Một nam một nữ đang nằm trong những chiếc bồn thí nghiệm, hai người toàn thân trần trụi cắm đầy các ống dẫn, có nhìn thế nào cũng thấy giống một con chuột bạch được dùng làm thí nghiệm. Hơn nữa, hai người này mười một đều biết cả, bọn họ không ngờ lại là hai thành viên đã mất tích của Long Hồn, Thiết Tướng và Mân Côi.
Khi Lãnh Dạ và Hỏa Điểu tiến vào cũng sửng sốt một chút. Hỏa Điểu còn đỡ một chút, hắn không hề quen Thiết Tướng và Mân Côi, cho nên ngoài kinh ngạc ra thì chủ yếu là tò mò.
Lãnh Dạ thì lại biết hai người này, khi y nhìn thấy hai thân thể trần trụi ấy thì không khỏi buột miệng thốt: "Mân Côi ư?"
"Hả?" Hỏa Điểu sửng sốt hỏi: "Ngươi nhận ra bọn họ à?"
Lãnh Dạ xấu hổ gượng cười, hắn vừa tiến vào cửa đã chỉ quan tâm đến thân thể nữ kia, cho nên nhất thời chỉ nhận ra có Mân Côi, tận một lúc sau mới chú ý đến bên cạnh, thì ra còn có Thiết Tướng. Thực ra cũng thường thôi, nam nhân nhìn nam nhân thì có gì thú vị chứ? Thứ cần có chẳng phải mình đã có rồi sao? Đây gọi là gì nhỉ? Nam nhi bản "sắc" mà.
"Bọn họ chính là thành viên của Long Hồn bị bắt đi." Mười Một vừa nói vừa đi tới trước cái bồn mà Thiết Tướng nằm, quat sát một chút, sau khi phát hiện chắc sẽ không có gì nguy hiểm mới mở nắp thủy tinh ra.
"A?" Khi nghe thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này không ngờ lại chính là thành viên của Long Hồn trong truyền thuyết, Hỏa Điểu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu. Ở bên ngoài, Long Hồn sớm đã được thần thánh hóa, trong mắt người thường, mỗi một thành viên của Long Hồn đều là một tồn tại cao cao tại thượng như thần thánh. Hỏa Điểu cũng từng vô số lần suy nghĩ xem người của Long Hồn sẽ có bộ dạng như thế nào? Nhưng bây giờ nhìn thấy rồi thì chẳng phải cũng chỉ là một đôi mắt một cái miệng, cũng chẳng khác gì mình.
Mười Một ngồi xuống kiểm tra sơ bộ thân thể Thiết Tướng, thấy tim mạch y vẫn còn hoạt động, chỉ là hô hấp có chút gấp rút. Trên người y có cắm mấy chục chiếc ồm mềm nối với mấy chiếc máy bên cạnh, trong đó thậm chí còn có ống truyền dịch.
Tiến sỹ điên đang thí nghiệm gì trên thân thể Thiết Tướng?
Mười Một tò mò kiểm tra từng ống mềm một, muốn xem xem bọn chúng được nối với loại máy móc nào. Đúng vào lúc này, đôi mắt Thiết Tướng chợt mở trừng, một đôi mắt tròn xoe giận dữ hằn đầy những tia máu nhìn chăm chăm vào trần nhà phía trên, dường như y có một kẻ thù không đội trời chung đang nấp ở trên đó vậy.
"Ôi!" Hỏa Điểu bị dọa cho giật nảy mình, lui về sau mấy bước. Ngay sau đó nghĩ tới kia vẫn là con người chứ chẳng phải thi thể, có gì đáng sợ chứ? Vì thế lại vỗ vỗ ngực bước lên hai bước.
Mười Một tuy không sợ hãi gì, nhưng việc Thiết Tướng đột nhiên mở trừng mắt cũng khiến y hơi sửng sốt. Lúc này, tròng mắt của Thiết Tướng từ từ liếc nhìn qua phía hắn, cặp mắt lạnh lùng phủ đầy tia máu mang theo vẻ lạnh lùng, nhìn vô cùng quỷ dị.
"Thiết Tướng." Mười Một thử khẽ gọi một tiếng.
Trong cổ họng Thiết Tướng đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, đôi tay dụng sức giãy dụa làm đứt hết những chiếc ống mềm cắm dày đặc trên thân thể mình. Khi vẫn còn chưa ngồi dậy thì đã tung một quyền cực mạnh thẳng về phía mặt Mười Một.
Mười Một lập tức lui về phía sau né tránh theo tiềm thức, nhưng Thiết Tướng vẫn không buông tha, vừa khẽ gầm vừa bò ra khỏi chiếc bồn ấy. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Mười Một trước mặt, dường như Mười Một chính là kẻ thù không đội trời chung của y vậy.
Lãnh Dạ vội vã kêu lên: "Thiết Tướng, ngươi làm gì thế?"
"Không ích gì đâu." Mười Một nhíu mày lại nói: "Dường như hắn đã mất đi ý thức rồi."
Lãnh Dạ lo lắng dậm chân nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?"
"Grào!" Thiết Tướng lại một lần nữa khẽ gầm lên, giơ cao một chân nện thẳng xuống đỉnh đầu Mười Một. Mười Một liền sử dụng Nguyệt Vũ bộ né tránh một chút, thoáng cái đã chạy đến sau lưng Thiết Tướng khiến đòn tấn công của y không tới được mục tiêu, thế nhưng trên nắp chiếc bồn mà Mân Côi đang nằm phía sau Mười Một, lập tức có tiếng "loảng xoảng" giòn tan vang lên, cả khối thủy tinh công nghiệp đã vỡ tan thành từng mảnh vụn, những mảnh thủy tinh vỡ dính đầy trên thân thể Mân Côi.
Và lúc này, Mười Một đã vòng đến đằng sau Thiết Tướng đưa tay lên tạo thành đao chém mạnh xuống cổ Thiết Tướng, ý đồ muốn đánh ngất y. Nhưng không biết do Thiết Tướng đã từng được Tiến Sỹ Điên dùng thứ gì cải tạo thân thể, hay là vì Mười Một còn chưa hồi phục hoàn toàn thực lực lại phải liên tiếp vất vả mấy ngày nay khiến thực lực không đủ, Thiết Tướng không hề bị đánh ngất mà chị loạng choạng lui lại mấy bước. Lần này Thiết Tướng dường như đã hoàn toàn nổi giận, y giơ cao đôi tay hướng lên trời gầm lớn một tiếng. Dưới tiếng gầm ấy, tất cả những vật dụng bằng kim loại trong căn phòng đều phát ra những tiếng oong oong rất chói tai.
"Grào!" Thiết Tướng lại tức giận gầm lên tiếng nữa, cánh tay vung về phía Mười Một. Mười Một sinh ra cảm ứng, cũng không do dự chút nào sử dụng Nguyệt Vũ Bộ nhảy sang bên cạnh né tránh. Cùng lúc ấy, một khối kim loại cực lớn dùng tốc độ nhanh tuyệt từ phía sau đập tới vị trí y vừa đứng, sạt qua ngay sát sau lưng y. Trong mắt Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đang ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy có một sợi dây màu vàng kim lóe qua trước mặt, ngay sau đó là một tiếng uỳnh vang lên trên tường, trực tiếp đánh cho bức tưởng thủng một lỗ lớn. Tốc độ và lực đạo đều ghê gớm kinh người, nếu không phải Mười Một kịp thời né tránh thì e rằng bị nhát đập ấy cũng phải nôn ra máu ngay tại chỗ. Mà nếu đổi lại là người khác, chắc đã bị nện gẫy xương rồi.
Hỏa Điều há hốc miệng nhìn cuộc chiến đấu phía trước với vẻ khó mà tin nổi, đây mà là người nữa sao? Có ai đã từng thấy con người có thể khống chế một khối kim loại bay bổng lên, hơn nữa còn có thể dùng làm vũ khí để đập người khác cơ chứ?
Lãnh Dạ cũng giống như Hỏa Điểu, đều vô cùng ngạc nhiên. Tuy y cũng có biết về sự tồn tại của người có dị năng, nhưng bình sinh người duy nhất sử dụng dị năng mà y từng thấy cũng chỉ có Mười Một với khả năng khống chế băng. Không ngờ người có dị năng hệ kim còn có thể sử dụng như thế này? Không biết liệu Mười Một có thể khống chế một khối băng lớn như thế rồi dùng để đập không nhỉ?
Mười Một đang chiến đấu thì không có được tâm tình tốt như thế, dưới sự khống chế của Thiết Tướng, tất cả những vật dụng bằng sắt đềy bay loạn hết cả lên. Cho dù là Nguyệt Vũ Bộ cũng có mấy lần suýt bị đánh trúng. Mà bị những thứ này đánh trúng thì tất nhiên chẳng phải trò đùa rồi, dưới sự khống chế của Thiết Tướng bất kỳ món đồ kim loại nào cũng đều có lực sát thương ghê người. Cho dù chỉ là một tấm sắt lá nho nho, chỉ cần khẽ cứa một đường trên cổ bạn, đảm bảo rằng bạn sẽ được hưởng cảm giác đầu mội đằng thân một nẻo.
Đối mặt với Thiết Tướng không ngừng áp sát như thế, Mười Một dường như cũng thực sự tức giận rồi. Không phải hắn không có cơ hội tấn công Thiết Tướng, ngược lại, trạng thái chỉ biết đến tấn công của Thiết Tướng lúc này căn bản chẳng hề có chút phòng ngự nào. Mười Một có tới mấy cơ hội chắc chắn chỉ cần ra tay là lấy được tính mạng Thiết Tướng, nhưng hắn lại không thể làm như thế, nếu Thiết Tướng chết trong tay hắn, mối quan hệ giữa hắn vừa Long Hồn sẽ càng khó giải quyết rồi, và như thế thì kế hoạch lần này cũng coi như hoàn toàn vô nghĩa. Có nhiều sự kiêng kỵ như thế nên Mười Một không thể giết chết Thiết Tướng, mà đòn tấn công bình thường lại chẳng có tác dụng gì, cho nên Mười Một phải tránh né liên tục và dần rơi vào thế bị động.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng đều nhìn ra cảnh ngộ của Mười Một lúc này, nhưng bọn họ cũng đều không thể ra tay giúp đỡ. Lãnh Dạ thì tất nhiên không cần nói, còn Hỏa Điểu thì chỉ suy nghĩ cho Mệnh Vận, nếu hắn giúp Mười Một ra tay giết Thiết Tướng, Long Hồn chắc chắn sẽ không tha cho Mệnh Vận, điều ấy cho dù là với Mệnh Vận hay là với kế hoạch lớn của Mười Ba đều là tuyệt đối không được. Cho nên Lãnh Dạ và Hỏa Điểu chỉ có thể đứng bên cạnh mà lo lắng, trong lòng thầm mắng Mười Một lắm chuyện, đây còn không phải hoàn toàn là do hắn tự tìm đến sao?
Trong phòng đã trở nên vô cùng bừa bãi, tất cả những mảnh kim loại lớn nhỏ đều bay loạn cả lên, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đã bị ép lùi ra khỏi phòng. Bây giờ mà còn tiếp tục ở lại bên trong, đến bọn họ cũng sẽ gặp phải tai ương.
Trong phòng, Mười Một cuối cùng cũng không né tránh nữa, sử dụng Nguyệt Vũ Bộ vòng đến sau lưng Thiết Tướng, đầu ngón tay dùng sức điểm vào một huyệt đạo trên xương sống của y. Chính vào lúc này, một mảnh kim loại nhỏ ở bên cạnh lén tấn công Mười Một với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy. Mười Một hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định liều chịu đòn này để đánh ngã Thiết Tướng rồi tính sau.
"Phụp!" Mảnh kim loại sắc bén đâm vào bụng trái Mười Một, sau đó xuyên hẳn qua phía sau. Còn đầu ngón tay Mười Một cũng đồng thời điểm mạnh vào huyệt đạo trên xương sống Thiết Tướng.
Thời gian dường như đã ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, hai người đều giữ nguyên tư thế không hề động đậy. Những mảnh kim loại bay loạn trong phòng cũng đều đứng im, treo lơ lửng giữa không trung.
Đột nhiên, tất cả kim loại động thời rơi xuống, phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai. Thiết Tướng lảo đảo mấy cái, sau đó từ từ khép đôi mặt lại và đổ gục xuống. Mười Một nhanh chóng đỡ lấy y, sau đó dọn sạch một khoảng đất rồi mới nhẹ nhàng đặt Thiết Tướng xuống. Y không hề để ý đến vết thương của mình, lập tức vạch mí mắt Thiết Tướng ra kiểm tra.
Nghe thấy trong phòng đã trở nên tĩnh lặng, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu mới dám trở lại bên trong.
Lãnh Dạ lau mồ hôi trán hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Không biết." Mười Một lắc lắc đầu, hắn cũng không rõ trên người Thiết Tướng này đã xảy ra chuyện gì. Dường như không giống đã bị khống chế, mà có vẻ như đã rơi vào trạng thái điên loạn.
Điên loạn là chỉ một người có tâm tình vô cùng phẫn nộ, khẩn trương hay sợ hãi, khiến cho tư tưởng rơi vào trạng thái bùng nổ không thể khống chế được nữa. Dưới trạng thái này ý thức đã trở nên mơ hồ, bọn họ hoàn toàn không quan tâm kẻ mình tấn công là bạn hay là địch, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt là sẽ đuổi giết không lưu tình, cho tới khi giết chết tất cả hay cạn sức thì mới chịu dừng lại. Đã từng có người trong lúc nằm mơ đã rơi vào trạng thái điên loạn, giết sạch cả nhà, sau khi không còn người nào để giết nữa hắn bắt đầu phá hoại tất cả mọi thứ trong nhà, cho đến khi cạn sức, mệt quá mà chết. Chuyện này đã từng khiến cho cả thế giới chấn động một hồi, được coi là một kỳ án. Rất nhiều nhà tâm lý học cũng vì vụ án này mà bắt đầu sinh ra hứng thú với trạng thái điên loạn này.
"Bây giờ làm thế nào?" Lãnh Dạ nhìn căn phòng bừa bộn mà không kìm nổi gượng cười. Sức phá hoại của người có dị năng thật là ghê gớm, không cần dùng đến đao thương mà cũng có thể giúp bạn dỡ cả căn phòng.
Mười Một suy nghĩ một chút, sau đó liền vỗ vỗ vào Thiết Tướng đã hôn mê, nói: "Đem bọn họ đi."
"Đem đi ư?" Hỏa Điểu không khỏi tỏ vẻ khó khăn. Giữa hắn và Thiết Tướng với Mân Côi chẳng có quan hệ gì, hai người này sống hay chết cũng không liên quan tới hắn. Huống chi tình hình của ba người đã là ốc không mang nổi mình ốc rồi, còn có thể mang theo hai người đang hôn mê ư? Thế này có còn để cho người ta sống nữa không?
Lãnh Dạ thì không nói gì, trực tiếp dùng hành động biểu thị ủng hộ Mười Một, bước tới vác Thiết Tướng lên vai. Sau khi suy nghĩ một chút lại đem đến giao cho Hỏa Điểu, còn bản thân thì chạy tới ôm Mân Côi. Nói gì thì nói, ôm gái cũng sướng hơn ôm trai nhiều.
Thực ra Mười Một cũng biết lúc này mang theo Thiết Tướng và Mân Côi không có khả năng chiến đấu là một hành động không sáng suốt, nhưng y muốn tính về lâu về dài. Mười Một không hề quan tâm đến sự sống chết của Thiết Tướng và Mân Côi, hắn chỉ để ý tới lợi ích. Mạo hiểm mang hai người này ra ngoài, cùng với việc bỏ lại họ để tăng cao tỷ lệ sinh tồn của ba người mình, sau khi so sánh Mười Một đã lựa chọn mang người đi. Tuy bọn họ cũng có thể làm xong việc rồi quay trở lại cứu người, nhưng bây giờ mạo hiểm và xong việc rồi mới cứu, ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Lãnh Dạ thì không nghĩ nhiều như thế, hắn là một người rất suy nghĩ cho tổ quốc. Ngay từ việc hắn vì nước mà tham gia vào thế giới ngầm, sống trong súng đạn bao nhiêu năm như thế mà không có gì oán trách, có thể thấy được vị trí của tổ quốc trong lòng hắn cao đến thế nào. Đối mặt với hai thành viên của Long Hồn, cơ quan quan trọng nhất đối với Long Quốc, cho dù Mười Một nói muốn bỏ lại bọn họ, e rằng Lãnh Dạ hắn cũng sẽ nghĩ cách khuyên ngăn Mười Một. Giờ đây chính Mười Một đã đồng ý như vậy thì tất nhiên là càng tốt, cho nên Lãnh Dạ đương nhiên không có dị nghị gì.
Lãnh Dạ đi tới phía trước Mân Côi, nhẹ nhàng gạt đi những mảnh kim loại và thủy tinh vỡ dính đầy phía trên, nhân cơ hội ấy thưởng thức phong thái của vị mỹ nữ có gai này. Thân thể Mân Côi quả thực là rất tuyệt, nếu mặc loại quần áo bó sát, thân thể ấy chắc chắn sẽ khiến cho nam nhân nào cũng khó kìm nổi lòng.
Lãnh Dạ vừa thưởng thức cảnh đẹp này với tư tưởng bẩn thịu, vừa vô cùng cẩn thận khẽ gạt những mảnh thủy tinh và kim loại vụn trên thân thể Mân Côi.
Đúng vào lúc này, trong lỗ mũi Mân Côi đột nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, ngay sau đó mí mắt nàng khẽ chớp chớp. Đã có kinh nghiệm nên lúc này Lãnh Dạ lập tức nhảy sang một bên cảnh giác, chỉ sợ Mân Côi cũng đột nhiên cho mình một quyền. Hắn không có thân thủ nhạy bén như Mười Một, đối mắt với Long Hồn, hắn vẫn còn có một khoảng cách.
"Mẹ kiếp! Còn nữa sao?" Hỏa Điểu cũng giật nảy mình, nhất thời có vẻ như muốn chạy đi, hoặc có thể nói là rút lui chiến lược. Đối mặt với quái vật có thể khống chế kim loại này, hắn đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết được, không chạy thì còn biết làm gì cơ chư?
Cặp mắt Mân Côi từ từ mở ra, bên trong cũng hằn đầy những tia máu, nhưng lại không có vẻ phẫn nộ và lạnh lùng như Thiết Tướng, bên trong ấy chỉ toàn là sự mơ màng.
Mười Một áp sát tới, khẽ gọi: "Mân Côi."
Đôi mắt Mân Côi đảo qua đảo lại một chút, cuối cùng dừng lại trên mặt Mười Một. Đầu tiên là vẻ mơ màng, sau đó hồi phục lại chút thần phái, khẽ thì thào một tiếng: "Băng..." Ngay sau đó lại ngoẹo đầu sang, ngất đi.
Lãnh Dạ vỗ vỗ ngực nói: "May quá, ta còn cho rằng lại chuẩn bị nổi bão nữa cơ. Ài, sao nàng ta nhớ được ngươi còn Thiết Tướng thì không nhỉ?"
Mười Một lặng lẽ lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi thôi."
"Ừm." Lãnh Dạ vội vã bế Mân Côi không có sức uy hiếp lên, nhẹ nhàng theo sau lưng Mười Một đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, Lãnh Dạ lại nhìn về phía mấy căn phòng nhỏ bên ngoài, đột nhiên hỏi: "Bọn Hầu Tử liệu có ở trong đó không nhỉ?"
"Đi xem xem." Mười Một không dị nghị chút nào, quay đầu lại đi về hướng mấy căn phòng đó.
Hỏa Điểu thì lại tỏ ra buồn bực, cứu hai người đã là cực hạn rồi, nếu lại lòi ra hai người nữa, dứt khoát không cần cứu nữa, có mà ở lại chờ người khác cứu còn hơn.
Mở cửa căn phòng đá đầu tiên, lập tức có một mùi thối ghê tởm từ bên trong ào ra, Mười Một tiến vào trong đi khắp một vòng, rất nhanh đã đi ra, bên trong ấy không có người, chỉ có một chiếc giường với bãi nước bẩn nồng nặc mùi thối bên trên. Còn có mấy chiếc máy dùng để chữa trị vết thương, cùng với một chiếc giường, trên đó có treo mấy bình nước nho còn chưa mở.
Mở cửa căn phòng thứ hai, cũng hệt như thế, ngoài mấy chiếc mày không biết dùng để làm gì ra thì chẳng có người nào.
Cho đến khi mở cửa căn phòng thứ ba...
"Lạch cạch!" Khóa cửa đã được mở ra, Mười Một vừa đẩy cửa liền lập tức ngửi thấy mùi thối, rất giống căn phòng thứ nhất, nhưng lại có một chút khác biệt.
Gian phòng này tối om, không có chút ánh sáng nào, dựa vào mấy tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, Mười Một có thể nhìn thấy nơi góc tường có một người.
Người đó dường như đang ngồi xồm, lại cũng có vẻ như đang ngồi. Thân thể hắn ẩn trong bóng tối, nếu không phát giác thấy tiếng hô hấp yếu ớt kia, sợ rằng nhất thời Mười Một cũng chẳng chú ý đến góc đó.
Có thể là vì nghe thấy tiếng mửa cửa, người đang ở góc tường ấy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng sắc mặt Mười Một lại đột nhiên biến đổi.