Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sắc mặt Các lão biến đổi hẳn, trừng mắt nhìn Mười Một với vẻ khó mà tin nổi. Cuối cùng đành phải bỏ qua việc bắt tiến sỹ điên. Bắt được người là tốt, nhưng nếu không còn mạng thì như thế còn có ích gì nữa chứ? Các lão đã tính sai thực lực của Mười Một, dẫn đến thất bại thảm hại ngày hôm nay. Nhưng lão cũng là loại người nhấc lên được buông xuống được, nếu không sẽ chẳng thể nhẫn nhịn anh trai mình bao nhiêu năm, sau khi tìm được cơ hội rồi mới bộc phát như thế.
Thanh chủy thủ vạch lên không trung một đường cong quỷ dị, cuối cùng, khó ai ngờ nổi nó lại trở về trong tay Mười Một đang lao đến. Các lão biến nếu để hắn bám lấy thì nhất định sẽ lại rơi vào cục diện không chết không thôi, khi ở trạng thái tốt nhất thì lão chẳng sợ gì ba người này, nhưng lúc này thân thể lão đã không thể chịu thêm sự dày vò nữa. Cho nên Các lão đã dứt khoát lựa chọn, khi bọn Mười Một hình thành lên tổ hợp công kích liền co người lui lại, thân hình xê dịch một chút, dùng thân pháp còn nhanh hơn cả Mười Một tránh vào một hang động. Sau khi quay đầu lại ném cho Mười Một một ánh mắt đầy ý vị, lão xoay người rồi biến mất trong hang động ấy.
Sau khi Các lão rút lui, Mười Một cũng không thừa thắng truy kích nữa, sắc mặt trắng bệch nhìn theo hướng Các lão rời đi.
"Phù!" Hàn Nguyệt Dung thở phào một hơi, toàn thân mềm nhũn ngồi xuống mặt đất. Lúc này nàng cũng chẳng dễ chịu gì, bị Các lão chính diện đánh trúng mấy chưởng, nếu không phải thân thể nàng trong nửa năm nay đã được tiến sỹ điên cải tạo, có lẽ lúc này đã chẳng thể đứng dậy rồi.
Hàn Nguyệt Dung thở ra vài hơi xong liền quay sang hướng về phía Mười Một cười nói: "Ngươi cũng thật lợi hại..."
"Ọc!" Nàng còn chưa nói xong, Mười Một đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Sở Nguyên..."
***
Lúc này, trong căn cứ Huyết Mân Côi, chiến sự đã thê thảm đến mức khó mà tưởng tượng.
Mệnh Vận sau khi phải trả một cái giá khá lớn để xông qua phòng tuyến cuối cùng đánh vào căn cứ, Thiên Táng đã lập tức tìm được phòng máy chủ của nội mạng, lắp máy chặn dòng dữ liệu vào rồi bắt đầu chuyển công thành thủ giữ vững ở đó, không lùi một bước. Nếu không phải vì cần chạy đua với thời gian, và nếu dọc đường bọn họ không đánh chắc tiến chắc, có lẽ lượng tử thương lúc này sẽ ít hơn nhiều.
Ban đầu Huyết Mân Côi không ngờ rằng đám người này xông vào là vì những dữ liệu trong nội mạng, đợi đến khi phát hiện âm mưu của Mệnh Vận thì đã quá muộn rồi. Huyết Mân Côi vô cùng kinh hãi, lập tức điều động tất cả lực lượng còn lại đổ dồn tới phòng máy chủ. Căn cứ đã trở nên trống rỗng, nếu lại có một nhánh kỳ binh nào nữa tiến vào, dù chỉ là mười người, cũng đủ để khiến cho căn cứ của Huyết Mân Côi tan tác. Kịch chiến hồi lâu, hai bên vẫn giằng co không dứt, chiến sự kịch liệt vô cùng.
Bởi vì hai bên đều dùng súng cho nên những cao thủ võ nghệ cao cường kia hoàn toàn không có đất dụng võ. Võ công dù có cao hơn cũng chẳng thể né nổi súng đạn, tất cả chỉ có thể nấp bên cạnh dùng súng mà thôi. Hơn nữa còn có Thiên Táng dẫn theo mấy tay bắn tỉa thỉnh thoảng lại bắn trộm vài nhát, phòng máy chủ coi như tạm thời vứng chắc. Nhưng dù sao Huyết Mân Côi cũng chiếm ưu thế về mặt nhân số, nếu cứ kéo dài mãi chắc chắn Mệnh Vận sẽ thất thủ.
Nhưng cũng vì lực lượng còn lại của Huyết Mân Côi đều bị phái đến phòng máy chủ, cho nên chiến tuyến bên kia không nhận được viện quân, chắc rằng chẳng bao lâu nữa Đại Quyển cũng sẽ giành được thắng lợi.
***
Lúc này, tại khoảng đất trống cách Trấn Nguyên sơn mấy km, Lục Đạo ngồi trong xe ung dung uống rượu đỏ, còn đang nói chuyện điện thoại với người ta.
"Vậy sao? Xem giờ thì chắc cũng đến lúc rồi đó. Bên ngươi còn cần bao lâu?" Lục Đạo nhấp một ngụm rượu rồi hỏi.
Đầu điện thoại bên kia, Long Uy cất tiếng: "Còn cần chút thời gian nữa, ta không thể nhanh hơn được."
"Ha ha, ta biết. Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thời gian. Tác dụng của Đại Quyển cũng nên được thể hiện ra rồi, không thể để bọn chúng lấy được thù lao này quá nhẹ nhàng như thế."
Tốc độ đường truyền bị hạn chế, dù có vội cũng chẳng vội nổi. Cho dù bạn có đập nát máy tính, nó cũng không chịu nể mặt bạn. Tốc độ đường truyền vốn thế nào thì sẽ thế đó, không thể thay đổi. Tất nhiên, điều ấy cũng nằm trong dự liệu của Lục Đạo, cho nên hắn mới để cho Đại Quyển tấn công ồ ạt ở cửa chính. Tác dụng thực sự chẳng phải là kiềm chế chủ lực của Huyết Mân Côi, mà là vì kẻ tới sau. Còn cái gọi là kẻ tới sau ấy, đương nhiên là cảnh sát, quân đội của chính phủ, hoặc cũng có thể là Long Hồn. Cái đó thì còn phải xem ai có tâm tinh thò một chân vào nơi đây.
"Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đều ra rồi à?" Long Uy hỏi.
"Ừ, đều ra rồi. Còn mang theo cả hai người của Long Hồn." Lục Đạo cười nói: "Chúng ta giao hai người đó cho Đại Quyển là được, cũng nên cho bọn họ chút lợi tức trong hành động lần này chứ, nếu không sau chuyện này Long Hồn chắc chắn sẽ không tha cho họ đâu."
"Mười Một đâu?"
"Hắn còn chưa ra. Chắc là đang đi cứu mấy người của bọn hắn bị bắt làm tù binh rồi."
"Ừ, không việc gì thì tốt rồi, nếu không cho dù Mười Ba không nói, cũng sẽ không vui đâu."
Lục Đạo mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác: "Được rồi. Theo tình hình này thì sẽ chỉ còn lại phía ngươi hành động thôi đó. Bọn Thiên Táng cũng cần an toàn rút lui."
"Cần chừng nửa giờ nữa."
"Nửa giờ ư?" Lục Đạo khẽ gõ gõ ly rượu, nói: "Chắc không vấn đề gì. Con mãnh hổ Đại Quyển kia cũng không phải loại dễ trêu vào đâu."
"Ngươi có nắm chắc có thể khiến Đại Quyển nghe theo sự chỉ huy của ngươi không? Bọn họ sẽ không ngu gì mà đi đối kháng chính diện với chính phủ đâu. Nếu đến lúc đó mà không khống chế được tình hình, bọn Thiên Táng sẽ có nguy hiểm."
