Hơn ba chục tên côn đồ lăm lăm hung khí vừa la hét om xòm vừa ào ạt như ong vỡ tổ lao lên cầu thang.
Tiếng la hét thất thanh của các nữ sinh viên lẫn lộn với tiếng gầm muốn vỡ họng của bọn côn đồ: "Lên hết! Chém chết nó đi!" Tiếng gào thét chói tai trong quán bar lúc này muốn át cả tiếng nhạc, không còn phân biệt nổi ai đang nói gì.
Cùng với tiếng quát "Chém nó!" của lão Hắc, Mười Một ấn nhẹ tay lên mặt bàn, cả thân hình như lò xo búng lên không, cấp tốc xoay người lạng ra sau, đồng thời thuận tay chộp lấy chiếc ghế tựa vừa ngồi ném thẳng về phía lão Hắc cùng bốn tên côn đồ đang lao tới. Ghế vừa thoát khỏi tay, Mười Một khẽ điểm chân vào lan can, cả người như một viên đạn pháo bắn thẳng tới lão Hắc đang vung côn. Ánh mắt Phùng Đán Toàn sáng hẳn lên, chằm chằm nhìn theo chuyển động chớp nhoáng của Mười Một.
Phùng Đán Toàn theo kịp tốc độ của Mười Một không có nghĩa là lão Hắc cũng có thể nhìn thấy động tác của gã. Đang trên đà xông tới, lão Hắc chợt thấy mắt hoa lên, tiếp đó, một luồng gió mạnh ập vào tai bên trái. Còn chưa kịp hiểu là chuyện gì thì quai hàm đã bị bàn tay Mười Một xiết chặt rồi vặn mạnh sang bên. "Rắc!" một tiếng, cần cổ lão Hắc ngoẹo hẳn về phía sau một cách kì cục. Hai mắt trợn trừng hung hãn, nhe răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người ta, hai tay giơ cao cây côn, hắn còn lao tới thêm mấy bước nữa rồi mới đảo người đổ "ầm" xuống sàn nhà, vừa lúc chiếc ghế Mười Một ném ra trúng vào bốn tên phía sau.
Chiếc ghế kiên cố đâu có dễ gì gẫy vụn như trong phim, cộng với lực cổ tay của Mười Một, bị ném trúng tuy không trí mạng nhưng chắc chắn là xương cốt bầm dập, nửa ngày không ngóc đầu lên nổi.
Chiếc ghế tựa chỉ đủ to để đập trúng hai tên côn đồ. Một tên kịp phản ứng giơ tay lên đỡ. Nội bấy nhiêu đã đủ khiến hắn rú lên đau đớn nhảy lùi ra sau. Tên còn lại bị chân ghế đâm trúng vào mắt, thảm thiết ré lên, buông thiết côn ôm mặt, đau đớn gập cả lưng lại. Rất nhanh, máu tươi ròng ròng ứa ra từ mấy kẽ ngón tay.
Mười Một đảo bộ xuyên qua giữa hai tên không bị trúng ghế, hai tay khép thành thủ đao chính xác chém vào yết hầu của cả hai. Trong tiếng xương vỡ giòn tan, hai tên côn đồ vốn đang ở thế lao tới đột nhiên run rẩy văng ngược ra sau cả nửa mét rồi đổ vật xuống đất.
Chữ nhanh không còn đủ để hình dung thân pháp quỷ dị cùng tốc độ ra đòn của Mười Một. Trong số những người có mặt tại trường, trừ Phùng Đán Toàn ra, không ai đủ nhãn lực và tư duy để theo kịp bước chân gã. Vừa chém vỡ yết hầu hai tên xong, Mười Một lảo đảo mấy bước tựa như người say rượu, chớp mắt đã lạng tới bên hai tên còn lại. Cả hai tên vừa bị trúng ghế còn đang bàng hoàng chưa kịp tỉnh hồn liền lãnh trọn mỗi tên một đòn vào giữa ngực.
Bị quyền trái của Mười Một trầm trọng nện ngay tâm khẩu, xương sườn tên côn đồ gãy vụn, ngực lõm hẳn xuống, miệng trào máu bật ngửa ra sau chết tức thì, thậm chí không kịp thốt lên tiếng nào.
So với quyền trái, chưởng phải của Mười Một hoàn toàn tương phản, nhẹ nhàng mềm mại vỗ tới. Tên côn đồ mải bưng mắt nào kịp thấy gì, bị một chưởng thoạt trông yết ớt không có mấy lực vỗ vào ngực chợt giật nảy người lên như bị điện giật, hai chân mất tự chủ lùi lại từng bước dài, tới tận sát lan can vẫn không gượng lại được, đổ nhào qua lan can rơi thẳng xuống tầng chệt. "Huỵch", tiếng thân thể đập mạnh xuống nền bê tông vang lên trầm đục. Hắn nằm yên không nhúc nhích, hai tay ôm mắt nay xoải ra. Lúc này người ta mới thấy mắt trái của hắn đã biến thành một lỗ máu.
Toàn trường có lẽ chỉ mình Phùng Đán Toàn nhìn ra là tên côn đồ không phải ngã chết. Trước khi rơi xuống, một chưởng trông nhẹ nhàng mềm mại không có bao nhiêu lực của Mười Một đã thấu qua lồng ngực, đánh nát tim hắn. Nếu sau đó pháp y đem giải phẫu thi thể sẽ kinh hoàng phát hiện ra rằng quả tim hắn đã bấy ra, biến thành giống như một nắm bùn.
Bất quá lúc này Phùng Đán Toàn còn tâm tư đâu mà để ý đến việc một tên anh chị chết như thế nào. Khi Mười Một trái quyền phải chưởng đánh ra, Phùng Đán Toàn tức thì nhảy dựng lên khỏi ghế như người gặp quỷ. Tựa như trông thấy điều gì đó cực kỳ kinh hãi, ông ta trừng trừng nhìn Mười Một, miệng há hốc hồi lâu chưa ngậm lại nổi.
Cũng khó trách ông ta kinh hoàng biến sắc đến vậy. Mười Một xuất thủ đồng thời sử dụng nội công dương tính lẫn Thái Cực nhu công. Xét trên kinh lạc học ở con người, đó là điều không thể xảy ra. Hai loại chân khí hoàn toàn bất đồng đòi hỏi vận hành hai tuyến kinh mạch bất đồng. Cùng lúc vận khí cưỡng bức dứt khoát sẽ tạo thành xung đột và kết quả trực tiếp là vỡ kinh mạch mà chết.
Nguồn:
Thực ra hôm trước Mười Một đang trong trạng thái vận hành cực dương nội khí đột nhiên nghịch chuyển thành Thái Cực nội công âm nhu đã khiến Phùng Đán Toàn bị đả kích, nay lại chứng kiến Mười Một có thể đồng thời phát ra nội kình cả âm lẫn dương. Gã hóa ra có thể lặp lại kì tích, sử dụng chiêu thuật âm dương đồng phát. Việc này cũng giống như anh được thấy có người hai tay kéo nổi hai chiếc ô tô tải hạng nặng vậy, thật khiến người bình thường khó mà tiếp thu nổi. Đến khi đầu óc anh cuối cùng cũng vượt qua được ngưỡng đó, miễn cưỡng tiếp thu sự thật ấy thì siêu nhân kia bất chợt phi thăng biến thành thần tiên giữa ban ngày ngay trước mắt anh. Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng như vậy nếu truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến toàn giới võ học chấn động.
Phùng Đán Toàn có thể tiếp thu việc Mười Một trong tích tắc đem nội công từ dương chuyển thành âm. Siêu nhân có lẽ rất ít ỏi nhưng vẫn tồn tại trên đời này. Nhưng việc Mười Một có thể dùng cả âm công lẫn dương công cùng một lúc thì Phùng Đán Toàn vô luận thế nào cũng tiếp thu không nổi.
Cơ thể con người chỉ có một bộ mười hai kinh mạch và tám mạch kì kinh. Hai loại nội công khi vận hành sẽ đi qua cùng một tuyến đường nhưng ngược chiều nhau. Ví dụ như một cái từ trên đi xuống, còn cái kia từ dưới lên trên. Vậy khi hai loại khí đồng thời vận hành thì làm sao đây? Một lên một xuống, đi đến giữa đường hiển nhiên phải đụng nhau. Thế rồi hai loại kình khí trái ngược sẽ quấn lấy nhau mà giao chiến trong kinh mạch, đến chừng nào kinh mạch vỡ toác ra mới thôi. Anh chưa bắt đầu động thủ với người thì đã tự khiến mình chết tươi trước rồi. Trừ phi trong cơ thể anh có tới hai bộ mười hai kinh mạch và tám mạch kì kinh. Nhưng cứ cho là anh có thiên phú khác thường, hoặc là siêu nhân chuyển thế đi nữa thì vô luận ra sao trong cơ thể cũng không có khả năng có tới hai bộ kinh lạc. Bởi vậy khi thấy Mười Một đồng thời có thể phát ra nội công cực dương của Long gia và Thái Cực chí âm khí công, Phùng Đán Toàn mới biểu hiện chấn động và kinh hãi đến vậy.
Ngược lại, Mười Một không suy nghĩ nhiều như Phùng Đán Toàn, gã chỉ thuận tay tự nhiên đánh ra một quyền một chưởng. Vì sao hai chủng chân khí không giao chiến với nhau ư? Gã không biết. Hai cỗ khí năng khi gặp mặt liền dung hợp hết sức dễ dàng, kiểu như như anh em ruột thịt vậy, không quấy nhiễu lẫn nhau, cái nào đi đường nấy. Kì thật Mười Một không biết rằng trong thân thể hắn đã nảy sinh dị biến gien từ trước đó rồi. Khi cơ nhục và các cơ quan sinh ra một lần nữa, năng lượng của băng dị năng đã dung hợp với nội công Long gia, hỗn hợp thành một chủng khí mang tính chất khác, tái kích thích gien trong cơ thể điên cuồng phân chia và sinh trưởng. Hiện tại bất quá chỉ là thêm một chủng nội công Thái Cực. Nghiêm cách mà nói, Thái Cực trong cơ thể gã thuộc loại năng lượng trung tính, không xung đột gì mấy, chẳng hề gây thương hại gì cho bản thân.
Hiện trong cơ thể gã, bất luận là nội công Thái Cực, Long gia hay băng dị năng, chỉ cần hai chủng năng lượng bất kỳ tiếp xúc với nhau liền lập tức chuyển biến thành một chủng năng lượng mang tính đồng hóa. Chính điều đó làm cho gã không những có khả năng âm dương đồng tu mà còn có thể âm dương đồng dụng. Tuy nhiên trên đời này cũng chỉ mình Mười Một có thứ gien kì dị đó. Hơn nữa lại không thể tùy tiện mang gien ấy phục chế cho người khác sử dụng, bằng không sẽ biến thành một người nhớt, sống không bằng chết như kẻ nọ chẳng hạn.
Tất cả những điều này đều là do Tiến sĩ điên đã quậy loạn trong cơ thể hắn, thậm chí đem cấy cả gien vi trùng vào, khiến cho gien của Mười Một sinh biến dị, tạo thành kết quả như hôm nay. Tuy nhiên, phàm sự có lợi ắt đều có hại. Gien mạnh mẽ khiến Mười Một tiêu hao cực nhanh. Tiến sĩ điên đã từng nói, gien của Mười Một tựa như một quả bom nguy hiểm, nếu không khéo, một ngày đẹp trời nào đó sẽ "bùm" một phát là xong.
Nhưng hiện tại Mười Một tựa hồ không ý thức được vấn đề hết sức nghiêm trọng này, hoặc cứ cho là gã biết đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ cười xòa mà thôi. Đối với gã, sinh mệnh chẳng có ý nghĩa gì. Trước kia sống thuần túy chỉ là vì muốn sống, hiện tại sống đến hôm nay cũng thuần túy chỉ vì duy trì niềm tin báo thù được cho Sở Hải Lan. Ngay chính Mười Một cũng không biết lý do sinh tồn của chính gã là gì. Có lẽ chỉ khi tìm thấy thứ cảm tình mà Sở Hải Lan từng nói, gã mới tìm thấy ý nghĩa và giá trị sinh tồn.
"Huỵch!" Thân thể tên anh chị bị Mười Một dùng Thái Cực nhu công đánh ngã xuống lầu cuối cùng đã đập xuống nền bê tông, phát ra một âm thanh trầm đục. Cùng lúc đó, Mười Một xoay người nhảy qua lan can tầng trên xuống đất, nhẹ nhàng khéo léo rơi vào giữa đám côn đồ đang hùng hục lao đến chân cầu thang. Chân chưa chạm đất, hai tay Mười Một đã vung loạn tứ phía, mỗi quyền mỗi chưởng đánh ra đều có một kẻ theo đó gục ngã. Bị gã trực tiếp đánh trúng chỉ có một kết cục duy nhất. Chết!
Mười Một hạ thủ rất nặng, mỗi đòn đều nhằm vào chỗ trí mạng của đối phương. Hơn mười quyền trong nháy mắt tung ra, trên mặt đất liền xuất hiện hơn chục ba thi thể, tạo thành một vành đai trống quanh người. Không kẻ nào có thể tiếp cận gã gần hơn hai mét.
Phùng Đán Toàn có phần kích động đứng bên lan can trên lầu, không chớp mắt nhìn theo mọi động tác của Mười Một, cứ như sợ bản thân vô tình bỏ sót một tuyệt chiêu kinh thế hãi tục nào đó của gã. May là trừ chiêu âm dương đồng dụng ra, Mười Một chưa xuất thêm tuyệt kĩ kinh thế hãi tục nào, bằng không chỉ sợ tâm tạng và thần kinh của Phùng Đán Toàn chịu không nổi căng thẳng sẽ bứt luôn.
Không ai thốt lên một tiếng nào nữa. Ngay cả các nữ sinh nhút nhát cũng quên mất những tiếng ré đinh tai thường ngày. Hơn trăm người có mặt tại trường đứng ngây ra như phỗng, nhìn Mười Một và đám thi thể nằm ngổn ngang dưới chân gã. Lúc này đây, trong đầu tất cả mọi người chỉ là một khoảng trống rỗng, ngoài trống rỗng không còn bất cứ thứ gì khác.
"Vút!" Dưới ánh mắt cả đám đông, Mười Một đột nhiên biến mất để ngay giây sau lại xuất hiện bên một tên anh chị đứng ngoài rìa.
"Oa!" Tên côn đồ thét lên như thấy quỷ, quăng đại cây thiết côn trong tay, quay đầu bỏ chạy nhưng cạnh bàn tay Mười Một đã chém trúng gáy hắn. "Rắc!" một tiếng, tên côn đồ gục xuống, không bao giờ còn ngóc đầu lên được nữa. Cổ hắn quặt xuống vai một cách dị dạng, nhìn sơ là biết hết cứu.
Thi triển Nguyệt Vũ bộ, Mười Một một lần nữa biến mất khỏi chỗ, tựa như hồ điệp xuyên hoa nhanh như chớp lách qua lách lại giữa đám đông.
Vũ điệu hoa lệ của ánh trăng, bước bước tanh mùi máu, để lại phía sau hàng loạt thi thể chết không nhắm mắt.
Không có phản kháng. Những kẻ kinh hoàng đến thất thần làm sao còn biết phản kháng. Huống hồ Mười Một đã quyết lấy mạng chúng, phản kháng đến mấy đều là thừa. Cũng không có kẻ nào chạy trốn. Không phải chúng không muốn mà là không kịp. Chữ trốn vừa hiện lên trong óc bọn côn đồ thì hai bàn tay trông tưởng như vô hại của Mười Một đã không chút lưu tình tước đoạt ngay sinh mệnh nhỏ nhoi của chúng.
Không gian như lặng đi, yên tĩnh đến tiếng thở cũng không nghe. Đầu óc ai nấy đều trống rỗng. Thế giới này đã biến thành vũ đài của riêng mình Mười Một. Tim, mắt cùng những sợi thần kinh mong manh của mọi người kịch liệt rung lên theo từng bước chân của gã.
Rốt cuộc Mười Một một lần nữa dừng lại. Đứng giữa đám thi thể ngổn ngang đầy đất, đầu hơi cúi, vẻ có chút chán chường pha chút lạnh lùng. Hơn ba chục cỗ thi thể nằm ngang dọc dưới đất. Không một tiếng rên, không một lời than oán. Chỉ còn là những xác chết không hồn.
Cái dáng hình uể oải, nhỏ thó, cô đơn đang đứng kia dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới này. Phảng phất gã vốn cô đơn như thế. Trước kia như thế. Sau này cũng như thế. Đồng hành cùng gã chỉ có con đường hướng tới tử vong. Và còn có những cỗ thi thể ngổn ngang.
Mặt đất không có những bãi máu ghê hồn thường thấy. Mười Một ra tay rất gọn gàng sạch sẽ. Mỗi đòn đều tạo thành thương tích trí mạng trong cơ thể đối phương. Tất cả những kẻ đã chết hoặc vỡ nát xương đâu đó, hoặc chỗ nào đó trên thân thể lõm xuống hoặc rời vị trí, nhưng không kẻ nào xuất huyết. Vậy mà cách chết của chúng còn khủng bố, ghê rợn hơn nhiều so với bị người dùng dao đâm chết.
Cũng chẳng có tiếng kêu thảm nào. Dưới tay Mười Một, còn lại chỉ là người chết cùng thi thể, mà người chết đâu có biết kêu đau. Gương mặt mỗi kẻ nằm đầy đất kia đều hiện vẻ khủng khiếp và hối hận, nhưng thống khổ thì không có mấy, bởi ngay khi cảm thấy đau thì chúng đã thành xác chết rồi.
Khá nhiều sinh viên gan nhỏ chân đã nhũn ra ngồi phệt xuống đất. Phần lý trí còn sót lại không ngừng cảnh cáo họ không được thốt lên bất cứ âm thanh nào, bằng không tên sát nhân không chớp mắt kia sẽ coi họ là con mồi. Bởi vậy, mặc dù hết sức sợ hãi, hơn trăm người tại trường không ai kêu lên một tiếng, thậm chí không ai dám nhúc nhích, chỉ sợ tên ác ma một hơi giết sạch ba chục nhân mạng kia chú ý đến mình.
Mười Một vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu hơi cúi, nét mặt lạnh tanh. Những thi thể đếm không hết xung quanh phảng phất đang kể tội tên đồ tể máu lạnh gã. Mọi người ngơ ngẩn chằm chằm nhìn Mười Một. Từng động tác nhỏ của gã lúc này đều làm rung động thần kinh mỗi người trong quán bar.
Khi Mười Một chầm chầm ngước lên, cả trăm trái tim như đồng thời thót giật kịch liệt. Trước hơn trăm ánh mắt chăm chú, gã bước từng bước về phía Từ Tử Dương.
Từ Tử Dương mặt trắng bệch không còn chút máu. Những kẻ chết nằm ngổn ngang kia mới ban ngày còn theo sau hắn, tâng bốc, nịnh nọt, không ngừng kêu Dương thiếu gia này nọ, chưa qua hết ngày đã chết sạch, mà lại là chết dưới tay một người duy nhất.
Ác ma! Không phải là người!
Nhìn thấy Mười Một tiến về phía mình, Từ Tử Dương toàn thân run bần bật, vô ý thức lui lại, nép vào cái bụng phệ của lão Chu lão bản.
Sắc mặt lão Chu lão bản cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hai con mắt hum húp giật giật, không hề cảm thấy vạt áo trước bụng áp vào lưng Từ Tử Dương đã ướt đẫm. Mồ hôi lạnh cùng tuôn ra khiến cả hai lạnh càng thêm lạnh.
"Anh định làm gì?" Khi Mười Một bước đến trước mặt, Từ Tử Dương cuối cùng không nén nổi khủng khiếp đã lên đến tột độ, buột miệng hỏi. Lúc này, ngay chính y cũng nghe rõ giọng mình run rẩy đến tệ hại.
Mười Một khom lưng nhặt cây thiết côn nằm dưới đất lên, gõ gõ vào lòng bàn tay.
Từ Tử Dương toàn thân lại run rẩy, cố lùi thêm được vài phân.
Chu lão bản lập cập thốt: "Anh, anh đừng làm bừa nha. Cậu, cậu ấy là Dương thiếu gia, Dương thiếu trong kinh thành bát thiếu đấy."
Mười Một tựa hồ không hề nghe thấy lão Chu mập nói gì, ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nhìn Từ Tử Dương, nói với giọng băng giá: "Ngươi rất thích cô ấy phải không?"
"Cái.. cái gì?" Từ Tử Dương toàn thân giật bắn lên, hai đầu gối nhũn ra, lẩy bẩy.
"Ngươi thật sự nguyện ý dùng thân che chắn cho cô ấy?"
Từ Tử Dương giờ đã hiểu tên đồ tể máu lạnh này đang nhằm vào mình, y toàn lực cố hít vài hơi, nhưng cổ họng như bị bít kín, càng hít càng thêm ngạt.
Mười Một tiếp tục hỏi: "Ngươi thực sự nguyện ý mang thương tật vì cô ấy?" Gã từ từ giơ cây thiết côn trong tay lên, miệng nói: "Vậy để ta nện ngươi một côn, chứng minh xem người thích cô ấy đến chừng nào nhé."
"Đừng!" Từ Tử Dương đột nhiên rú lên the thé như một mụ đàn bà nanh nọc: "Đại ca, anh tha cho tôi. Tôi không thích cô ta. Tôi thực tình không thích cô ta mà."
"Mới rồi ngươi còn rất kiên cường mà?"
"Tôi... tôi..." Nhìn Mười Một chậm chậm giơ cây thiết côn lên, Từ Tử Dương lập tức tưởng tượng ra cảnh đầu mình sẽ nở hoa như thế nào khi cây côn ấy quất xuống. Y thậm chí cảm giác thấy trong tai vang lên rõ mồn một tiếng xương đầu vỡ. Thở không ra hơi, Từ Tử Dương dùng hết sức bình sinh hét lên chói lói: "Lão Hắc là bằng hữu của tôi... Bọn, bọn họ là do tôi kêu đến... Hắn, hắn sẽ không làm tôi bị thương... Tôi... tôi..."
Xung quanh chợt xôn xao. Bị quậy cả nửa ngày, hóa ra mọi chuyện đều do Từ thiếu gia bày trò diễn kịch.
Mười Một từ từ hạ thiết côn xuống, liếc y một cái với vẻ không còn chút hứng thú, xoay người đi lên lầu.
Áp lực từ bốn phía đột nhiên biến mất, Từ Tử Dương nhũn người ngồi phệt xuống đất, há miệng thở hồng hộc. Thần kinh của hắn hoàn toàn tê dại, không nhận thấy những ánh mắt khác thường từ khắp nơi chiếu tới. Một lúc lâu sau, khi cảm giác thật từ từ trở lại, Từ Tử Dương mới nhận thấy bên dưới lành lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra nguyên đũng quần sũng nước.