Lục Đạo suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Kẻ mang theo Mười Một ta khẳng định là chỉ có một, nhưng cũng có khả năng cục diện này không phải do người đó bố trí, hắn cũng là do một người trốn phía sau phân phó tới mang người rời đi thôi."
Thiên Táng day day huyệt thái dương nói: "Cho nên ta rất ghét cùng mấy tên trí giả các ngươi ở cùng một chỗ. Lúc nào cũng thích nói mấy lời làm người ta càng nghe càng đau đầu, ngươi không thể nói dễ hiểu hơn chút sao?"
"Còn chưa hiểu ư?" Lục Đạo hỏi.
"Không hiểu." Thiên Táng lắc đầu nói: "Thứ nhất, ngươi nói mang Mười Một đi có thể không chỉ là một người, nhưng ra mặt cứu Mười Một lại chỉ có một người, là như vậy đúng không?"
Lục Đạo gật gật đầu mà không nói gì.
"Điểm này ta hiểu rồi, nhưng bọn họ sao lại biết chúng ta có thể sẽ xuất thủ?"
Lục Đạo vỗ vỗ vào tai nói: "Ngươi quên rằng giữa các thành viên của Hắc Ám Thập Tự đều có thiết bị liên lạc sao?"
Thiên Táng giật mình hiểu ra: "Ý ngươi là những lời đối thoại giữa bọn chúng sớm đã bị Long Hồn nghe lén rồi?"
Lục Đạo gật đầu nói: "Rất có khả năng này, với trình độ khoa học kĩ thuật sau lưng Long hồn, muốn nghe trộm thông tin của bọn chúng chắc không phải là quá khó. Cái này cũng đã giải thích đối phương vì sao lại biết sự tồn tại của chúng ta, bởi vì từ sau khi Long Uy phát ra tín hiệu nặc danh bọn chúng đã biết rồi."
"Đợi đã! Long Hồn đã có kĩ thuật nghe lén, tại sao không bắt người sớm một chút mà lại làm như là đi đánh trận, đi cả ngàn dặm để truy bắt hung thủ như vậy? Ngoài ra, bọn Cuồng Triều không biết mình đã bị người ta nghe lén hay sao?"
Lục Thụ giơ ngón cái lên rồi lắc lắc trước mặt: "Bọn Hắc Ám Thập Tự có biết hay không thì ta không rõ, cho dù họ có biết thì cũng không bỏ qua phương thức liên hệ đó đâu..."
"Tại sao?" Thiên Táng đúng là điển hình cho loại người cái gì cũng muốn hỏi tới tận cùng.
Lục Đạo cũng rất kiên nhẫn giải thích: "Từ lộ tuyến chạy trốn và phương thức tác chiến của Hắc Ám Thập Tự có thể nhìn ra, bọn chúng sớm đã đoán được người mà Long Hồn cần chỉ có một mình Mười Một mà không phải toàn bộ thành viên, cho nên họ phải lưu lại phương thức liên lạc này, một mặt để cho Long Hồn biết được kế hoạch của mình, mặt khác cũng đồng thời nhiễu loạn trận thế của họ. Chiêu này gọi là tương kế tựu kế, nếu là ta thì cũng khẳng định sẽ không bỏ qua phương thức liên hệ này, sợ chi những thông tin đó đã bị nghe lén. Cùng lắng là khi nói những chuyện quan trọng thì tắt máy liên lạc đi, hoặc giả dùng ám ngữ mà chỉ có mấy người biết với nhau nói chuyện."
Thiên Tàng gãi gãi cái đầu toàn tóc trắng của mình, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu.
Lục Đạo tiếp tục nói: "Long Hồn chỉ muốn bắt Mười Một, cùng lắm là có thêm Lãnh Dạ. Hai người này bọn họ nhất định phải bắt. Kì dư những người còn lại thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cho chạy thoát. Sau đó lại phục ở phía sau lợi dụng những người đã chạy thoát này để lần ra thế lực sau lưng Hắc Ám Thập Tự."
Thiên Táng gãi đầu nói: "Nhưng sau lưng Hắc Ám Thập Tự chẳng có thế lực nào a, bọn họ bị oan. Điểm này ta và Mười Ba có thể làm chứng. Lúc đó khi ở tại Indonesia, chúng ta xác thực đã đánh nhau với chúng một trận."
Lục Đạo nhún nhún vai nói: "Chúng ta biết, nhưng Long Hồn thì có biết đâu. Hơn nữa từ cuốn băng video mà Long Hải Du đưa tới, người mở cánh cửa lớn ở căn cứ của Long Hồn xác thực chính là Mười Một, chỉ là thời gian không ăn khớp. Bởi vì lúc đó Mười Một và chúng ta đều đang ở Indo. Tuy chúng ta biết nhưng lại chẳng có cách nào làm chứng, Vu Quang Hải cũng không dám khẳng định Mười Một có thể lẻn về làm nốt chuyện này rồi lại lẻn đi hay không? Còn chúng ta..."
Lục Đạo lườm Mười Ba một cái, hướng về phía Thiên Táng nói: "Ngươi cho rằng chúng ta có thể ra mặt không? Nhưng đừng quên thân phận của chúng ta là gì, đặc biệt là Mười Ba, hắn mà lộ diện một cái là khẳng định sẽ tạo thành một làn sóng lớn. Đến lúc đó chúng ta cần phải nghĩ cách tự bảo vệ mình trước chứ chẳng phải là đi giúp người khác làm chứng đâu."
Lúc này Mười Ba vẫn luôn im lặng đột nhiên trầm giọng nói: "Lục Đạo, phân tích một chút, người mang Mười Một đi sao lại đóan được chúng ta sẽ xuất thủ? Còn nữa, người mang hắn đi có thể là ai?"
"Vấn đề thứ nhất thì đơn giản, từ khi chúng ta phát ra thư nặc danh thì họ đã biết rồi, sau đó lại ung dung bày bố. Chỉ là đây là cục trong cục, đều tính toán cả Long Hồn và chúng ta vào trong rồi. Ừm, người này thực không đơn giản, nếu luận về trí chiến, ta đối với người bày bố này cũng chẳng nắm được tất thắng."
Mười Ba gật gật đầu nói: "Theo lời người nói, người mang Mười Một đi chính là người của Long Hồn?"
Lục Đạo giơ hai ngón tay lên nói: "Hai khả năng, một, người mang Mười Một chính là người của Long hồn. Hai, người mang Mười Một đi là do có người trong Long Hồn tiết lộ tin tức, do người của bên thứ bar a mặt mang đi. Nhưng, khả năng thứ hai rất nhỏ, không đến ba mươi phần trăm. Ta cảm thấy người mang Mười Một đi chắc chính là người trong long Hồn, hơn nữa còn là người của dị năng tổ. Chỉ có dị năng tổ mới có khả năng khống chế tự nhiên nguyên tố, mới có phương pháp che dấu hoàn toàn mùi máu trên thân thể một người."
Thiên Táng không nén nổi chen vào hỏi: "Nếu là người của Long Hồn làm, tại sao bọn họ còn phải lục soát núi? Thậm chí còn phát ra lệnh truy nã? Lẽ nào muốn che giấu tai mắt người khác sao?"
"Không." Lục Đạo lắc đầu nói: "Mười Một xác thực không ở trong tay Long Hồn."
Thiên Táng vừa mở miệng muốn hỏi thì Lục Đạo đã tiếp tục nói: "Có có hai khả năng. Một, người mang Mười Một đi là thực lòng muốn cứu hắn. Các ngươi đừng quên quan hệ giữa Mười Một và Thần Kiếm, với thân phận địa vị của Thần Kiếm tại Long Hồn, nói mấy người bạn sinh tử chí hữu đi giúp lão cứu đồ đệ là chuyện rất dễ dàng. Cho nên khả năng Thần Kiếm cứu Mười Một đi là rất lớn, nhưng, là ai bố trí cục trong cục đây? Còn nữa, Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận mà Vấn Thiên bày ra là bị ai phá hỏng?"
Thiên Táng mở to miệng sững sờ nói: "Không phải ngươi?"
Lục Đạo trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Nếu ta hiểu mấy thứ đó thì mỗi lần đã chẳng cần phải dựa vào các ngươi để giữ mạng rồi. Người chân chính hiểu Kì Môn Độn Giáp, sợ rằng trên toàn thế giới cũng chẳng có bao nhiêu đâu. Người mà ta được biết cũng chỉ có Vấn Thiên của Long Hồn. Nhưng không ngờ lại có người có thể phá được trận của hắn, kì quái..."
Lục Đạo lẩm bẩm một tiếng rồi tiếp tục nói: "Điểm thứ hai, mang Mười Một cũng là người của Long hồn, nhưng không phải Thần Kiếm. Cũng không phải Long Hồn."
Thiên Táng sững sờ nói: "Không hiểu, ý gì thế?"
Mười Ba nhíu mày nói: "Ý của ngươi là, Long Hồn có nội gian?"
Lục Đạo gật gật đầu nói: "Ừm, khả năm là đã bị xâm nhập vào rồi. Còn kẻ mang Mười Một đi cũng chính là đám người này. Có điều khả năng này rất nhỏ, bởi vì Long Hồn tuyển người rất nghiêm khắc, đặc biệt là về độ trung thành. Chiếu lí mà nói thì chắc chẳng thể có người của tổ chức nào xâm nhập được vào Long Hồn, nhưng cũng không loại trừ khả năng bị người ta mua chuộc hoặc uy hiếp. Nhưng công tác bảo mật của Long hồn đối với các thành viên rất nghiêm, trừ những người quen thuộc ra, người bình thường đừng hòng biết được thành viên bên trong có ai với ai."
Thiên Táng chen vào nói: "Cái đó cũng không nhất định? Nếu không cái tên đóng giả kia làm sao mà mở được cánh cửa của căn cứ Long Hồn?"
Lục Đạo thở dài một hơi: "Cái tên giả mạo kia đầu tiên là tìm tới Văn Cường, cho nên mấu chốt vẫn còn ở trên người Văn Cường."
Nói xong câu này, ba người đồng thời nhìn vào trong màn hình. Mà Long Uy trong màn hình tựa hồ như cũng biết ba người đang nhìn y, bèn nói: "Ta không phải là thần, trừ phi các ngươi có thể giống như Hắc Ám Thập Tự mang một đám hacker đỉnh cấp tới đây cho ta."
Lục Đạo bật cười một tiếng rồi lắc lắc đầu, Mười Ba vẫn như cũ chẳng có quá nhiều biểu tình, Thiên Táng thì lại gào lên: "Việc này cũng không phải là không thể a, Trùng Võng của Tiểu Trùng quốc không phải là còn có một đám hacker chưa cứu ra sao? Chúng ta trực tiếp đi cướp về, hoặc giả đem cướp đám người của Hắc Ám Thập Tự đó tới đây."
Mười Ba nhìn về phía Thiên Táng, tên nam tử tóc trắng này tựa như rất sợ Mười Ba vậy, lập tức chẳng dám nói gì nữa.
Lục Đạo cười khổ nói: "Chúng ta không có thời gian, không có tinh lực, càng không có cách nào ra mặt để cứu đám hacker đó."
⬘Được rồi, trở về chính đề đi!" Mười Ba trầm giọng nói: "Lục Đạo, ngươi cho rằng bây giờ Mười Một đang ở chỗ nào?"
Lục Đạo theo thói quen bỏ kính xuống lau lau rồi lại đeo lên và nói: "Ba loại khả năng. Một là rơi vào trong tay Long Hồn, hiện nay đang bị nhốt trong Hổ tổ của Long Hồn, nhưng khả năng này không đến năm phần trăm. Hai là rơi vào tay của tổ chức xâm nhập, sau đó bị bí mật đưa đi rồi nhốt lại, khả năng này cũng chỉ chừng ba mươi phần trăm. Khả năng lớn nhất là được Thần Kiếm cứu đi. Có điều, theo lời ngươi nói thì thương thế của hắn rất nặng, cũng có khả năng...đã chết rồi."
"Không, hắn không chết đơn giản như vậy đâu." Mười Ba lắc lắc đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Thôi vậy, chuyện phía bên Mười Một giao cho Long Uy đi điều tra. Chúng ta cũng đã trì hoãn quá lâu rồi, đợi sau khi Mười Chín và Hai Ba trở về, cũng là lúc nên đi làm chuyện của mình rồi!" Khi nói đến câu cuối cùng, trong con mắt băng lãnh của Mười Ba thoáng qua một tia sát cơ.