"Khà khà, không nghe cũng chẳng sao." Lục Đạo cười vẻ rất thần bí: "Dù sao ta cũng lưu lại cho bọn họ một nhánh kỳ binh rồi."
Tính toán của Lục Đạo không có sai sót bao giờ, mỗi một chi tiết nhỏ nhặt hắn đều tính toán vô cùng chuẩn xác, tất cả thời gian cũng không lệch chút nào. Cảnh sát và chính phủ Long Quốc sau khi có được tin tức liền vội vã tới đó, còn chưa kịp thở đã liền tham gia vào cuộc chiến đấu. Có điều cảnh sát đến không phải để đánh nhau, bọn họ chỉ bao vây và phong tỏa hiện trường, xung quanh Trấn Nguyên sơn và các thị trấn gần đó có một lượng lớn cảnh sát được điều động tới, đợi viện quân của phía quân đội đến là sẽ ra tay.
Nhưng quân đội lúc này vẫn chưa đến, mà lại xuất hiện một đám người có thân phận đặc thù. Những người này có thân phận của ngay cả người tổng phụ trách phía cảnh sát cũng không dám hỏi nhiều, trực tiếp vẫy tay tạo đường cho bọn họ trực tiếp lên núi. Sau chuyện này người phụ trách ấy còn lầm bầm nói với cấp dưới: "Quái lạ thật, chú nói xem cái đám quan văn này có phải ăn no rỗi việc không, tự dưng chạy lên núi làm cái gì nhỉ? Chiêu hàng ư? Hay là đàm phán? Chả có cái gì cần dùng đến bọn họ hết mà. Các chú không biết chứ, chức quan của mấy tay này lớn lắm đó, tùy tiện lôi ra một tay cũng có thể đè chết người ta."
Lúc này cuộc chiến đấu đã đến hồi gay cấn, hai bên đều đánh giết nhau đến đỏ ngầu cả mắt, hơn nữa nhân số cũng càng ngày càng giảm. Mà quân của Long Hồn cuối cùng cũng đã gia nhập vào cuộc chiến này.
Long Hồn không hề biết còn có thủy lộ có thể tiến vào, bọn họ chỉ tìm được cửa chính đã bị bộc phá làm nổ tung. Người mà Mệnh Vận sắp xếp phòng thủ tại cửa chính sau khi nhận được tin tức, do Đại Quyển còn chưa thể làm rõ thân phận của người tới là ai, nên đã trực tiếp nổ súng ép Long Hồn lùi ra.
May mà bọn họ chỉ có ý ép lui người tới, không muốn tạo thương vong cho Long Hồn, mà Long Hồn toàn là cao thủ, cho nên không ai bị thương an toàn lùi ra. Mà Đại Quyển trong trạng thái hỗn loạn cũng chẳng để ý người vừa tiến vào là ai nữa, cứ thủ chặt ở cửa, không cho ai tiến vào nửa bước. Cuối cùng, Long Hồn và Đại Quyển cũng hình thành nên cục diện giằng co.
Trong căn cứ, dưới sự chờ đợi trong lo lắng của những người canh giữ tại đó, cuối cùng Long Uy và Cuồng Triều cũng đã thành công lấy được tất cả dữ liệu trong nội mạng. Sau khi thu được tín hiệu rút lui, Thiên táng không chút do dự lập tức mang người đi. Bỏ lại một lượng lớn thi thể trên đường, cuối cùng bọn họ cũng bước tới cửa thoát hiểm khẩn cấp, bước vào con đường ra chẳng biết sẽ hướng về đâu ấy. Cuối cùng, phía Mệnh Vận chỉ có không tới một nửa số người còn sống đi ra.
Phía bên kia, Long Hồn đang cầm cự với Đại Quyển cho tới khi quân đội tới. Lần này phía quân đội không ngờ lại là do đích thân Thượng tướng Âu Dương Bác phụ trách, thực khiến cho cảnh sát địa phương có chút được coi trọng quá mà hóa sợ. Âu Dương Bác sau khi tới nơi thì không hề vội vã tấn công ngay, trước tiên phân tích rõ tình hình cuộc chiến tại hiện trường, cuối cùng mới phải người tới truyền thông điệp cho Đại Quyển.
Đại Quyển sau khi biết là quân đội Long Quốc đã đến thì mới không thể không ngưng chiến, tất cả đều giao nộp vũ khí bước ra đầu hàng.
Long Hồn và quân đội mau chóng thay thế vị trí của Đại Quyển, tiếp tục chiến đấu với đám Huyết Mân Côi đang ngoan cường kháng cự. Có cánh quân sinh lực này ra nhập, đám Huyết Mân Côi đã phải chiến đấu suốt một đêm căn bản không phải là đối thủ, rất nhanh đã bị ép cho không thể động đậy, và chẳng mấy chốc thì hàng phòng tuyến cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Một lượng lớn quân đội bắt đầu đổ dồn vào căn cứ, tất cả mọi nơi trong lòng núi đều phát sinh chiến đấu, những cao thủ của Huyết Mân Côi thì đã có một lượng lớn cao thủ của Long Hồn đối phó, còn quân đội thì vui vẻ tiếp tục đi "giết người phóng hỏa".
Cuộc chiến kéo dài cho tới tận sáng sớm ngày thứ hai, quãng thời gian này tiếng súng trong lòng núi chưa từng dừng lại. Cuối cùng quân đội Long Quốc đã toàn thắng trong chiến dịch này với thành tích tiêu diệt sạch quân địch, cái gai trước nay vẫn vướng trong mắt Long Quốc cuối cùng đã được nhổ ra. Ngoài chuyện này ra, thân phận gián điệp của Phong Dã tổ cũng đã rõ ràng, còn về việc xử lý ra sao thì là chuyện của bộ Ngoại giao rồi.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Bác liền thông qua chính quyền thành phố Vệ Thiên đưa ra thông báo, vào đêm hôm kia, cục cảnh sát Long Quốc tại thủ đô đã bị phần từ khủng bố tập kích ác ý, bọn chúng đã cho người ôm bom lao vào cục cảnh sát khiến cho bao nhiêu người trong đó tử vong, bao nhiêu người trong đó bị chết..v.vv.. Bọn họ đã quy hoàn toàn trách nhiệm của vụ nổ bom đó cho lũ phần tử khủng bố, và qua sự điều tra anh dũng, thần dũng, dùng cảm, không ngại vất vả của phía cảnh sát, cuối cũng đã tìm được căn cứ của tổ chức khủng bố ấy, cho tới sáng sớm ngày hôm nay, quân đội quân khu ba của Long Quốc đã ra tay và giành được toàn thắng khi đã tiêu diệt trọn ổ tổ chức khủng bố. Tiểu theo đó là cả một quãng dài ca tụng cảnh sát Long Quốc có công lao to lớn thế nào, quân đội Long Quốc anh dũng vô địch thế nào. Và đến cuối cùng, thông báo còn đem một lượng lớn chứng cứ tìm được trong Huyết Mân Côi công bố ra ngoài, tất cả mọi người đều biết thì ra tổ chức khủng bố này tên là Huyết Mân Côi.
Huyết Mân Côi?
Trên thế giới những người biết đến tổ chức Huyết Mân Côi tuy không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối chẳng ít. Lúc này toàn thế giới đều tập trung theo dõi việc mấy ngày nay Long Quốc liên tục chĩa mũi dùi vào Tiểu Trùng Quốc. Hôm đó Thủ tướng Tiểu Trùng Quốc tức giận vô cùng, dậm chân bình bịch, lớn tiếng phát biểu rằng Huyết Mân Côi và Tiểu Trùng Quốc bọn họ hoàn toàn không có liên quan gì, đồng thời kêu ca rằng chính phủ Long Quốc vô cớ bắt giữ công dân của họ tới đó du lịch, một mực yêu cầu chính phủ Long Quốc phải thả công dân của bọn họ ra.
Lần này thì hay thật, Long Quốc còn đang buồn vì không tìm được chuyện nào để di chuyển ánh mắt những người khác đi, các vị tự móc cái này ra thì không thể trách bọn tôi được. Vì thế chính phủ Long Quốc lại tiếp tục công bố những tư liệu về Phong Dã tổ mà họ tìm được trong căn cứ của Huyết Mân Côi công bố ra, sau đó bảo rằng Huyết Mân Côi và Phong Dã tổ đều là những tổ chức khủng bố. Sau đó người ta còn tra xét rõ ràng, tất cả thân phận của đám mỹ nữ Phong Dã tổ bị bắt đều bị khêu ra, thậm chí cả lý lịch cũng bị moi ra cho bằng hết. Thế này thì Tiểu Trùng Quốc cũng chỉ có thể làm thằng câm ăn hoàng liên, đắng mà chẳng thể nói ra được.
Phong Dã tổ không ngờ lại là tổ chức gián điệp, Huyết Mân Côi không ngờ lại là tổ chức khủng bố, mà hai tổ chức lớn này lại đều là người của Tiểu Trùng Quốc nữa chứ. Chuyện này như đã nổ một nhát súng vào mặt hồ phẳng lặng, lập tức tạo nên sóng dữ trào dâng. Toàn thế giới đều lập tức bỏ qua mấy vụ án lớn tại Long Quốc gần đây, dồn hết sự chú ý lên người Tiểu Trùng Quốc.
Từ đó Long Quốc cũng được nhẹ nhàng vui vẻ, dù sao lần này họ cũng bội thu. Còn về Đại Quyển sau khi giao nộp vũ khí và được giải đi thì bị xử lý thế nào? Dương như đã bị bỏ mặc, chẳng truyền ra chút tin tức nào. Nhưng người có lòng rất nhanh đã chú ý tới, mấy người của Đại Quyển hôm đó bị quân đội dẫn đi, bao gồm cả mấy bọn Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang trong đó, mấy ngày sau đã lại xuất hiện ở Tam Giác Vàng và tiếp tục làm thổ hoàng đế tiêu dao khoái hoạt của bọn họ. Mệnh Vận thì sau chiến dịch này gẫn như đã bốc hơi, còn Long Hồn sau khi có được phương thức chế tạo gien sứa và trải qua sự chứng thực của Sở Phàm cùng các chuyên gia di truyền khác, cuối cùng đã triệt tiêu lệnh đuổi bắt Mười Một, đồng thời tiếp tục thừa nhận Mười Một vẫn là một thành viên của tổ Dị năng trong Long Hồn.
Đồng thời, hôm nay cũng là một ngày vui của Âu Dương gia, Âu Dương Lâm mất tích đã lâu cuối cùng đã bình an trở về, cả nhà có thể không vui được sao?
Khi Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm cùng xuất hiện ở cửa, Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đã sớm có được tin tức nên cùng chạy ào ra, ba anh em ôm lấy nhau mà vừa cười vừa khóc. Mẫu thân bọn họ tuy mặt toàn nét cười, nhưng trong mắt vấn thoáng ẩn chứa giọt lệ bận lòng của người mẹ.
"Mẹ." Âu Dương Lâm đi tới trước mặt mẹ, đứng nghiêm chào theo kiểu quân nhân.
Dương Lâm lén lau giọt lệ bên khóe mắt, cười mắng: "Được rồi, về đến nhà rồi thì đừng giả vờ nghiêm chỉnh nữa, thật giống với thằng cha mày."
Âu Dương Lâm cười hì hì hai tiếng rồi nói: "Con xin lỗi, đã để mẹ phải lo lắng rồi."
Dương Lâm thở dài một hơi, gật đầu mỉm cười bảo: "Trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi. Vào đi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà cả đi, cùng ăn bữa cơm đoàn viên nào."
Cả nhà đều vui vẻ bước vào trong, quây quanh chiếc bàn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn. Âu Dương Bác tuy vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, những giữa trán đã không còn vẻ sầu lo, hơn nữa còn lộ ra một nét cười hiếm có. Con gái bình an trở về, con trai cũng bình an trở về, mối lo lớn nhất của Long Quốc cũng đã được trừ bỏ, làm gì mà chả khiến cho vị Thượng tướng luôn một lòng vì nước vì dân này vui vẻ cơ chứ?
"Anh, anh ở đó phải chịu rất nhiều khổ cực đúng không?" Âu Dương Nguyệt Nhi chú ý tới những vết thương trên người Âu Dương Lâm, có chút đau lòng hỏi.
Âu Dương Lâm kéo kéo cổ áo che đi vết thương sau gáy, cười đáp: "Không sao, chưa từng chịu khổ sao mà làm đại gia được."
Âu Dương Ninh trợn mắt lên nói: "Chuyện này thì liên quan gì tới việc làm đại gia chứ? Mà này anh, làm sao anh trốn ra được thế, có phải là cha dẫn theo cánh quân thần dũng tới cứu anh ra không?" Âu Dương Ninh vừa nói vừa phải bật cười khúc khích vì mấy lời của mình, trải qua một quãng thời gian nghỉ ngơi, nàng đã hồi phục lại khỏi sự ám ảnh lần trước, bây giờ đã thực sự trở lại hình thái một tiểu ma nữ mà ai thấy cũng phải đau đầu.
"Không phải đâu, là Sở Nguyên... Ặc, gì thế?" Âu Dương Lâm vừa mới nói thế, không khí trên bàn tiệc lập tức biến đổi hẳn. Âu Dương Nguyệt Nhi Lập tức mở to mắt nhìn gi, Âu Dương Ninh thì đầy vẻ tò mò, Dương Lâm thì tràn ngập sự mờ mịt khó hiểu. Chỉ có Âu Dương Bác đã biết hết mọi chuyện là chẳng tỏ vẻ gì.
Âu Dương Nguyệt Nhi hơi run giọng hỏi: "Anh nói là Sở Nguyên đã cứu anh sao?"
"Ặc...ừ." Âu Dương Lâm gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng.
"Anh ấy cứu anh như thế nào vậy?"
"Cái này..." Âu Dương Lâm đưa mắt cầu cứu cha mình, y hận không thể tát mình một cái, ai mà không biết Nguyệt Nhi vẫn luôn có tình cảm với Sở Nguyên, tự nhiên nói tới những chuyện này trước mặt nó lại không khiến nó lo lắng sao, đúng là mình tự tìm lấy khổ rồi.
Âu Dương Bác mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì như trước, chỉ chú tâm gắp rau ăn, thỉnh thoảng còn nhấp chút rượu trắng.
Âu Dương Lâm không có viện quân, lại bị ánh mắt khẩn cầu của Nguyệt Nhi làm cho phát hoảng, chỉ đành hạ quyết tâm, uống cạn một ly rượu rồi nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối ra.
Âu Dương Lâm biết trái tim em gái mình vẫn luôn hướng về Sở Nguyên, cho nên đối với quãng thời gian mình bị bắt giam chỉ nói sơ qua, chủ yếu nhấn mạnh vào quãng Sở Nguyên cứu mình.
Khi mọi người nghe thấy chuyện căn cứ bị người ta công phá, Các lão muốn đem mấy tù binh bọn Âu Dương Lâm đi, đều không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, Âu Dương Lâm vung tay nói lớn: "Đột nhiên, lão già ấy nhảy qua một bên, lớn tiếng nói: ⬘Ai? Ra đây cho ta!⬙ Lúc ấy anh bị dọa cho giật nảy mình, phía sau chẳng phải là không có ai ư? Lão ta đang hét với ai đây nhỉ? Có phải lão điên rồi chăng? Nhưng mọi người đoán xem sau đó thế nào nào? Đúng thật có một người nhảy ra nhé, lúc anh thấy người đó cũng bị dọa cho giật nảy mình nhé, trong lòng thầm nghĩ sao tên tiểu tử này lại tới đây nhỉ?"
Âu Dương Nguyệt Nhi vô cùng khẩn trương hỏi: "Là Sở Nguyên sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt con gái, Dương Lâm nghi hoặc một hồi, sau đó lại quay sang nhìn Âu Dương Bác đang im lặng chẳng nói gì, cuối cùng nở nụ cười vẻ hiểu ý.
"Không phải hắn thì còn là ai được chứ." Âu Dương Lâm lại cạn một chén nữa rồi nói.
"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Âu Dương Ninh kéo áo Âu Dương Lâm đòi kể tiếp.
Âu Dương Lâm lại kể hết những chuyện sau đó ra, tài kể chuyện của y cũng chẳng ra gì, nhưng mọi người vẫn đều cảm thấy vô cùng nhập tâm, nghe đến đoạn Mười Một xông lên trong làn mưa đạn, Âu Dương Nguyệt Nhi thậm chí còn thất thanh kêu lên.
Sau đó thì là một trường đại chiến, nói đến đoạn Mười Một nhân lúc hỗn loạn bắt chết hết đám binh sỹ bên cạnh Các lão, cho dù Âu Dương Bác đã biết hết rồI, khi nghe lại lần nữa vẫn phải lộ ra vẻ tán thưởng.
Đủ độc ác! Đủ quyết đoán! Cũng đủ tâm cơ!
Khi Âu Dương Lâm nói đến đoạn Mười Một đuổi được Các lão đi, mọi người mới thở phào một hơi. Nhưng cái miệng Âu Dương Lâm vẫn như súng liên thanh, một khi bắt đầu là không dừng lại được, lại lôi hết cả đoạn sau đó Mười Một thổ máu đương trường kể ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi lập tức biến sắc, khuôn mặt trắng bệch vội vã hỏi: "Anh ấy thổ ra máu ư? Anh ấy có sao không? Giờ anh ấy ở đâu?"
"Ặc..." Âu Dương Lâm lại một lần nữa hận không thể cho mình phát tát, kể chuyện thì cứ kể thôi, tự nhiên hâm hấp đi kể nhập tâm đến thế làm gì chứ.
"Anh!" Âu Dương Nguyệt Nhi thấy Âu Dương Lâm không nói gì, bèn lo lắng đến phát khóc ra, hỏi dồn: "Em đang hỏi anh kìa, anh ấy có sao không?"
"Hắn không sao, hắn không sao." Âu Dương Lâm vội vã cười trừ nói: "Em cũng biết con người hắn rồi còn gì, một tên quái vật đánh không chết, sao có thể có chuyện gì được chứ. Anh thấy em ấy à, cứ phải lo lắng cho tay Các lão kia ấy, lão ta bị Sở Nguyên đánh cho rất thảm, cuối cùng còn phải ôm đầu chạy trốn như chuột nữa kìa."
Cho dù biết rõ Âu Dương Lâm đang trêu cho mình vui rồi chuyển chủ đề, nhưng Nguyệt Nhi vẫn không nhịn được nói: "Em quan tâm đến hắn làm chi."
"Ồ, không quan tâm đến Sở Nguyên hả?"
"Không phải, ý em là, em không quan tâm đến tay Các lão kia." Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện trên mặt anh trai mình đầy vẻ cười vui, bèn không nhịn được trừng mắt một cái rồi hỏi tiếp: "Thế Sở Nguyên đâu? Có phải anh ấy đã ra ngoài cùng anh không?"
"Đương nhiên rồi, chúng ta cùng cứu mấy người kia ra ngoài, sau đó thì đi."
"Thế người đâu? Bây giờ ở đâu?"
"Ặc, cái này thì anh cũng chịu."
Âu Dương Nguyệt Nhi hờn trách: "Sao anh có thể không biết chứ? Không phải anh vẫn luôn đi cùng anh ấy sao?"
Âu Dương Lâm lập tức kêu oan: "Anh thật sự không biết mà, sau khi ra ngoài thì cha dã dẫn quân đến, hắn bảo anh trở về tìm cha, còn hắn dẫn những người kia đi rồi."
Âu Dương Nguyệt Vi lại vội hỏi: "Sao anh có thể không để ý tới anh ấy chứ? Anh ấy vì cứu anh mà đã nôn cả ra máu, sao anh có thể chạy một mình như thế, thật quá vô tình vô nghĩa mà!"
"Ôi trời, em, rốt cuộc em hướng về ai thế?"
"Em..." Âu Dương Nguyệt Nhi còn muốn nói nữa, nhưng liếc thấy thần thái trên mặt mẹ mình, mới chợt nghĩ ra nói ở đây không thích hợp, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Được rồi, đừng cãi nhau vì chuyện này nữa." Âu Dương Bác vẫn luôn im lặng cuối cùng đã mở miệng: "Ta có thể đảm bảo Sở Nguyên không việc gì cả."
Âu Dương Lâm lặng lẽ đánh mắt với Âu Dương Nguyệt Nhi, cười nói: "Em xem kìa, cha cũng đảm bảo rồi đó nhé."
Âu Dương Nguyệt Nhi liền tức giận trừng mắt nhìn y.
Bữa cơm này quả thực rất vui vẻ, sau khi ăn uống tán gẫu xong mọi người mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Dương Lâm mới đưa ra thắc mắc vẫn luôn nén trong lòng: "Sở Nguyên rốt cuộc là ai?"
Âu Dương Bác cười cười đáp: "Anh cũng chẳng thể nói rõ nó rốt cuộc là người tốt hay người xấu nữa."
Dương Lâm có chút lo lắng bảo: "Em xem biểu hiện của Nguyệt Nhi hôm nay, dường như rất lo lắng cho người đó. Anh hãy thử tra rõ xem nó làm nghề gì, lý lịch có trong sạch không? Nhà chúng ta cũng chẳng cần đại phú đại quý gì, chỉ cần có lý lịch trong sạch, đối tốt với Nguyệt Nhi, và Nguyệt Nhi cũng thích nữa, thế là em yên tâm rồi."
Âu Dương Bác cười đáp: "Chuyện này anh không quản được, để cho bọn trẻ tự giải quyết đi. Muộn rồi, em cũng mệt cả một ngày, ngủ sớm chút đi."
Dương Lâm thở dài một hơi, bà biết Âu Dương Bác nói như thế là ý rằng ông đã tiếp nhận cái người tên Sở Nguyên kia. Bà biết tầm mắt của chồng mình trước nay vốn rất cao, người có thể khiến chồng mình tiếp nhận như thế thì chắc chắn là rất ưu tú. Nhưng hôm nay nghe Lâm nhi nói, dường như hắn cứ một mực đánh đánh giết giết, cuộc sống như thế liệu có thể đảm bảo cho tương lai của Nguyệt Nhi không đây?
Chuyện mà phụ nữ nghĩ thường khá nhiều, Dương Lâm trằn trọc cả một đêm mà vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là chuyện liên quan tới Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Cùng không ngủ được còn có Âu Dương Bác, ông cũng đang nghĩ tới chuyện của Mười Một. Ngay từ đầu, Mười Một đã từng cứu Dương Lâm vợ ông, tuy nói lần đó chỉ là cuộc giao dịch ngầm giữa hai người, nhưng Âu Dương Bác vẫn rất cảm kích vì chuyện này. Sau đó Mười Một lại cứu luôn cả Âu Dương Bác, nếu không nhờ Mười Một hiến kế, e rằng vị Thượng tướng Long Quốc đã sớm không còn tồn tại rồi. Sau đó Mười Một lại cứu Nguyệt Nhi đã bị bắt cóc đi, giờ lại một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm để cứu Âu Dương Lâm. Rốt cuộc là nhà họ Âu Dương nợ Mười Một hắn, hay là kiếp trước Mười Một đã nợ Âu Dương gia điều gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui