Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sau khi Thủy Nhu rời đi, cả một buổi chiều Mười Một chỉ ngồi luyện công, bởi vì ngoại trừ chuyện đó ra hắn cũng chẳng còn việc gì để làm. Chuyện của ba anh em nhà Âu Dương không biết đã xử lý ổn thỏa chưa? Ít nhất là đến lúc hoàng hôn vẫn chưa có ai đến làm phiền hắn.
"Đinh đang!" Một tiếng chuông cửa vang lên khiến Mười Một hồi phục ý thức. Hắn mở mắt nhìn cửa phòng, từ trên giường bò xuống đi ra mở cửa. Cánh cửa chỉ mới hé ra, Thủy Nhu đã nhanh chóng lách người chui tọt vào trong phòng, dáng vẻ như là ăn trộm.
Mười Một khóa cửa lại rồi quay ra hỏi: "Chuyện gì thế?"
Thủy Nhu vỗ vỗ cái ba lô đằng sau nói: "Tôi sợ bọn họ nhìn thấy sẽ hỏi thôi."
Mười Một giúp nàng tháo ba lô xuống, hắn cầm trên tay cũng thấy khá nặng, bèn hỏi: "Bên trong là cái gì vậy?"
"Các trang thiết bị thôi." Thủy Nhu kéo khóa bày ra từng món một ở trên giường.
Hai bộ quần áo chiến đấu màu đen, hai chiếc kính râm hồng ngoại có thể điều tiết cường độ ánh sáng, hai chiếc đèn pin có dung lượng điện lớn. Hơn nữa cái đèn pin này còn có thêm chức năng kích điện, lúc cần có thể sử dụng làm côn điện. Ngoài ra còn hai khẩu súng ngắn, sáu băng đạn, hai quả lựu đạn sáng, hai quả lựu đạn nổ mạnh, hai con dao găm quân dụng đa năng, một dây chuyền nữ, một nhẫn nam đều gài theo máy ghi hình mini, có cả chức năng ghi hình và ghi âm.
Nhìn Thủy Nhu bày biện một đống như vậy trên giường, Mười Một thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Cô tham gia trò chơi dã ngoại sinh tồn hay là chuẩn bị đi đánh nhau vậy?"
"Chuẩn bị cho trường hợp cần đến thôi." Thủy Nhu cười nói: "Tôi phải chọn lựa rất lâu từ trong một đống lớn mới chọn được mấy thứ này đấy. Hơn nữa, mấy thứ này cũng không làm cho người khác nghi ngờ."
Mười Một lắc đầu, chỉ hai bộ quần áo chiến đấu màu đen nói: "Hai bộ quần áo này chỉ có bộ đội đặc công mới được sử dụng, giáp ngực của áo chống đạn chính là dùng các loại nguyên liệu như GRP cùng sợi Kevlar. Những thứ này bên ngoài căn bản không có bán, ngay cả Âu Dương Lâm cũng không dám lấy loại đồ thế này ra. Cô tìm từ đâu về thế? Mặc như vậy không phải là muốn nói với người khác rằng chúng ta rất có vấn đề sao?"
Thủy Nhu lè lưỡi nói: "Tôi đã tìm cẩn thận rồi. Bên trong chỉ có hai bộ quần áo này nhìn có vẻ bình thường nhất."
Mười Một lại cầm hai chiếc kính râm nói: "Hai chiếc kính này để dùng nhìn trong bóng tối và chống chói lòa. Dựa vào nhãn lực của chúng ta, căn bản là không cần đến. Nếu như không cẩn thận bị người khác lấy xem chơi, là bị lộ ngay lập tức."
Thấy hắn cầm tiếp hai cây đèn pin, Thủy Nhu lập tức hỏi: "Đèn pin cũng có vấn đề gì sao?"
"Đèn pin thì không có vấn đề."
Nàng còn chưa kịp thở phào đã nghe Mười Một nói: "Nó là đèn cường quang công suất lớn, nếu như phải dùng liên tục chỉ có thể duy trì được năm tiếng. Hơn nữa, pin là loại nạp điện, không thể đổi pin, trên đảo không có chỗ để cho cô nạp điệp, bởi vậy sau năm tiếng thì cũng trở thành đồ bỏ."
"Vậy cố gắng dùng tiết kiệm thôi."
Mười Một đưa đèn pin cho nàng, lại cầm lấy khẩu súng lục, liếc mấy cái rồi cũng đưa cho Thủy Nhu. Vòng cổ hắn đưa cho Thủy Nhu đeo, hắn không thích dùng nhẫn nên bỏ lại. Hai quả lựu đạn cùng bom sáng cũng bị Mười Một bỏ luôn, lý do là mang những thứ này lên đảo làm gì? Định giết người sao?
Cuối cùng là hai chiếc dao găm đa năng quân dụng, hắn tháo ra xem rồi lắc đầu.
Tiểu Nhu nhỏ giọng hỏi: "Dao găm cũng không thể mang sao?"
Mười Một cầm một chiếc dao găm vung vẩy trước mắt nàng: "Dao găm đa năng của quân đội sử dụng hiện tại có rất nhiều loại, nhưng loại dao găm có chất lượng như thế này, bất cứ ai vừa thấy cũng biết là vật không tầm thường."
"Cái này cũng có người nhìn ra sao? Nhưng tôi là đại tiểu thư con nhà giàu có, cất hai con dao thuộc loại cực phẩm cũng là bình thường chứ?"
"Không hợp lý nhất là mặt trên của hai chiếc dao găm này không có ký hiệu của nơi sản xuất. Cô có thấy dao quân dụng được lưu thông trên thị trường hiện nay, có con nào không ghi rõ kí hiệu nơi sản xuất không?" Mười Một chỉ vào dao găm nói: "Hơn nữa hai con dao găm này được chế tạo rất tinh xảo, hẳn phải là đặc biệt được đặt hàng mới chế ra. Nhìn thủ pháp chế tạo của nó, rất giống kỹ thuật rèn luyện hoàn toàn bằng thủ công ở dải Tây Khương của Long Quốc. Chỉ có Tây Khương mới có thể tạo ra loại dao găm đỉnh cao này, và nó không hề được tiêu thụ ra thị trường. Kỳ quái hơn là còn chưa có mấy người biết, mà nhà cô đã lại mua được rồi. Cô có nghĩ mang theo con dao như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ không? Đừng quên rằng, lần này người cùng đội chúng ta đều là người của Thiếu Hoàng Phái, những người này không giàu có thì cũng có quyền thế, thích sưu tầm khẳng định không chỉ có một hai người."
Thủy Nhu bị dọa cho choáng váng, le lưỡi hỏi: "Một con dao cũng có nhiều lai lịch vậy sao?"
Kỳ thực Mười Một vốn nghiên cứu rất sâu về đao kiếm, hơn nữa sau khi học qua đúc kiếm ở Kiếm tông, kiến thức của hắn ở phương diện này càng được nâng cao không chỉ một hai tầng. Vì thế hắn chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, hai con dao này là dùng kỹ thuật rèn thủ công của Tây Khương tạo ra. Nếu như Thạch Đại Lực của Kiếm tông ở đây, chỉ e liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là của lưu phái nào, thậm chí còn có thể chỉ ra nó được tạo bởi tay vị danh sư nào.
Thủy Nhu hơi buồn bực hỏi: "Cho nên, hai bộ dao này chúng ta cũng không thể mang theo ư?"
"Không thể." Mười Một tiện tay vứt dao trở lại giường.
"Vậy tôi quay lại đổi hai chiếc khác?"
"Không cần, ngày mai bọn họ chắc chắn sẽ phát dao cho chúng ta, chúng ta không cần tự tìm phiền phức."
Thủy Nhu chỉ hai bộ đồng phục chiến đấu trên bàn: "Vậy còn quần áo làm sao giờ?"
"Ra ngoài mua."
"A?"
Mười Một giải thích: "Cô không thấy sao? Sáng nay lúc đến câu lạc bộ thể dục, bên cạnh có một cửa hàng chuyên bán mấy đồ dùng này. Hẳn cũng là do Thiếu Hoàng Phái mở, tiện cho mấy người không chuẩn bị quần áo như chúng ta mua ở đó."
Thủy Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, nhưng dù thế nào cô cũng không nhớ nổi bên cạnh câu lạc bộ có một cửa hàng bán trang phục chiến đấu, trong lòng không khỏi đánh giá Mười Một cao thêm một bậc.
Mười Một chọn lựa lại những thứ trên giường, cuối cùng chỉ cầm một khẩu súng lục, một cái vòng cổ, một cây đèn pin. Những thứ này hắn đưa hết cho Thủy Nhu, còn mình một món cũng không lấy.
Vừa mới thu dọn xong, tiếng chuông cửa lại vang lên. Thủy Nhu vội vàng đem ba lô chứa đồ nhét vào trong ngăn tủ, kiểm tra một chút, không có vấn đề gì mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là ba anh em nhà Âu Dương, Âu Dương Lâm cùng với Âu Dương Nguyệt Nhi và Thủy Nhu lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, chỉ có Âu Dương Ninh vẫn không nhếch miệng, vẻ mặt buồn bực không vui. Mười Một thì không có thói quen chào hỏi thân thiết với người khác, nên chỉ gật đầu mấy cái coi như xong.
Âu Dương Lâm đi tới nói: "Hai người vẫn còn ở đây ư? Không đói bụng sao? Ra ngoài ăn luôn với anh em ta nhé."
Thủy Nhu xoa bụng cười nói: "Hay quá, vừa hay em cũng đói bụng. Em nói trước nha. Hôm nay em mời khách, không ai được tranh đâu đấy."
Âu Dương Lâm cười nói: "Được, cô có tiền, tôi cũng không cản."
Thủy Nhu một tay khoác tay Âu Dương Nguyệt Nhi, một tay khoác tay Âu Dương Ninh cười: "Có thể mời được thần tượng của mình là một vinh hạnh, thần tượng tỷ tỷ, có đúng không ?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cười mắng, vươn tay véo mũi cô, Thủy Nhu cười khanh khách né tránh, giữa hai người rất là thân mật không còn có khoảng cách.
Nguyên nhân là nhờ lúc trước đã giải thích với nàng, giữa Mười Một và Thủy Nhu chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Từ đó, Âu Dương Nguyệt Nhi đối với cô mới không còn nghi ngờ và xa cách, lúc này cũng đã thật lòng coi cô là bạn tốt.
Mọi người dọc đường cười cười nói nói ra khỏi khách sạn, ngồi trên chiếc xe Jeep mang biển số quân đội của Âu Dương Lâm, do hắn dẫn đường tìm nhà hàng. Đúng như Âu Dương Lâm nói, tính tình Âu Dương Ninh mưa gió thất thường, đến cũng nhanh mà đi càng nhanh. Thủy Nhu nói giỡn với cô nàng mấy câu, cô nàng liền quên sạch những chuyện không vui lúc trước, lập tức hòa cùng Âu Dương Nguyệt Nhi và Thủy Nhu hợp thành một nhóm. Trong đoàn e rằng chỉ có tên đầu gỗ Mười Một mới không bị hòa vào không khí vui vẻ như lúc này.
Mọi người đến một nhà hàng cao cấp, đặt một phòng riêng để bọn họ vào đó ăn cơm. Bởi Âu Dương Nguyệt Nhi không thể tùy tiện lộ mặt nơi đông người, nên không thích hợp dùng bữa nơi đại sảnh lãng mạn đầy ánh nến. Tuy nhiên phòng riêng cũng không tồi, một bên là tấm thủy tinh lớn có thể ngắm cảnh biển ở xa, tắt đèn, đốt vài cây nến, cũng được coi là một bữa ăn đầy hương vị.
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, Mười Một lại một lần nữa khiến mọi người lĩnh giáo thế nào là sói ăn hổ nuốt, cái gì gọi là gió cuốn mây tàn. Tuy nhiên, đối với Mười Một thì đây lại là hiệu suất.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn hắn càn quét đồ ăn trên bàn, mà lúc này Thủy Nhu dù đã quen với tốc độ ăn cơm của hắn cũng chỉ mới cắt được ba miếng bít tết nhỏ. Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Ninh thì một miếng còn chưa ăn, hai người đều ngơ ngẩn nhìn Mười Một, trong mắt Âu Dương Nguyệt Nhi lộ rõ vẻ âu yếm.
Lúc Mười Một ăn xong, bỏ dao ăn xuống, Âu Dương Ninh không nhịn được nói thầm một câu: "Heo."
Câu nói này cô nàng chỉ dám nói cho chính mình nghe, nếu như để Âu Dương Nguyệt Nhi nghe được, quan hệ vừa mới tốt đẹp của hai chị em sẽ lại trở nên căng thẳng vì cái tên đầu gỗ này.
Âu Dương Lâm giơ ngón tay cái lên hướng về phía Mười Một khen: "Rất nam tính." Sau đó cũng không để ý ba cô gái đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, hắn dùng dao ăn xiên cả miếng bít tết gặm từng miếng, từng miếng, cứ như chỉ có kiểu ăn thùng uống vại như thế mới thể hiện được chất đàn ông.
Âu Dương Ninh vỗ trán nói: "Anh à, em xin anh đừng làm mất mặt được không."
Âu Dương Lâm trừng mắt nhìn cô, miệng vẫn tiếp tục gặm thịt bò, u ơ nói: "Mất mặt cái gì? Ăn như vậy mới là đàn ông."
Âu Dương Ninh thở dài, nói: "Phải đó, chính vì anh rất đàn ông, cho nên mới dọa ba mươi mấy đối tượng mà mẹ giới thiệu cho anh chạy mất.⬙
Âu Dương Nguyệt Nhi không nhịn được cười, bổ sung thêm: " Là ba mươi bảy người."
"Oa!" Âu Dương Ninh vẻ mặt khẩn trương kêu lên: "Anh ơi, anh thật là lợi hại, không ngờ lại là ba mươi bảy cô gái đấy."
"Dọa cái gì chứ."Âu Dương Lâm lau dầu mỡ trên mép, xấu hổ nói: "Anh trai của các em một lòng đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không có thời gian giống như các em cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.⬙
"Ài, không phải là em nha . Tuy em gái anh ở trường học rất được hoan nghênh, nam sinh theo đuổi em có thể xếp hàng từ trường học tới quân khu, nhưng không có một tên nào vừa mắt em. Ngược lại chị hai thì....."
Âu Dương Nguyệt Nhi gắt: "Đừng đẩy sang chị."
Âu Dương Lâm làm một hơi uống sạch chén rượu, thô lỗ hỏi: "Chuyện của Nguyệt Nhi không cần em lo, tự lo cho bản thân mình đi, nói anh nghe xem, em thích loại đàn ông thế nào? Sau khi anh về sẽ lập tức tìm cho em."
"Em á." Đôi mắt mỹ lệ của Âu Dương Ninh chuyển động vài vòng: "Đàn ông mà em thích cần phải đỉnh thiên lập địa, phong lưu tiêu sái, chí cao hơn trời, tài vượt Gia Cát, trong lúc cười nói mà có thể khiến cường địch trở thành cát bụi. Anh có thể tìm cho em không?"
Âu Dương Lâm hỏi: "Thế có cần đẹp trai không?"
"Tốt nhất nên đẹp trai một chút."
"Cần cường tráng không?"
"Cường tráng một chút thì tốt nhưng em không thích những kẻ cơ bắp."
Âu Dương Lâm gật đầu: "Đỉnh thiên lập địa, chí cao hơn trời, tài vượt Gia Cát, trong lúc nói cười mà khiến kẻ địch biến thành cát bụi. Không chỉ đẹp trai, còn phải cường tráng, nhưng không được quá cơ bắp. Ai dà, em gái của anh ơi, yêu cầu của em cũng quá cao đấy. Loại đàn ông như vậy, anh nghĩ tới nghĩ lui, trừ ông anh của em ra, anh nghĩ rằng không thể có người đàn ông thứ hai như vậy nữa đâu."
"Em nhổ vào." Âu Dương Ninh gắt gỏng: "Anh tự phóng đại bản thân quá đấy, những điều kiện em vừa nói, anh một điểm cũng chưa đạt được."
"Để anh đếm cho em xem." Âu Dương Lâm dựng mấy ngón tay lên đếm: "Anh làm quân nhân chính là đàn ông đỉnh thiên lập địa nhé. Phong lưu tiêu sái, ông anh em cũng được tính vào hàng phong lưu, ít nhất là cũng đã từng gặp mặt ba mươi tám đối tượng."
Âu Dương Nguyệt Nhi che miệng cười: "Thì ra anh đã gặp mặt ba mươi tám lần, em ăn bớt một cô của anh rồi."
Thủy Nhu cùng Âu Dương Ninh ôm bụng cười lớn, cười đến không thở nổi.
Âu Dương Lâm đỏ mặt, ngượng ngập cười cười, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta đừng nói đến chuyện này, hê hê, chí cao hơn trời, chính là anh rồi. Anh vẫn thường nỗ lực, muốn bò cao hơn cả lão gia đấy. Tài vượt Gia Cát, anh tốt xấu gì cũng đã làm tới sỹ quan cấp tá, dưới tay có một đám huynh đệ chịu vì anh mà bán mạng. Nếu như có một ngày anh ra chiến trường. Có tin bản lĩnh của anh còn hơn Gia Cát hay không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Ninh đồng loạt lắc đầu cười nói: "Không tin." Nói xong hai cô lại ôm bụng cười khanh khách.
Âu Dương Lâm hắc hắc cười khan mấy tiếng, gãi đầu.
Cười xong một trận, Âu Dương Ninh dần dần ngừng cười, thở phì phò nói: "Còn hai điểm cuối cùng thì sao? Anh không đẹp trai, hơn nữa lại quá cơ bắp, em mới không thích." Nói chưa dứt lời, cô nhóc lại tiếp tục cười không ngừng.
Âu Dương Lâm gồng cánh tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, nói: "Mấy đứa nhất định là không biết thưởng thức, đây gọi là cảm giác an toàn, hiểu không?"
"Ồ, cảm giác an toàn. Chẳng trách ba mươi tám vị chị dâu tương lai của chúng ta đều chạy sạch, ha ha ha..." Âu Dương Ninh vừa cười vừa vỗ bàn, cười đến chảy cả nước mắt.
Bữa cơm này, mọi người ăn rất vui vẻ, trong phòng tiếng cười không dứt, Âu Dương Lâm toàn là xung phong làm hề để ba cô gái vui vẻ, đương nhiên hắn cũng cảm thấy rất vui.
Từ đầu đến cuối không cười chỉ có Mười Một, bởi vì hắn thấy chẳng có gì đáng cười, sao mấy người đó lại có thể vui vẻ như vậy? Từ bé đến lớn hắn chưa một lần thật lòng cười qua, mà hắn cũng không biết rốt cuộc cười là loại cảm giác gì.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Mười Một yêu cầu Âu Dương Lâm đưa bọn hắn đến câu lạc bộ thể dục một chuyến. Vào cửa hàng hắn chọn cho mình cùng Thủy Nhu mỗi người một bộ trang phục chiến đấu màu đen, hai bộ này cùng hai bộ trang phục chiến đấu mà Thủy Nhu mang đến có chút tương tự, nhưng bên trong lại là bông cứng, thực tế không có tác dụng phòng ngự. Hoàn toàn chỉ dùng để ngắm nhìn và mặc để thử cảm giác làm quân nhân mà thôi.
Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Ninh mỗi người đều mua cho mình một bộ, bởi vì các cô cảm thấy quần áo rằn ri của Âu Dương Lâm mang tới quá nhiều màu sắc, không hợp với quan điểm thẩm mỹ của các cô. Âu Dương Lâm vì chuyện này cũng rất buồn bực, quần áo không phải chỉ để mặc thôi sao? Hắn ở trong quân đội hàng ngày mãi cũng chẳng thấy điểm nào là khó nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui