nơi khá tốt. Tuy thối một chút, nhưng so với ăn sương nằm gió cũng tốt hơn nhiều rồi, hơn nữa cũng không cần lo ngủ đến nửa đêm lại bị người tuần tra đuổi đi.
Thiếu niên một tay dùng sức ôm chặt thiếu nữ vào lòng, cánh tay còn lại khẽ vuốt lên một vị trí trên ngực mình. Dưới lớp y phục mỏng dính còn giấu một chiếc dây chuyền kèm cây thập tự bằng vàng. Từng có lúc nó là một tiểu thiếu gia trong một gia đình có tiền, trước nay chẳng cần lo chuyện ăn mặc, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình phải lưu lạc thế này. Nhưng hiện thực chung quy vẫn là hiện thực, cha mẹ chết rồi, hắn và tỉ tỉ đến dựa vào thúc thúc, chưa được vài năm, dong binh đoàn của thúc thúc lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đến cả tỉ tỉ cũng vì bảo hộ nó mà....
Thiếu niên cắn chặt răng, đôi mắt xanh biếc chiếu ra một tia hàn mang vào bầu trời đêm đen kịt.
"Walter ca ca." Thiếu nữ trong lòng không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng có thể là cô bé căn bản chưa ngủ. Trong thời tiết quỷ quái này cho dù là có ngủ được thì cũng lập tức bị cơn lạnh giá làm tỉnh dậy. Có thể là do cảm giác được sự dị thường của thiếu niên, thiếu nữ ngẩng đầu lên hỏi: "Lạnh không?"
Walter ngẩng đầu lên, bọc chiếc áo đang khoác trên người thiếu nữ lại, quấn chặt nó thêm vào, dùng những tiếng Long Quốc kém cỏi hỏi: "Muội. Không ngủ?"
Thiếu nữ ấn ấn vào bụng nói: "Không ngủ được, muội lạnh, còn đói nữa."
Walter cười khổ một cái nói: "Đợi trời sáng đi, trời sáng rồi ta có thể đi tìm cái ăn. Bây giờ, nhịn đi."
"Vâng." Thiếu nữ gật gật đầu, lại rúc vào trong lòng Walter như cũ.
Walter thở dài một hơi, cũng nhắm mắt lại. Tuy vừa lạnh vừa đói, nhưng có biện pháp nào cơ chứ? Hiện nay chỉ có cách cố gắng hết sức bảo trì thể lực, đợi trời sáng rồi lại nghĩ cách. Cũng chẳng biết bao lâu qua đi, đột nhiên có một thứ đồ không biến là cái gì va vào người Walter. Nó mở trừng hai mắt ra, hai tròng mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nói tiếng nào.
Đêm, vẫn là màn đêm đen kịt, chỉ có một ít tia sáng màu trắng mập mờ của những ánh đèn đường từ phía xa truyền lại. Walter tìm tòi một hồi, nhưng chẳng phát hiện được người nào ở gần đó. Cuối cùng, ánh mắt để ý đến thứ rơi trên người mình.
Là một hòn đá nhỏ, trên trời không thể rơi xuống một hòn đá nhỏ, lại là rơi xuống người nó một cách khéo như vậy. Khả năng duy nhất chính là có người nấp ở chỗ tối ném tới, nhưng có thể là ai đây?"
Lúc này Walter sớm đã không phải là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa, đi theo Carlos và Lang Nha dong binh đoàn nhiều năm, nó sớm đã được trải qua sự mài dũa của Carlos, hơn nữa lại một mình lưu lạc bên ngoài hơn nửa năm, đã quen với thế thái nhân tình, tâm trí của nó sớm đã thành thục.
Nếu đổi lại là Walter lúc cùng với tỉ tỉ trốn đi, khi hòn đá này rơi lên người, khẳng định nó sẽ lập tức kêu lên "là ai?" Loại lời này, Walter bây giờ chẳng thể nói ra, cũng chẳng có bất kì động tác nào, nó đã đoán được là ai ném viên đá này rồi.
Sau khoảnh khắc, Walter khẽ vỗ vỗ lên khuôn mặt thiếu nữ trong lòng, khẽ họi: "Tiểu Diệp, tỉnh lại đi!"
Thiếu nữ trong lòng run rẩy ngẩng đầu lên, mê hoặc nhìn Walter.
Walter kéo cô bé dậy nói: "Chúng ta mau đi thôi."
Thiếu nữ sửng sốt nói: "Đi đâu?"
Walter cười cười nói: "Đi tìm cái ăn." Walter vừa mới dẫn thiếu nữ rời đi không lâu, hai thân ảnh mau chóng chạy tới, khi phát hiện trên lớp gạch bê tông ở góc nhà vệ sinh công công đã chẳng còn người mà chúng giám thị nữ, một người trong đó lúc này mới căm hận nói: "Quả nhiên là điệu hổ li sơn."
Người còn lại nói: "Chia ra tìm." Hai thân ảnh phân ra hai hướng, mau chóng biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
Người ném viên đá chính là Mười Một, hắn biết người của Long Hồn khẳng định sẽ giám thị nhất cử nhất động của Walter, chỉ cần hắn vừa lộ diện, cái hắn sẽ phải đối mặt chắc chắn sẽ là sự truy đuổi không ngừng nghỉ của Long Hồn. Cao thủ của Long Hồn đều không phải người bình thường, chỉ cần để bọn họ nắm được một chút dấu vết là sẽ lập tức giống như ruồi nhặng bám theo, muốn xua đi cũng chẳng thể. Nhưng Mười Một không thể không mạo hiểm chuyện này để cứu Walter. Tạm không nói tới quan hệ giữa họ, cũng chẳng nói tới ước hẹn giữa hắn và Walter, chỉ riêng năng lực tâm linh của Walter đã là nhu cầu thập phần bức thiết với hắn hiện nay rồi.
Mười Một kì thực sớm đã tới rồi, Cuồng Triều một mạch vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Walter, đến cả mỗi ngày nó đi tới nơi nào, đêm dừng chân tại đâu cũng đều rất rõ ràng. Cho nên Mười Một khi vừa kết thúc cuộc nói chuyện dài thân mật với Lục Dương xong, việc đầu tiên là lập tức tới đón Walter, còn Lãnh Dạ và Vịt Bầu thì cùng hắn chia làm hai đường, đi tới đón Hầu Tử.
Mười Một sau khi tìm đến nhà vệ sinh công cộng đó liền nấp đi, quan sát tình huống xung quanh, ý đồ tìm ra cao thủ Long Hồn đang nấp gần đó giám thị Walter. Nhưng cao thủ dù sao cũng là cao thủ, cho dù cảm quan của Mười Một có lợi hại hơn nhưng thủy chung cũng chẳng thể tìm được nơi họ ẩn tàng. Lúc này thời gian đã chẳng cho phép nữa, hắn chỉ đành thử mạo hiểm một lần.
Mười Một lén lút ném một viên đá nhỏ về phía Walter, hắn tin Walter khẳng định có thể lí giải được ý của mình. Cùng lúc ném viên đá ra, hắn lập tức lui người về phía sau. Quả nhiên, sau nháy mắt hai tiếng gió đã từ hai hướng phải trái vang lên. Mười Một chẳng cần biết hai người đuổi theo đó là ai, hắn liều mạng dùng toàn lực chạy vòng quanh công viên, nhưng người ở sau thủy chung vẫn đuổi riết theo không rời. Khi tớI một hòn giả sơn Mười Một đột nhiên chui vào trong, khi hai người kia đuổi tới thì đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu rồi. Mười Một tựa như một con chuột biết độn thổ vậy, chẳng biết đã trốn đến nơi nào rồi, đến cả chéo áo của hắn cũng chẳng sờ vào được.
Một cao thủ Long Hồn đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Hỏng! Điệu hổ li sơn!"
Người còn lại cả kinh, lập tức nói: "Trở lại!" Nhưng khi hai cao thủ trở lại nhà vệ sinh công cộng đó, Walter và thiếu nữ kia sớm đã biến mất rồi.
Lúc này Walter và thiếu nữ kia vẫn chưa thể đi xa, tuy nó vẫn còn sức để chạy, nhưng thiếu nữ bên cạnh thì đã đói đến mềm nhũn cả chân ra rồi, muốn chạy cũng chẳng nổi.
Đúng vào lúc này, sau lưng nó đột nhiên vang lên tiếng gọi: "Walter."
Walter cả kinh, lập tức xoay mạnh người lại, từ phía xa nhìn thấy một thân ảnh đang hướng về phía nó chạy tới. Sau khoảnh khắc Walter đã nhận ra đó là ai rồi. Đang muốn cất tiếng kêu, nhưng sau nháy mắt nhân ảnh kia đã đến bên cạnh nó, chỉ phun ra một câu: "Đi theo ta."
Walter kéo tay thiếu nữ nói: "Tiểu Diệp, mau chạy."
Thiếu nữ chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vẫn rất nghe lời nắm chặt tay Walter, theo nó chạy về phía trước. Nhưng thiếu nữ quả thực đã đói đến chẳng còn chút lực khí rồi, mới chạy được hai bước thì chân đã mềm nhũn ra, nếu không phải Walter kịp thời đỡ thì sợ rằng đã ngã xuống rồi.
Mười Một đã chạy về phía trước được một đoạn dừng chân lại, quay người về phía sau, hơi nhíu mày lại nhìn hai người phía sau đang hỗ trợ cho nhau. Hắn không hỏi Walter nữ nhân này là ai, cũng không thôi thúc nó chạy nhanh hơn một chút, Walter là người trước nay không thích nói lời thừa, chỉ cần nhìn vào ánh mắt, người bên cạnh liền có thể lập tức hiểu được ý tứ của hắn rồi.
Đúng vào lúc này, Walter liếc nhìn Mười Một, quyết đoán khom người cõng thiếu nữ kie lên lưng, chạy theo Mười Một.
Cùng lúc ấy, đột nhiên một tiếng "hừ" mạnh truyền đến tai ba người. Walter biết đây không phải là tiếng của Mười Một, bởi vì trước nay thanh âm của Mười Một vẫn luôn rất lạnh lẽo, nhưng thanh âm này lại rất trầm, hơn nữa nghe thanh âm cũng có thể biết tuổi tác người này không phải nhỏ.
Walter chạy đến bên cạnh Mười Một, thấy hắn chẳng động đậy gì liền khẽ nói: "Sở Nguyên đại ca..."
Mười Một đột nhiên đưa tay phải dụng lực vẫy về một phía, một đạo hàn mang từ trong lòng bàn tay bắn ra. Sau nháy mắt đạo hàn mang đó đã mất hút vào trong rừng, nhưng rất nhanh, có một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong rừng cây đen kịt tùy tiện bước ra.
Người này đi rất chậm, mỗi bước của y đều rất chắc chắn, nạng tựa như khiến cho cả mặt đất đều rung lên vậy. Y cúi đầu, đang vân vê phiến băng rất mỏng, hơn nữa còn sắc bén như dao trong tay.
Lúc này Mười Một chẳng chạy thêm nữa, khuôn mặt lạnh lùng đối diện với người kia. Hắn chưa từng nhìn thấy người này, nhưng từ thân thủ của đối phương có thể phán đoán ra y là cao thủ thuộc tổ võ học.
Cao thủ tuổi chừng bốn năm chục này đi tới cách ba người chừng bốn mét thì mới dừng lại, chậm rãi ngẩng mặt lên, mỉm cười nói: "Cuối cùng tìm được ngươi rồi, Băng."
Mười Một không nói gì, vẫn lạnh lùng quan sát nam tử trung niên này. Walter và thiếu nữ nó cõng trên lưng cũng không mở miệng. Thiếu nữ chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt lộ rõ vẻ hiểu kì. Còn Walter lúc này thì đang cảm thấy rất là mù mịt khó hiểu.
Cao thủ trung niên này tựa như coi Walter và thiếu nữ kia là không khí vậy, thậm chí đến ánh mắt cũng chưa từng nhìn về phía bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chăm vào Mười Một, cười nói: "Lần đầu gặp mặt, ta tự giới thiệu một chút, biệt hiệu của ta là Thiết Tỏa."
Đúng vào lúc này, Mười Một đột nhiên cử động. Hắn chẳng hề né tránh mà phát động công kích thẳng tới Thiết Tỏa, năm ngón tay phải xòe ra, đồi ngón tay cắm tới đối thủ, trên năm đầu ngón tay của hắn đều ẩn tàng năm mũi băng sắc nhọn, hệt như lợi trảo xòe ra vậy, hung hăng cắm thẳng tới tâm tạng đối phương.
Hai tay Thiết Tỏa đồng thời xuất ra, tay trái thành đao chém tới cổ tay Mười Một, tay phải thành quyền đấm thẳng vào mặt hắn. Cánh tay trái vẫn luôn không hề động đậy của Mười Một đột nhiên giơ lên, dùng cánh tay nhỏ bé đó ngăn cản một quyền nặng nề của Thiết Tỏa lại, còn cánh tay phải thì đột nhiên co lại rồi duỗi ra, lúc co lại tránh khỏi thủ đao (tay tạo thành đao) của Thiết Tỏa, khi duỗi ra liền tiếp tục chụp thẳng tới tâm tạng y.
"Bộp!" Một âm thanh trầm muộn vang lên, quyền phải của Thiết Tỏa đã đánh trúng cánh tay trái của Mười Một, lực phản chấn cực lớn chấn cho thân thể của y chẳng thể tự chủ được mà hơi rung động một chút. Thiết Tỏa sắc mặt đại biến, y vẫn luôn rất có lòng tin đối với quyền đầu của mình, nhưng quyền vừa rồi không chỉ tạo thành tổn thương cho Mười Một, còn khiến y bị chấn trở lại, lúc này quyền phải của hắn hơi run rẩy, bàn tay cảm thấy như tê đi.
Trên thực tế Mười Một chẳng tốt hơn Thiết Tỏa được bao nhiêu, hắn cảm nhận được sức mạnh trong quyền vừa rồi rất lớn, đánh cho xương tay trái của hắn gần như nứt ra. May mà xương cốt hắn đã trở nên cứng rắn vô bỉ sau vụ nổ ở Trần gia, nếu không lúc này cánh tay trái của hắn đã bị phế rồi. Nhưng trên mặt Mười Một lúc này vẫn chẳng có biểu hiện gì, cho nên tạo cho Thiết Tỏa Một loại ảo giác, tưởng rằng hắn chẳng hề bị tổn thương. Còn cánh tay phải của Mười Một vẫn tiếp tục chụp thẳng tới ngực Thiết Tỏa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui