Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Phía bên kia...
Hầu Tử cùng Vịt Bầu vừa đánh vừa lui, bởi vì bọn họ là tổ cuối cùng, nói một cách tương đối thì cũng là tổ dễ bị truy đuổi nhất. Nhưng nếu luận về hỏa lực hỏa lực của Hầu Tử cũng là có sự uy hiếp lớn nhất, sự điên cuồng của hắn ngay cả Mười Một và Lãnh Dạ cũng không dám đối mặt ngạnh tiếp. Mà cho dù Long Hồn có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là được tạo thành từ máu thịt, càng không giống dị năng tổ, những người có thể mượn các nguyên tố tự nhiên để làm hậu thuẫn, cho nên chẳng thể đao thương bất nhập. Chỉ là, tử đạn đối với bọn họ tạo thành uy hiếp ít hơn đối với người thường mà thôi.
Tên cao thủ đuổi theo Hầu Tử và Vịt Bầu có danh hiệu là Thiết Trảo, chuyên sử dụng Ưng Trảo công cùng Thiếu Lâm Long Trảo công, trảo lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần bị hắn đánh trúng, cho dù có cứng rắn như cương thiết cũng trong nháy mắt lưu lại năm vết trảo rõ ràng.
Trảo công của Long Quốc là một loại võ công tương đối khó luyện, nó không nhờ ngoại lực, mà tất cả đều là rèn luyện chỉ lực của mười đầu ngón tay. Những người khác đều tưởng rằng trảo công là dùng móng tay để đả thương người, tất cả đều là sai lầm, nếu ngươi lấy sức dùng móng tay đi chụp cương thiết, cam đoan cả cái móng tay của ngươi đều sẽ bị phế. Trảo công rèn luyện chính là lực ở đầu ngón tay, có chút giống với loại công phu Nhất Chỉ Thiện. Nhưng loại công phu Nhất Chỉ Thiện này là loại chỉ đánh phá một điểm, tất cả lực lượng ngưng tụ thành một điểm trong nháy mắt tạo cho đối thủ thương tổn rất lớn. Còn trảo công lại là để đánh trực tiếp, tỷ như một cao thủ trảo công bắt được tay ngươi thì dùng sức bóp nát, khi đó toàn bộ cơ nhục trên cánh tay ngươi sẽ bị bóp nát, có thể thấy cả xương, nếu đối phương vẫn còn ngoan cố, liền trực tiếp đem toàn bộ cánh tay đó giật ra. Cho nên cao thủ trảo công rất đáng sợ, đặc biệt là lúc chỉ lực của họ đã có thành tựu, bình thường các cao thủ đều không muốn chiến đấu cận thân với họ.
Hầu Tử lại không hiểu điều này, hắn là một đột kích thủ, không phải là cận chiến thủ, một người đột kích thủ vĩ đại không bao giờ để cho đối phương tới gần mình. Huống hồ với hỏa lực cường đại như vậy của bọn họ, cũng chẳng ai có thể tới gần.
Hầu Tử cũng không cần Vịt Bầu phối hợp, tiết tấu hắn thay đạn cùng xạ kích thì Vịt Bầu còn xa xa mới theo kịp, bởi vậy Vịt Bầu trở thành một gánh nặng dư thừa.
Thiết Trảo cũng rất bực bội, đối với công phu khinh công hắn không nắm rõ, cũng không có thân thủ linh hoạt tránh né tử đạn như Vô Ngân, bởi vậy bị Hầu Tử áp chế, chỉ có thể trốn ở sau một thân cây mà không ló đầu ra được, ở xa xa nghe tiếng súng máy gầm gừ, còn có tiếng rống hưng phấn của Hầu Tử như tiếng kêu của dã thú.
"Đoàng!" Đột nhiên một tiếng súng to rõ từ xa truyền đến, Hầu Tử bỗng dưng cả kinh. Có lẽ Vịt Bầu cùng Thiết Trảo nghe không ra tiếng súng này có gì khác thường, nhưng Hầu Tử, người đã từng tiếp thụ qua những sự huấn luyện giống như Mười Một thì lại có khả năng nhận ra. Đây chính là thanh âm của súng bắn tỉa, nhưng tuyệt không phải Lãnh Dạ bắn. Nghe tiếng súng này, tên bắn tỉa đại khái ở ngoài một ngàn thước bắn ra, Lãnh Dạ dù chạy nhanh như thế nào cũng không có khả năng chạy cách xa ngoài đỉnh núi ngàn thước. Nếu không phải Lãnh Dạ thì rất có thể là người của Long Hồn.
Đáng chết, bọn họ cũng có tay bắn tỉa, thế này thì nguy to.
Trong đấu súng đáng sợ nhất chính là có tay bắn tỉa ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, thường có thể nhân lúc ngươi lơ đãng mà cho ngươi một kích trí mạng.
Kì thực Hầu Tử không biết Long Hồn là một tổ chức độc lập, luôn luôn coi thường sử dụng binh khí nóng. Đối với bọn họ mà nói, sử dụng súng loại binh khí nóng này ngược lại còn hạn chế đề cao tố chất bản thân. Mặc dù Long Hồn cũng có một bộ môn ẩn tàng trong quân đội, nhưng cũng chẳng ai biết Hổ tổ đó ở trong quân đội để làm gì. Đương nhiên càng không có ai biết, người của Hổ tổ mặc dù đang ở trong quân đội, cũng đồng dạng coi thường sử dụng binh khí nóng. Chỉ có Báo tổ là ngoại lệ, thân là vệ sĩ, bọn họ phải hiểu rõ tất cả các loại súng và uy lực của chúng. Bất quá cho dù như vậy, Báo tổ bình thường cùng lắm cũng chỉ sử dụng súng ngắn. Bởi vì đối với người học võ mà nói, sử dụng quá nhiều binh khí nóng sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, hạn chế sự đề cao võ học. Tựa như thời cổ đại, một thanh thần binh chém sắt như chém bùn cố nhiên mọi người đều mơ ước mà chạy đông chạy tây tìm kiếm, nhưng sau khi có được họ lại vô cùng ỷ lại vào thần binh lợi khí. Trình độ võ học của bản thân ngược lại rất khó có tiến bộ. Cao thủ chân chính đều là trong sinh tử chiến đấu mà trưởng thành phát triển ra.
Cho nên một súng này không phải là người của Long Hồn bắn, cũng không phải là người của Hắc Ám Thập Tự. Ngược lại nó lại là công kích vào Vô Ngân, người đang đuổi bắt Lãnh Dạ và Walter. Nhưng Hầu Tử không biết điểm đó, đương nhiên càng không có khả năng biết đối phương không có sát ý với Long Hồn, hắn vì tận lực giảm bớt uy lực của súng bắn tỉa nên mới cố ý chạy cách xa đỉnh núi cả ngàn thước. Nếu không phát súng này không chỉ trúng vào đùi Vô Ngân khiến máu thịt bầy nhầy mà là trực tiếp bắn cho hắn thành tàn phế rồi.
Bắn nốt viên tử đạn cuối cùng trong băng đạn, Hầu Tử lập tức thuận tay tháo bỏ băng đạn rỗng, tay trái sờ vào bên hông, sau nháy mắt đã thay xong một băng đạn mới. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó, Thiết Trảo đã từ sau thân cây gần như bị bắn nát kia chạy ra, tránh tới sau một thân cây gần hơn.
"Đát đát đát..." Thanh âm của súng tiểu liên dừng lại một giây, sau đó lại một lần nữa vang lên, tử đạn bắn vào thân cây mà Thiết Trảo đang ẩn nấp, gỗ bay tứ tung ra xung quanh. Chỉ trong chốc lát thân cây đã bị đạn bắn thành một khối nát bét. Cũng may là Thiết Trảo chuyên chọn những cây đại thụ, nếu không cái cây này đã bị vỡ nát mà gẫy ra rồi.
Hầu Tử vừa điên cuồng bắn vừa rống to lên, hỏa lực cường đại áp chế lấy Thiết Trảo. Dường như Hầu Tử đã hưng phấn quá mức, nếu không phải Vịt Bầu ở phía sau lôi kéo hắn, Hầu tử đã đã mấy lần thì chút nữa lao lên, muốn đem nòng súng chĩa vào người Thiết Trảo mà điên cuồng bắn rồi.
Kì thực không phải Hầu Tử không phải không tự biết mình, chỉ là hắn thân là đột kích thủ thì có giác ngộ của đột kích thủ. Tại chiến trường, đột kích thủ một mạch xung phong, nói khó nghe một chút thì là làm kẻ đi đầu chịu chết. Nhưng đồng dạng, bọn họ cũng là một nhánh bộ đội không thể thiếu dùng để áp chế hỏa lực của đối phương. Hầu Tử càng là một kẻ giỏi nhất trong đó, mỗi lần chỉ cần bắn ra là hắn đều không tự chủ được muốn vọt tới trước. Cái này không thể không kể công chính sách tẩy não của Ma Quỷ khiến cho đại bộ phận đột kích thủ trên chiến trường đều nghĩ rằng: lui về phía sau là một loại biểu hiện rất đáng xấu hổ.
May mà lúc này Hầu Tử vẫn duy trì tỉnh táo, biết mình là đang chạy chối chết chứ không phải đang liều mạng, cho nên hắn cố nén xúc động muốn lao về phía trước, theo Vịt Bầu từng chút từng chút lui về phía sau.
"Hầu Tử!" Thanh âm của Cuồng Triều vang lên trong tai hắn: "Đừng ham đánh, đi thôi!"
"***!" Hầu tử chửi một câu, hắn hận bên người không có lựu đạn, trực tiếp cho Thiết Trảo nổ chết. Cho dù nổ không chết, buộc hắn từ phía sau thân cây đi ra cũng tốt. Nhưng dưới tình huống cấp bách hiện nay, cái hắn có thể làm được chính là tận lực chạy trốn.
"Vịt Bầu! Giao xoa hỏa lực!" Hầu Tử quát to một tiếng, bắn thêm về sau vài nhát nữa rồi lại chạy xuống núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui