Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Đúng vào lúc này, Mười Một đột nhiên mở trừng hai mắt, cánh tay phải còn có thể động đậy đột nhiên nắm lấy cái chân trần của giáo quan dùng sức kéo mạnh. Giáo quan nhất thời đứng không vững ngã ngửa về sau. Nhưng Tinh dù sao cũng là Tinh, một kẻ đã từng là Sát Thủ Thiên Vương vang dội một thời, sao có thể dễ đối phó như thế cơ chứ? Giáo quan trong lúc hoảng hốt, cánh tay trái còn lại chống đỡ thân thể còn chưa ngã hẳn kia, đồng thời trong mắt lóe qua một tia tức giận, chiếc chân còn lại đá mạnh vào trước mặt Mười Một.
Hắn không thể không tức giận, không ngờ Mười Một dưới tình huống đã bị thương nặng đến thế này rồi mà vẫn còn sức phản kháng. Tuy trong mắt giáo quan, sự phản kháng của Mười Một cũng chỉ giống như một đứa bé giận dỗi mà ném ra hòn đá nhỏ không có chút nguy hiểm gì, nhưng cái loại học sinh không chịu nghe lời này khiến hắn rất tức giận.
"Bụp!" Mũi giày chiến đấu nhọn hoắt đá mạnh vào vùng tai Mười Một, lập tức phá hỏng luôn màng nhĩ hắn, từ lỗ tai chảy ra một dòng máu đỏ.
Mười Một vươn người ra chịu một cước này, tay phải nắm chặt lấy quần giáo quan dùng sức kéo, khiến thân thể đã chằng hoạt được được nữa của mình lại gần giáo quan thêm mấy phần.
Giáo quan vốn muốn dùng đầu gối đẩy Mười Một ra. Nhưng đột nhiên, nơi mệnh căn ở phần dưới của hắn truyền đến một cơn đau khủng khiếp. Giáo quan không nén nổi kêu lớn một tiếng, hắn không thể không kêu lên, cánh tay hỏng rồi còn có thể nối lại, hoặc lắp tay giả cũng không vấn đề gì. Nhưng mệnh căn của nam nhân mất rồi, sao có thể làm giả được? Không có mệnh căn, hắn còn là nam nhân sao? Sau này có áp lực, tìm ai để phát tiết đây?
Giáo quan phẫn nộ đến cực điểm. Hắn đột nhiên đưa khẩu súng lên nhắm vào đầu Mười Một. Mười Một hoàn toàn không để ý đến khẩu súng đó, tay phải nắm chặt Trảm Nguyệt hung hăng đâm thẳng vào vùng ngực dưới giáo quan, sau đó dùng sức kéo mạnh xuống dưới. Bụng giáo quan lập tức bị rạch ra, nội tạng, lòng mề phèo phổi toàn bộ bị lộ ra ngoài.
Giáo quan kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt. Hắn trợn tròn đôi mắt nhìn chăm chăm vào Mười Một, khẩu súng trên tay trái cũng vẫn dí lên đầu Mười Một, nhưng hồi lâu vẫn chưa nổ súng.
Mười Một cũng ngẩng đầu lên nhìn vào giáo quan, một khuôn mặt toàn là máu, lưỡi đao Trảm Nguyệt đang cầm trong tay phải vẫn ở sâu trong bụng giáo quan.
Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, bàn tay đang cầm khẩu súng của giáo quan cuối cùng rũ xuống, ngã trên mặt đất, đầu đập vào khoảng đất phía sau, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt vô lực nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: "Không tồi, Mười Một, ngươi giỏi hơi thầy rồi... Tên tiểu tạp chủng... của ta..."
Hai mắt giáo quan dần nhắm lại, trên khóe miệng vẫn còn lưu một nụ cười mỉm, dần ngừng hô hấp.
Mười Một nằm sấp trên người giáo quan, thở hổn hển kịch liệt. Vào thời khắc cuối cùng vừa rồi, giáo quan rõ ràng còn có sức để bóp cò khẩu súng, kéo hắn cùng chết theo, nhưng giáo quan lại không làm như thế. Tại sao?
Một người đã cùng bầu bạn với hắn suốt bảy mùa mùa mưa nắng, cũng có thể tính là một người "phụ thân" đã dạy dỗ hắn cả bảy năm trời, không ngờ lại chết trong tay hắn. Đau lòng? Khó chịu? Hay là giải thoát? Chẳng thể nói ra được là cái cảm giác gì.
Có lẽ giữa hắn và giáo quan chẳng có tình cảm gì để nói, nhưng cuối cùng giáo quan không giết hắn, hơn nữa câu nói "tên tiểu tạp chủng của ta" trước khi chết kia cũng khiến Mười Một nghĩ đến câu nói mà Sở Hải Lan đã thốt ra trước khi sắp về trời "vĩnh biệt, con trai của ta."
Khép chặt hai mắt lại, cắn chặt răng, sau hồi lâu Mười Một mới từ từ mở trừng mắt ra, nhìn sâu vào mắt giáo quan, từ kẽ răng phát ra một câu nói: "Ta, phải sống tiếp."
Vết thương nơi hai chân, tay trái và vùng bụng mau chóng sinh ra vô số sợi thịt, chúng hệt như những con ròi nhỏ không ngừng ngọ nguậy rồi kết lại với nhau, sau đó không ngừng tràn đến các miệng vết thương tiếp theo. Phàm là nơi nào được những sợi thịt phủ qua, chỗ ấy liền khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cơ thịt dưới lớp da mau chóng được hình thành.
Chỉ trong thời gian vài phút, tất cả những vết thương của Mười Một đã hoàn toàn lành lại, trừ quần áo bị rách nát thảm hại cùng những vết máu dính khắp nơi trên thân thể ra, chẳng có dấu vết gì về chuyện hắn bị thương nữa cả.
Mười Một toàn thân đầy những máu và mồ hôi bò dậy khỏi thân thể giáo quan, sau khi cúi xuống nhặt lấy khẩu súng lục trong tay giáo quan cùng Trảm Nguyệt, hắn chẳng thèm để ý đến thi thể ấy nữa, bước nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, cuộc giao chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục. Lãnh Dạ và gã bắn tỉa không biết tên gọi là gì kia vẫn đang không ngừng công kích nhau, còn Băng Mộng thì đã mất đi một cánh tay và đang bị một kẻ khác đuổi bắt khắp nơi.
Đối thủ của Băng Mộng tựa như đang chơi đùa với con mồi vậy, trong mắt hắn lóe lên những tia khát máu. Vừa cười âm hiểm vừa đuổi theo phía sau Băng Mộng, thỉnh thoảng lại nổ súng.
"Bùm!" Lại một tiếng súng nổ vang lên, Băng Mộng đau đớn kêu lên một tiếng, chân bước hụt, cả thân thể nặng nề bổ nhào về phía trước. Nàng có nén đau quay lại nhìn chân mình, lúc này mới phát hiện một chiếc chân đã mất rồi, chỉ còn lại những mảnh da thịt vụn nát dính khúc chân gãy lại với phần thân trên.
Kẻ kia thè lưỡi ra liếm liếm, sắc mặt tỏ ra hưng phấn, phần đặc chưng cho nam tính ở thân dưới cũng vươn cao lên, hiển nhiên là hắn đã thực sự hưng phấn, so với việc lên giường cùng nữ nhân còn hưng phấn hơn.
Hắn chậm rãi đưa súng lên, nhắm chuẩn vào bầu nhũ phong trên ngục Băng Mộng, cổ họng không ngừng nuốt nươc bọt xuống, cái bộ dạng đó chắc khác chi một tên sắc lang khi nhìn thấy mỹ nư đã cởi hết quần áo. Băng Mộng thì hung hăng trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt vừa như không cam tâm vừa như không khuất phục, bầu ngực phập phồng không ngớt.
Lúc này, Băng Mộng và kẻ kia chú ý đến, tại nơi cách bọn họ không xa, Mười Một cũng đang giơ súng lên nhằm vào kẻ này. Nhưng cuối cùng Mười Một lại không nổ súng, đặt nó xuống mà thưởng thức bức tranh đẫm máu trước mặt.
"Bùm!" Tiếng súng quyết định cuối cùng đã vang lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui