Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Rốt cuộc là cuộc sống như một vở kịch, hay là vở kịch giống như cuộc sống? Rất nhiều người đã cho rằng sự thật là vở kịch, không rõ thế nào là vở kịch, thế nào mới là sự thực.
Mang trên mặt cái mặt nạ, với những người khác nhau mang mặt nạ khác nhau, có khiêm tốn, có cao quý, có kiêu ngạo, có thiện lương, có hung ác... Nhưng thường đến cuối cùng gỡ mặt nạ xuống, trên mặt vẫn còn đang đeo mặt nạ.
Nhưng trong cuộc sống, ai không phải là người đeo mặt nạ đây?
Trên mặt Mười Một vĩnh viễn đeo cái mặt nạ lạnh lùng, nhưng phía sau mặt nạ là như thế nào đây? Lão già rất tò mò, trong vở kịch sắp diễn này, Mười Một sẽ diễn vai diễn như thế nào? Là hiệp khách? Anh hùng? Hay là một con người cao cao tại thượng?
Vốn chuyện này không liên quan gì đến lão, lão cũng lười chẳng muốn để ý đến. Nhưng lão cảm thấy mình nhất định phải dựa vào chuyện này để cẩn thận quan sát Mười Một, lão rất muốn biết dưới cái mặt nạ lạnh lùng kia đang ẩn dấu trái tim như thế nào. Mà chuyện này sẽ quyết định phải Mười Mộtchăng sẽ là người đáng giá để lão phó thác. Có lẽ chuyện này đối với Mười Một mà nói thì cũng chỉ xem như là thêm một việc nhỏ như hạt đậu, nhưng đối với lão nhân mà nói đây lại là một trong những tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời.
Khoảng hơn bảy giờ tối, đại học Kinh Thủ, sinh viên khoa văn học bắt đầu liên tục có người đến, quán bar cũng bắt đầu mở cửa đón khách. Mấy sinh viên này hoặc là ôm nhau xuống sàn khiêu vũ, hoặc là ngồi ở quầy bar uống rượu, hoặc là cùng một chỗ tán gẫu, không khí bắt đầu náo nhiệt lên. Rất ít người chú ý tới một góc khuất trên lầu hai còn ngồi một già một trẻ hai người, có điều cho dù có người chú ý tới đâu, cũng sẽ không đặt bọn họ ở trong lòng.
Lão nhân và Mười Một ngồi ở chỗ đó đã được nửa giờ, hai người đều không đụng đến giọt rượu nào, chỉ nói chuyện với nhau nho nhỏ.
Còn về nội dung, bởi vì hai người đều là cố ý hạ thấp giọng xuống, cho nên ngoại trừ bọn họ ra, không ai có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, hơn nữa cũng sẽ không có người cảm thấy hứng thúđối với cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Đã nghe nói qua bát đại thiếu gia đất kinh đô chưa?" Lão nhân hướng về phía dưới lầu hất hàm, nhân viên tiếp đón đang bận rộn tiếp đón Từ Tử Dương, nói: "Hắn tên là Từ Tử Dương, chính là một trong bát đại thiếu gia."
Nói đến đây, lão nhân bỗng nhiên cười lạnh bảo: "Cái chó má gì mà bát đại thiếu gia, căn bản là là tám đứa ỷ vào bối cảnh gia thế để làm chuyện ác mà thôi."
Cũng chẳng trách ngữ khí lão nhân chán ghét như thế, hắn đối với con em thế gia luôn luôn không cóthiện cảm.
Mười Một quay ra quan sát Từ Tử Dương. Hắn biết kẻ này, cũng biết thân thế và bối cảnh của hắn. Lúc còn đang cùng Huyết Mân Côi chiến đấu, Cuồng Triều đã từng nói cho hắn một tin tức: Một người tên Từ Tử Dương là người ở đây, từ nửa năm trước cho tới nay một mực quấy rầy Nguyễn Thanh Ngữ. Âm thầm chỉ đạo, khiến mọi người sa thải tất cả công việc của nàng. Trong đó chỉ có một nhà nhà xuất bản không muốn chịu sự uy hiếp nên đã bị Từ Tử Dương sai Ưng bang đập phá. Sau việc này lão bản của nhà xuất bản dưới tình huống không có cửa kêu cứu chỉ có thể cắt hợp đồng với Nguyễn Thanh Ngữ. Màcàng quá mức là, Từ Tử Dương thậm chí cả mẫu thân của Nguyễn Thanh Ngữ cũng không buông tha. Bây giờ mẹ con nàng hai người mỗi ngày đều đi tìm việc nhưng không có một nơi nào dám nhận. Cho dù có ưng ý lắm thì cũng chưa đủ ba ngày cũng khẳng định tìm cái lấy cớ để đuổi mẹ con họ đi.
Vốn là vẫn còn có bác sĩ Trương Viễn giúp hai mẹ con nàng chỗ ở. Nhưng bây giờ Trương Viễn đến thân cũng khó bảo toàn. Trương Viễn từng giới thiệu Nguyễn Thanh Ngữ với người bạn vừa khai trương quán Trà để nàng đến chơi đàn. Nhưng ngày hôm sau thì lập tức có một đám lưu manh xã hội đen đi tới gây náo loạn. Người bạn của Trương Viễn tuyên bố sẽ báo cảnh sát, lũ lưu manh lại càng thêm quá mức, ngay lập tức đem mọi thứ trong phòng trà đập cho nát vụn. Sau việc này cảnh sát chỉ khám xét lấy lệ cho xong việc. Cho đến khi Trương Viễn nói ra thân phận của cha y, cảnh sát mới nhanh chóng bắt vài tên lưu manh vớ vẩn để báo cáo. Đến lúc này Trương Viễn mới biết được đối thủ vẫn không lộ diện của mình bất luận là thân thế hay là bối cảnh đều hơn y rất nhiều. Nhưng sự tình vẫn còn chưa chấm dứt. Không bao lâu sau khu vực bệnh viện mà Trương Viễn công tác bắt đầu không ngừng bị người bệnh trách cứ. Mà trong đó đại đa số đều nhằm vào Trương Viễn. Nếu không phải bố của Trương Viễn là nhị đương gia thành phố Vệ Thiên một mực giúp y, có lẽ đời bác sỹ của Trương Viễn đã phải chấm dứt.
Mà Trương Viễn đến bây giờ vẫn không biết nhằm vào Nguyễn Thanh Ngữ và y rốt cuộc là ai. chỉ có thể đoán được đối phương có bối cảnh và thế lực rất lớn. Đến cả cha hắn, nhị đương gia thành phố Vệ Thiên Thiên cũng không để vào mắt. Nhưng Mười Một biết, tất cả mọi chuyện này đều là do Từ Tử Dương, kẻ dưới lầu kia âm thầm sai khiến. Hắn làm như vậy nhằm mục đích là làm mất đi chỗ dựa của Nguyễn Thanh Ngữ, khiến nàng trở nên giống như một con rối bị điều khiển, phải bò lên trên giường của Dương đại thiếu gia hắn.
Bên cạnh, lão nhân tiếp tục giải thích: "Phụ thân Từ Tử Dương là thư ký quốc vụ viện, phụ trách mảng văn thư. Mẫu thân hắn là con gái của tộc trưởng Vương gia đương nhiệm. Mà quan trọng nhất là ông của hắn, Từ Khiêm, tổng tư lệnh quân khu Thành Xuyên của Long Quốc, quân hàm thượng tướng. Mà ngươi nếu không biết Từ Khiêm, chắc cũng nghe qua Từ Đại Thương rồi chứ nhỉ."
Từ Khiêm chính là Từ thượng tướng. Ngoại trừ tin tức báo cáo nội bộ xưng hô hắn là Từ Khiêm thượng tướng ra. Bất luận là bên ngoài hay là ở quân đội thì tất cả mọi người đều gọi hắn Từ Đại Thương hoặc là Từ tư lệnh.Từ Đại Thương tuổi từng làm pháo binh, cả ngày kéo đại pháo chạy khắp nơi. Hắn đối với chiến hữu thì thường đùa đấy là "đại thương" của hắn. Sau này cũng không biết là ai gọi hắn là Từ Đại Thương, rồi tất cả mọi người đều gọi hắn là Từ Đại Thương. Ngược lại rất ít người nhớ rõ tên thật của hắn là gì. Tới khi hắn ngồi tại vị trí thủ trưởng rồi. Bên ngoài đều biết có vị Từ Đại Thương thượng tướng, ngược lại rất ít có người nhớ rõ Từ Khiêm thượng tướng.
Nói ra thì Âu Dương Bác còn có xuất thân là binh lính dưới trướng Từ Khiêm. Từ Khiêm rất xem trọng Âu Dương Bác về tài năng quân sự và lãnh đạo nên mới một tay đề bạt hắn lên. Âu Dương Bác ở dưới tay Từ Khiêm ngắn ngủi vài năm thời gian. Có thể từ cấp úy nhanh chóng bò lên trên cấp sỹ quan. Ngoại trừ tự thân cố gắng ra, công của Từ Khiêm cũng không thể không tính đến.
Vốn Âu Dương Bác và Từ Khiêm quan hệ thập phần hòa hợp, nhưng sự đời không như ý, Âu Dương Bác vốn là người chính trực, ở trong quân hay bênh vực quân sĩ, hơn nữa hắn chỉ huy hai trận thắng lớn liên tiếp, danh vọng Âu Dương Bác ở quân trung bắt đầu dần nổi tiếng, làm cho Từ Khiêm nảy sinh lòng đố kỵ. Bất luận ở thời đại nào, công cao hơn chủ chính là điều tối kỵ của người làm quan, đáng tiếc Âu Dương Bác lại là thiếu niên đắc chí không hiểu thuật tiến lui, nên cuối cùng cũng bị Từ Khiêm tìm cái lấy cớ điều tới quân khu ba, đến tận lúc này quan hệ giữa hai người mới dần xa cách. Mà khi đó, Âu Dương Bác chẳng qua cũng chỉ là một sỹ quan. Lúc ấy Từ Khiêm cũng không sao ngờ được ngày sau Âu Dương Bác dựa vào cố gắng và quân công rốt cục có một ngày có thể bò lên vị trí tổng tư lệnh quân khu ba, thậm chínăm sau còn lên tới quân hàm thượng tướng, rốt cục có thể cùng hắn cùng ngồi ngang hàng, đây là điều mà bất kỳ ai cũng đều không ngờ được.
Mấy cái tư liệu này, Mười Một từ vài năm trước đã thu thập, nhưng lúc này hắn vẫn không lên tiếng, nghe lão nhân kể ra.
Lão nhân nói một lát cảm thấy miệng khô cổ khát, bèn uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Từ Đại Thương mặc dù ở xa tận Thành Xuyên, nhưng hắn vẫn có thể ảnh hưởng đến giới quân sự kinh thành. Hơn nữa quân khu ba thì thường trú ở kinh thành, bây giờ ai cũng đều biết Âu Dương Bác từng là hạ sĩ quan xuất thân từ chỗ Từ Đại Thương, cho nên ở kinh thành dù là giới quân sự hay chính quyền, tất cả đều nể mặt Từ Đại Thương. Cũng chính bởi vậy, cháu hắn là Từ Tử Dương mới có thể ở kinh thành hoành hành không kiêng kỵ. Nếu không phải hắn có gia gia tốt, hơn nữa đằng sau mẫu thân hắn chính là người của Vương gia, hừ, tên tiểu tử hung hăng càn quấy này đã sớm chết trăm ngàn lần rồi."
Mười Một tiếp tục quan sát khuôn mặt đắc ý của Từ Tử Dương, lạnh nhạt nói: "Ngươi bảo ta đến, không phải chỉ vì nghe chuyện này chứ?"
Lão nhân lắc lắc đầu nói: "Từ Tử Dương tại sao lại dám ở kinh thành hoành hành không sợ ai? Đó là nhờ thế lực! hắn cậy có ông hắn, cậy thế Âu Dương Bác, cũng cậy thế Vương gia, có nhiều quan hệ như vậy nên ai cũng không dám làm gì hắn. Còn ngươi thì sao? Ngươi có thể có bao nhiêu thế lực? Ở thời điểm ngươi chính thức có nguy cơ, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý nhảy ra giúp ngươi?"
Lão nhân nhìn một vòng, lại một lần nữa đem chủ đề quay trở lại trên người Mười Một. Im lặng một lát, lão nhân tiếp tục nói: "Long Hồn là thế lực rất tốt đấy, nhưng thế lực này ngươi không thể dùng lâu, nếu lún sâu vào muốn rút chân ra thì không phải do ngươi nữa. Đại Quyển và Mệnh Vận cũng không tồi, đáng tiếc dùng bây giờ thân phận và địa vị ngươi còn không đủ để đả động đến bọn họ. Còn Âu Dương Bác ư? Đừng xem người này bên ngoài chính trực, kỳ thật tâm tư cũng rất sâu, mặc dù ngươi cứu con trai và con gái hắn, nhưng hắn có thể giúp ngươi nói mấy câu, nhưng nếu ngươi gây ra chuyện lớn gì, hắn tuyệt đối không nhảy ra giúp người của ngươi đâu."
Tầm mắt Mười Một chuyển đến người lão nhân, nói: "Cuối cùng, ý của ông là tự mình tạo ra thế lực."
"Đúng." Lão nhân trịnh trọng gật gật đầu.
"Tạo ra thế lực thì cần tiền, ông nghĩ rằng ta có khả năng trong thời gian ngắn gom được số tiền lớn thế sao?"
Trên mặt lão nhân rốt cuộc đã nở ra nụ cười gian, nói: "Ngươi không có, nhưng ta có."
Mười Một liếc mắt nhìn lão, nói: "Chỉ dựa vào mấy triệu đô của ông sao? Tỉnh lại đi."
Như lão nhân đã nói trước đó, hắn điều tra Mười Một thì Mười Một cũng điều tra lão. Trong tay lão có bao nhiêu tài sản, Mười Một đã sớm biết hết, cho nên mới nói ra lão chỉ có mấy triệu đô.
"Tiền không thể để vào trong quan tài. Chút tiền đó của ta mặc dù không nhiều lắm, nhưng lấy ra cho ngươi dùng vẫn có thừa. Dựa vào thân phận ngươi bây giờ trong bóng tối là Long Hồn, ở ngoài sáng là quốc vụ viện, lại thông qua tiểu nha đầu nhà Âu Dương kia để nói với Âu Dương Bác. Còn có Văn gia, tay Văn Cường cha của Văn nha đầu kia cũng có nguồn tài chính khổng lồ có thể rót vào, hơn nữa ngươi cùng Long gia quan hệ không tồi. Ngươi xem xem cóquan hệ khổng lồ như vậy, nguồn tài chính ban đầu của ngươi sẽ rất khổng lồ." lão nhân có chút đau lòng nói: "Ngươi thật là, có nhiều tài nguyên như thế mà không biết vận dụng, thật quá lãng phí. Làm người thì không thể cả ngày chỉ nghĩ tới đánh đánh giết giết, cũng phải tính toán cho mình chứ."
Mười Một có một chút chút xao động, từ trước đến nay, từ tiền trong lòng hắn chẳng qua chỉ là một con số không ngừng thay đổi mà thôi, không có ý nghĩa gì khác. Nhưng thật sự đến lúc cần thiết, ngươi mới phát hiện tiền thật sự rất quan trọng. Tựa như lão nhân nói, hắn bây giờ là bốn bề thọ địch, có vô số ánh mắt giương lên theo giõi nhất cử nhất động của hắn, ai nấy đều muốn thừa dịp hắn không chú ý liền cắt đầu hắn đi. Muốn bảo vệ tốt chính mình, thì trước hết phải võ trang đến tận răng.
Tại sao phải võ trang? Tạo thế, chiêu binh mãi mã? Bởi vì khi hắn có được thế lực và thực lực nhất định, mới có thể không sợ bất kỳ một sự khiêu chiến nào. Như Hắc Ám Thập Tự hôm nay chỉ có vài người, có thể tranh với ai? Đại Quyển ư? Giết chết vài người có thể, nhưng nếu Đại quyển dùng chiến thuật biển người, Hắc Ám Thập Tự không đủ cho người ta xỉa răng. Ma Quỷ ư? càng không cần phải nói tới, người ta làtổ chức thế giới ngầm gần đã duy trì cả trăm năm, không phải vài người mà có thể lay động được. Nhưng thù của Sở Hải Lan không thể không báo, mà muốn đối mặt ma quỷ, thì ít nhất phải có thực lực. Mà thực lực này từ nơi nào đến? Nói rốt cuộc chỉ là một chữ tiền.
Mười Một có lẽ vốn không quá để ý vấn đề này, nhưng hôm nay được lão nhân bàn đến tận mặt, hắn cũng quả thật bị lão nhân nói cho có chút động tâm.
Tiền quả thật là thứ tốt, nó có thể giúp bạn hết đói, nó có thể giúp bạn mua được bất kỳ thứ gì bạn muốn, nó có thể mua mạng của bạn, cũng có thể mua mạng người khác. Hắc Ám Thập Tự tiếp nhận công tác và giết người là vì cái gì? Cũng là tiền.
Lão nhân không ngắt đứt suy nghĩ của Mười Một, chậm rãi uống từng ngụm nước, lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này, bỗng nhiên một tràng tiếng điện thoại vang lên, lão nhân nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn. Xem qua màn hình, lão mới hết nhíu mày, khuôn mặt giãn ra, mỉm cười rồi bật điện thoại lên nói: "Tư Vũ à, con tới sao? À, ông không ở khách sạn, ông ở bên ngoài... Trong một quán bar... Ha ha, tại sao ông không thể ở trong quán bar? Già rồi thì không thể tới quán bar à?... Được rồi, ông không trách con đâu. Con có tới không?... Ông không sao, chỉ là rảnh rỗi thì đi dạo chơi, hẹn người bạn tới tâm sự... Là ai ư? À, ông nghĩ người này con cũng quen... Bí mật, dù sao không phải lão nhân là được rồi... Khà khà, nhanh lên đi, ông chờ con... Quán bar Cổn nhạc con có biết đường đi như thế nào không?... Không biết ư, đem tiểu nha đầu nhà họ Văn cùng đi, khẳng định nó sẽ biết. Ừ, cứ như vậy đi."
Cúp điện thoại, lão nhân hướng về phía Mười Một cười nói: "Là Tư Vũ, lần trước lúc ngươi tới tìm ta nó cũng cùng tới đó, ở đây cùng lão đầu ta xem kịch chứ?"
"Ồ." Mười Một hỏi: "Đây là chuyện làm ăn mà ông cần bàn ư?"
"Phải nhưng cũng không phải." Lão nhân nói: "Mua bán là mua bán, nhân tình là nhân tình. Ta ngoại trừ nói chuyện mua bán với ngươi, cũng muốn ngươi thiếu ta một phần nhân tình, như vậy lúc ngươi giúp ta làm việc mới có thể tận tâm tâm lực."
"Hãy nói con bài của ông ra xem."
Lão nhân tránh né mà không trả lời, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy con người Tư Vũ thế nào?"
Mười Một nghi hoặc liếc mắt nhìn lão, hỏi: "Ý gì vậy?"
Lão nhân thở dài một hơi rồi bảo: "Đừng nhìn đứa nhỏ Tư Vũ này xuất thân ở Dương gia, bên ngoài thì phong quang, thực ra nó rất đáng thương. Chuyện của bà nội nó và ta, tin rằng ngươi cũng biết, bởi vì quan hệ giữa bà nội nó và ta, nó và phụ thân nó ở trong Dương gia vẫn luôn bị xem thường. Đứa nhỏ Tư Vũ này lớn lên trong sự dẫm đạp của Dương gia."
"Ồ." Có câu nói người muốn vô sự mà việc cứ tìm tới, chuyện cũ và việc riêng của lão nhân hoàn toàn không liên quan tới Mười Một, hắn hoàn toàn đang cho rằng lão nhân đang nói linh tinh, chẳng hề để tâm đến.
Lão nhân cũng chẳng để ý đến vẻ thờ ơ của Mười Một, lão dường như thực sự đã áp chế rất lâo, hiếm khi có người có thể nghe lão tâm sự, vừa bắt đầu liền nói không ngừng. Lão nhân bắt đầu từ Dương Tư Vũ, sau đó lại nói tới cha nàng, rồi lại kể đến bà nội nàng Lý Tú Châu, bất tri bất giác đã hết gần nửa giờ, lúc này dưới lầu đã sục sôi tiếng người, chỉ có tầng hai vẫn hoàn toàn yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui