Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sau khi nước hoa ép nguội hẳn, Âu Dương Lâm bèn vội vàng bưng đến bảo bốn cô gái bôi vào. Có điều hứng thú của bốn cô gái với hương hoa cao hơn hứng thú bôi lên da rất nhiều.
Thủy Nhu thò tay vào trong nước đó, vừa chạm vào liền cảm thấy có chút sền sệt, cũng chẳng biết đây là hoa gì, tại sao khi vắt nước đun lên lại biến thành như thế này.
Âu Dương Ninh nhúng ngón trỏ vào một chút, nhân lúc Âu Dương Lâm không để ý mau chóng bôi lên mặt hắn, sau đó quan sát bên má đen sì ấy của hắn, khẽ "ý" một tiếng.
Âu Dương Lâm vừa lau mặt vừa nói: "Làm gì thế? Đây là thứ nước đuổi côn trùng mà Sở Nguyên tìm về, mau bôi lên đi."
Âu Dương Ninh nhìn xuống chút nước ép màu đỏ bên trong chiếc mũ, lại nhìn mặt Âu Dương Lâm, ngạc nhiên nói: "Lạ thật, thứ nước này rõ ràng có màu đỏ, tại sao khi bôi lên mặt anh lại nhìn không ra nhỉ? Hay là da mặt anh đen quá nên mới không nhìn ra được?"
"Nghịch quá!" Âu Dương Lâm khẽ gõ lên trán Âu Dương Ninh một cái, bực mình nói: "Ai bảo em nước màu đỏ khi bôi lên mặt thì nhất định sẽ có màu đỏ chứ? Tiểu nha đầu em đến chút kiến thức đơn giản này mà cũng không hiểu, thứ sữa tắm hay sữa rửa mặt mà thường ngày em dùng đều xanh xanh đỏ đỏ cả đó, khi bôi lên người lại thành bọt trong suốt đó thôi."
"Cũng đúng nhỉ." Âu Dương Ninh gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi vẫn cảm thấy có chút không yên tâm. Nàng lại khều ra một chút để vào lòng bàn tay, hai tay khép lại dùng sức xoa xoa. Khi mở ra quả nhiên bàn tay không bị biến thành màu đỏ, thứ nước sền sệt đó sau khi bôi lên da liền biến thành dịch thể trong suốt.
Bốn cô gái cuối cùng cũng yên tâm, nếu thật sự bảo bọn họ phải bôi cái thứ này lên để toàn thân đỏ như đít khỉ, họ thà bị thứ cỏ thối kia hun cho ngất đi chứ cũng không chịu bôi lên.
Sau khi bôi thứ nước đó lên mặt, lên tay, một mùi hương thơm ngát tỏa ra, chẳng ai biết đây là mùi gì, đến cả Phan Hiểu Kiều vốn quen dùng nước hoa cũng không nhận ra, chỉ cảm thấy mùi hương này ngửi vào rất thoải mái.
Sau khi bốn cô gái bôi xong liền đến lượt bốn nam nhân bọn Âu Dương Lâm. Vốn ban đầu Khang Hữu Nghiệp rất không vui, nhưng sau khi nghe Bạch Quản nói mấy câu gì đó mới chịu tùy tiện bôi lên mặt và mu bàn tay một chút.
Sau khi làm xong công tác phòng chống côn trùng, mọi người bắt đầu ngồi quanh đống lửa, không khí lập tức trở nên lặng lẽ.
Đống lửa tỏa ra ánh sáng lập lòe, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng lốp bốp lốp bốp của củi khô.
"Anh ơi, em đói rồi." Âu Dương Ninh ôm bụng nói.
Âu Dương Lâm nhìn bốn phía xung quanh, cũng chẳng thấy có thứ gì ăn được, đành bất lực nói: "Cố nhịn đi, có lẽ Sở Nguyên đi giúp chúng ta tìm thức ăn rồi."
Âu Dương Ninh yếu ớt gối đầu lên đùi Âu Dương Nguyệt Nhi, thì thào nói: "Đợi hắn trở về thì em chết đói mất rồi."
"Nói bừa." Âu Dương Lâm lại bỏ một cọng cỏ xanh vào đống lửa.
Âu Dương Ninh che mũi nói: "Anh, đừng đốt thứ đó nữa, thối quá đi."
Âu Dương Lâm ngẩng đầu nhìn đám muối đã bay đi xa, nói: "Chỗ cỏ này có thể đuổi muỗi và côn trùng."
"Không phải chúng ta đều đã bôi thuốc đuổi côn trùng rồi sao?"
"Anh cũng không biết loại nước ấy có tác dụng gì, Sở Nguyên đã bảo chúng ta đốt cỏ, nhất định là có cái lý của hắn."
Âu Dương Ninh trề môi nói: "Anh thật nghe lời hắn đó."
Lúc này, bụng Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên một tiếng "ục ục..." thật dài, Nguyệt Nhi bèn ôm bụng cười ngượng ngập.
Âu Dương Ninh ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt nói: "Chị, chị cũng đói rồi à?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ đáp: "Hơi hơi, vẫn còn chịu được."
Âu Dương Ninh lại gối đầu xuống chân nàng, trề môi nói: "Em đói quá rồi đây, tên đầu gỗ đó bỏ lại chúng ta ở đây chạy đi đâu không biết nữa?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ vuốt mái tóc nàng, an ủi: "Chắc chắn là anh ấy đi tìm thức ăn cho chúng ta rồi, tiểu Ninh hãy cố chịu thêm lúc nữa, đợi Sở Nguyên trở về là chúng ta có cái ăn rồi."
"Vâng." Âu Dương Ninh ngậm miệng không nói gì thêm nữa.
Đi cả một ngày trời đến bữa trưa còn chưa được ăn, mọi người đều thật sự là vừa mệt vừa đói, cái bụng trống rỗng khó chịu. Mấy nam nhân Âu Dương Lâm, Khang Hữu Nghiệp, Bạch Quản và Trương Hoàng đều móc thuốc lá ra hút, mượn thuốc để tạm thời xua đuổi cảm giác đói. Không phải có câu nói rằng "no thì ăn mật đói ăn khói" sao, tuy hút thuốc không thể no bụng nhưng cũng giúp người ta xua cơn đói được. Ngay đến Phan Hiểu Kiều cũng quả thực không nhịn nổi, chạy đến chỗ Bạch Quản xin điếu thuốc rồi ngồi đó hút cùng bọn họ.
Lúc mấy người này xuất phát, ngoài một bình nước thì chẳng có chút thức ăn nào. Trên đường cũng chỉ chú ý đi, không đi hái quả dại, hơn nữa trên đường quả thực cũng chẳng nhìn thấy quả dại nào ăn được.
"Ọc ọc..." Lần này bụng Âu Dương Ninh cũng lên tiếng rồi, Âu Dương Ninh vừa ôm chặt bụng, vừa nằm lên đùi Âu Dương Nguyệt Nhi mà lầm bầm sao tên Mười Một đáng chết chưa trở về.
Thủy Như đưa bình nước đến nói: "Tiểu Ninh, chị Nguyệt Nhi, hai người uống chút nước đi."
"Ưm." Âu Dương Ninh cầm lấy bình nước lắc lắc, bên trong không ngờ vẫn còn quá nửa bình, bèn kinh ngạc hỏi: "Tiểu Nhu, cô chưa uống nước sao?"
Thủy Nhu bèn cười đáp: "Mình uống qua một chút rồi, có điều không khát lắm, cho nên không uống nhiều."
Đi cả một ngày, nước của mỗi người đều sớm đã cạn đến bảy tám phần. Khang Hữu Nghiệp đã dùng hết nước của mình từ sớm, cho nên lúc khát thì đành đến xin nước của Bạch Quản và Trương Hoàng, ba người hai bình nước cũng miễn cưỡng ứng phó được, nhưng mày một ngụm tao một ngụm cũng rất nhanh đã đến đáy. Ba cô gái Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Phan Hiểu Kiều thì càng chẳng cần nói, đi cả một ngày chưa ăn gì, lúc bụng đói đều dùng nước cầm hơi, mấy lần liền nên đều đã cạn thấy đáy cả rồi. Thủy Nhu và Mười Một thì rất ít dùng nước, dường như trên đường chưa từng thấy họ uống nước bao giờ. Âu Dương Lâm cũng biết lúc này nước rất quý, mỗi lần đều chỉ nhấp một chút, tiết kiệm đến giờ vẫn còn chừng nửa bình, chỉ có vừa rồi lúc nấu nước hoa ép mới sử dụng thêm một chút.
Âu Dương Ninh mở nắp bình, ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm lớn, sau đó lau miệng và đưa bình nước cho Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt Nhi lắc lắc đầu, đậy nắp bình lại rồi đưa trả cho Thủy Nhu.
Âu Dương Ninh bèn hỏi: "Chị, chị không uống sao?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cười một tiếng rồi đáp: "Chị không khát, cũng không đói lắm, phải tiết kiệm một chút."
Âu Dương Ninh thở dài một hơi, lại gối đầu xuống đùi Âu Dương Nguyệt Nhi, nói: "Đều là tại đầu gỗ không tốt, cứ phải mang chúng ta đi tìm nguồn nước, cũng chẳng biết nơi đó có thật sự có không nữa. Nếu không tìm thấy, chúng ta đều chết đói chết khát cả rồi. Đầu gỗ đáng chết, đầu gỗ thối tha."
Lúc này, Thủy Nhu đột nhiên dỏng tai lên, "suỵt" một tiếng rồi hỏi: "Hai người có nghe thấy tiếng gì không?"
Âu Dương Ninh ôm bụng nói: "Tiếng gì cơ?"
Âu Dương Lâm cũng đứng dậy, sắc mặt trầm trọng lắng tai nghe một lúc rồi nói: "Dường như có thứ gì đó đang cọ vào đất."
"Là rắn." Thủy Nhu rút dao ra nói: "Hơn nữa còn rất lớn, là mãng xà."
"Oa!" Âu Dương Ninh bật dậy nói: "Thật hay giả thế? Hai người đừng dọa em!"
Mấy người bọn Khang Hữu Nghiệp cũng đều chạy vội đến, mọi người tụ lại với nhau, ai nấy đều nhìn quanh bốn phía. Lúc này mọi người mới nghe thấy, quả thật có thứ gì đó đang bò sát đất làm phát ra tiếng "soạt soạt". Dựa theo âm thanh ấy thì đây tuyệt đối không phải là do rắn nhỏ hay côn trùng nhỏ tạo ra, cũng không phải là âm thanh của dã thú chạy, chắc là do một động vật bò sát lớn, khi cọ vào cát đá liền phát ra tiếng động này. Cứ như thế, mọi người càng tin rằng đó là mãng xà như Thủy Nhu nói, chỉ có mãng xà mới có thể tích lớn như vậy, lúc bò phát ra âm thanh lớn như vậy.
Sắc mặt Âu Dương Ninh trở nên trắng bệch, nấp trong lòng Nguyệt Nhi không dám động đậy gì.
Âu Dương Nguyệt Nhi ôm lấy Âu Dương Ninh và lùi đến bên cạnh Âu Dương Lâm, lúc này Mười Một không có ở đây, chỉ có ở cạnh ca ca nàng mới cảm thấy an toàn.
Những người khác lại càng lo lắng hơn, tay nắm chặt khẩu súng đưa lên ngang mắt và nhìn quanh bốn phía, chỉ cần có chút khả nghi nào, tin rằng họ sẽ không hề do dự mà nổ súng về hướng đó. Lúc này bọn họ dường như đều quên mất, súng trong tay bọn họ đều là đồ giả, nếu thật sự bắn trúng rắn thì không những không bắn chết được nó, ngược lại còn khiến nó tức giận.
Người duy nhất trấn tĩnh ở nơi này là Âu Dương Lâm và Thủy Nhu, trong mắt Thủy Nhu căn bản chẳng coi một con mãng xà là gì, nhưng nàng cũng không thể bại lộ thân phận mình quá mức, cho nên không đến lúc khẩn cấp nàng sẽ không ra tay. Âu Dương Lâm thì tuy rằng không hề sợ hãi, nhưng nếu thật sự bảo hắn cầm một con dao chẻ củi đi liều mạng với mãng xà, đại khái cũng là cửu tử nhất sinh. Tốc độ bò của mãng xà thật sự rất nhanh, bạn cầm đao còn chưa kịp chạy đến trước mặt nó thì nó đã nhảy đến nuốt bạn vào bụng luôn rồi. Âu Dương Lâm đã từng thấy một con mãng xà lớn mở rộng miệng hết cỡ và nuốt con bê vào. Con người chỉ cần bị rắn nuốt mất đầu là lập tức sẽ bị cơ thịt của nó ép chặt lại, lúc ấy thì đừng nói là phản kháng, ngay cả cựa quậy cũng chẳng nổi, chỉ đành ngoan ngoãn để nó nuốt vào.
Ngoài hai người này ra, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng có thể coi là trấn định một nửa, ở cạnh Mười Một nhiều nên khi gặp chuyện lá gan của nàng cũng lớn hơn, lúc này nàng chỉ mong Mười Một mau trở về một chút, chỉ cần có Mười Một ở đây, nàng chẳng sợ gì hết nữa.
Âu Dương Lâm rút thanh đao ra, để Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đứng sau lưng mình, Phan Hiểu Kiều cũng lùi dần tới sau lưng hắn. Ba người Khang Hữu Nghiệp, Bạch Quản và Trương Hoàng còn có thể coi là có chút kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, ba người dựa lưng vào nhau, giơ khẩu súng lên nhìn quanh bốn phía. Giữa đêm thế này gió cũng khá lớn, tiếng soạt soạt mà bọn họ nghe thấy càng lúc càng tới gần, nhưng lại chẳng thể nghe ra tiếng động ấy đến từ nơi nào. Chỉ có Thủy Nhu cầm dao đứng yên một chỗ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chăm vào một hướng tối đen chưa từng rời đi.
Tiếng soạt soạt càng đến gần hơn, lúc này mọi người đều có thể nghe ra âm thanh đến từ hướng mà Thủy Nhu vốn đang chăm chú nhìn. Âm thanh ấy tiếp tục áp sát về phía bọn họ, như có một con vật khổng lồ gì đó ở bên cạnh vậy. Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hình dung thấy cảnh một con rắn khổng lồ đang bò thẳng về phía bọn họ, trên đường va phải những hạt cát hạt đá nhỏ, thỉnh thoảng lại đè gãy một cành cây khô trên mặt đất, sau đó nó há rộng cái miệng máu, lộ ra hai chiếc răng rắn sắc nhọn...
Đột nhiên, trong màn đêm đen đặc phía trước, một bóng đen mơ hồ chợt nhảy ra.
Khang Hữu Nghiệp vốn đã khẩn trương cao độ bèn "oa" một tiếng thật lớn, sau đó bóp cò, đạn cao su không ngừng bắn về phía bóng đen ấy.
Bị Khang Hữu Nghiệp kích thích, Bạch Quản và Trương Hoàng cũng đều không kịp nhìn rõ đó là thứ gì, đồng thời bóp cò, đạn cứ bùm bùm bùm bắn ra liên tục.
Thủy Nhu không động đậy gì, nàng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bóng đen ấy, hai mắt chợt sáng lên, quay đầu nói lớn: "Mau dừng tay! Là Sở Nguyên!"
Ngoài Bạch Quản nghe thấy thế liền lập tức ngừng bắn ra, Khang Hữu Nghiệp và Trương Hoàng gần như đã nổi điên vẫn không hề dừng lại. Âu Dương Lâm bước nhanh đến trước mặt hai người, một quyền một cước đánh cho mỗi thằng một phát, cho đến khi hai đứa bị đánh ngã bay đi, tiếng súng mới dừng lại.
Khang Hữu Nghiệp nhảy bật dậy khỏi mặt đây, đưa tay lên ôm chỗ hông bị Âu Dương Lâm đá trúng, đưa súng lên nhằm vào hắn, mặt đầy vẻ tức giận nói: "Mày làm gì thế?"
Âu Dương Lâm cũng trừng mắt lên nhìn hắn nói: "Nhìn rõ rồi hãy bắn! Thằng ngu! Nếu trong tay mày là súng thật, sớm đã chết người rồi!"
Bóng đen tiếp tục đi về phía bọn họ, cái tiếng soạt soạt khiến người ta sợ hãi kia cũng bắt nguồn từ bóng đen này. Khi đi đến gần mọi người mới nhìn rõ thì ra đó chính là Mười Một, lúc này tất cả mới thở phào một hơi. Giờ đây bọn họ mới chú ý tới, Mười Một một tay ôm quần áo đã được cuộn lại, trong đó cộn lên không biết là nhét thứ gì. Tay kia thì đang giữ một con mãng xà lớn trên vai, thân thể con rắn lớn màu nâu sẫm này có đường kính phải to hơn bắp đùi Âu Dương Lâm rất nhiều, bởi vì thân thể nó còn có quá nửa ở sau lưng Mười Một và cọ xuống đất nên tạm thời vẫn chưa nhìn ra được là dài bao nhiêu.
Âu Dương Lâm thở dài một hơi bước lên cười gượng bảo: "Chút nữa thì dọa chết bọn ta rồi."
"Ừm." Mười Một kéo con rắn đến bên đống lửa rồi vứt con rắn đó xuống, hành động này khiến Âu Dương Ninh sợ hãi kêu ré lên, rúc mặt vào lòng Âu Dương Nguyệt Nhi không dám nhìn.
Mười Một lại đặt bọc quần áo chứa quả dại xuống đất, tuy quả dại không nhiều, hơn nữa lại xanh xanh đỏ đỏ không biết có ngon không, nhưng dù sao có cũng còn hơn không.
Mười Một không nhìn đến bộ mặt đang cực kỳ khó coi kia của Khang Hữu Nghiệp, trở lại bên đống lửa bắt đầu làm thịt con rắn. Âu Dương Ninh và Phan Hiểu Kiều nhìn mà muốn nôn mửa, ngay đến cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng nhắm mắt lại không nỡ nhìn.
Mười Một lột da con mãng xà, cắt bỏ phần biểu bì, lọc lấy phần thịt ở giữa, cắt thành từng miếng từng miếng một.
Sau vót nhọn một vài cái que hắn xâu thịt rắn vào và đưa lên nướng, đồng thời đem con rắn Ngũ bộ trong chiếc túi bên hông ra, lột da rồi đem lên nướng nốt.
Con mãng xà nhìn thì có vẻ rất lớn, nhưng thực ra với điều kiện của bọn họ bây giờ, phần thịt có thể ăn được không nhiều, phần lớn những chỗ thịt rắn và nội tạng còn lại đều phải đi khử độc rồi mới ăn được. Mười Một chỉ cắn phần thịt có thể ăn ra, những bộ phần khác đều vứt đi cả. Thủy Nhu sợ mấy cô gái nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa mà ghê tởm, bèn kéo xác con rắn ra xa, đào một cái hố nông rồi chôn xuống.
Âu Dương Lâm đi tới giúp Mười Một nướng thịt rắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại gặp được con mãng xà này thế?"
"Nó nằm trên cây, ta liền lôi nó xuống."
"Ặc, nó không công kích ngươi sao?"
Mười Một liếc nhìn Âu Dương Lâm với vẻ kỳ quái, loại vấn đề ngu ngốc thế này mà hắn cũng hỏi được sao? Thực sự thì y lười chẳng muốn trả lời, lẽ nào Âu Dương Lâm không nhìn thấy con mãng xà này không có đầu sao?
Âu Dương Lâm liếc nhìn thân thể Mười Một, không phát hiện quần áo y có chỗ nào bị rách cả, trong lòng bèn yên tâm trở lại, nói: "Vẫn là ngươi lợi hại, tay không thế mà có thể đánh chết một con mãng xà. Đổi lại là ta thì đã toi rồi."
Mười Một bỏ thêm mấy cành củi vào đống lửa, lạnh nhạt nói: "Ta dùng đao chém."
Âu Dương Lâm không khỏi cười gượng một chút, Mười Một quả thực rất thiếu tính hài hước.
Đống lửa rất nhanh đã dậy mùi thịt thơm lừng, nhưng sau khi Mười Một vứt một cọng cỏ xanh vào đó, mùi thịt lại lập tức bị thay thế bằng mùi thối kinh người. Thịt bị hun bởi khói ấy, Âu Dương Ninh thề rằng dù có chết cũng sẽ không ăn. Huống chi nàng đã từng thấy con mãng xà đó, quả thực là không dám ăn.
Âu Dương Ninh đã đói lép kẹp cả bụng tùy tiện chụp lấy một quả màu xanh cắn thử một miếng, nàng không hề lo lắng quả dại này có độc, Mười Một đem về thì đã chứng minh rằng nó có thể ăn rồi.
Nhưng vừa mới cắn một miếng, Âu Dương Ninh đột nhiên "ọe" một tiếng rồi nhổ cả ra, nheo mắt lại lớn tiếng: "Chua quá! Đầu gỗ đáng chết, ngươi muốn làm ta bị chua quá mà chết à!"
Mười Một vẫn ngồi xổm bên đống lửa tiếp tục nướng thịt, chẳng hề quay đầu lại, đáp: "Nơi này không phải là khách sạn, không thích thì cô có thể không ăn."
"Ngươi..."
"Thôi thôi, tiểu Ninh." Âu Dương Nguyệt Nhi khuyên bảo: "Giờ chúng ta đang ở nơi hoang dã, có cái ăn đã là rất tốt rồi. Chịu khó một chút đi, khi trở về chị sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn nhé?"
"Hứ!" Âu Dương Ninh ném mạnh quả dại trong tay xuống đất, hung hăng dẫm chân lên và nói: "Em không ăn nữa! Dù có đói chết em cũng không ăn đồ của tên khốn!"
Âu Dương Lâm thở dài một hơi, đưa xâu thịt rắn trong tay cho Thủy Nhu nướng giúp, sau đó đứng dậy kéo Âu Dương Ninh qua một bên nói chuyện.
Thủy Nhu ghé sát đến bên tai Mười Một nói nhỏ: "Lúc anh ra ngoài thì chạy rất gấp, có phải đã phát hiện được gì không?"
Mười Một gật gật đầu đáp khẽ: "Tôi có cảm giác không thoải mái."
"Cảm giác gì?"
"Không rõ nữa, chỉ cảm thấy gần đây có nguy hiểm, nhưng không biết nguy hiểm ở đâu."
Thủy Nhu hỏi tiếp: "Anh đi một vòng thế có phát hiện gì không?"
"Không." Mười Một lắc đầu đáp: "Thủy Nhu, mấy ngày này phải cẩn thận một chút, tôi luôn cảm thấy trên đảo này còn có thứ khác tồn tại, hơn nữa thứ này có thể uy hiếp cô và tôi."
Thủy Nhu cẩn thận nhìn khắp màn đêm tối đen xung quanh, khẽ hỏi: "Là thứ gì?"
"Không biết. Nhưng lúc cần thiết hãy dùng hết sức."
"Nhưng..." Thủy Nhu quay đầu lại nhìn mọi người, dường như có chút do dự.
Mười Một biết nàng lo lắng điều gì, bèn nói: "Nếu bị bọn họ phát hiện, sau khi trở về sẽ để Long Hồn thôi miên họ. Hơn nữa..."
Dừng một chút, Mười Một lại nói: "Vẫn còn chưa biết họ có thể trở về hay không."
Sắc mặt Thủy Nhu hơi biến đổi, khẽ hỏi: "Tại sao?"
Mười Một vừa nướng thịt rắn vừa thản nhiên giải thích: "Nếu thật sự có nguy hiểm, lúc nào tôi cũng có thể bỏ bọn họ lại."
"Bao gồm cả Lâm đại ca và hai chị em Nguyệt Nhi."
"Âu Dương Lâm, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh giao cho cô bảo vệ, nếu không được thì đừng miễn cường, bỏ lại bọn họ để bảo vệ mình. Những người khác tôi đã quyết định bỏ lại rồi."
Sắc mặt Thủy Nhu trở nên phức tạp vô cùng, khẽ cắn môi hỏi: "Chị Nguyệt Nhi thì sao? Anh thật sự có thể nhẫn tâm để chị Nguyệt Nhi bị thương tổn sao?"
Mười Một thêm chút củi vào đống lửa, nói: "Tôi bảo cô bỏ mặc, không nói là tôi cũng thế."
Lúc này Thủy Nhu mới thở phào một hơi, khẽ cười bảo: "Tôi biết anh không phải là người vô tình như thế mà."
Mười Một bỏ thêm một cọng cỏ xanh vào đống lửa, cái mùi ấy khiến Thủy Nhu phải nhăn mày, nhưng nàng vẫn cố nhịn không rời đi, phẩy phẩy bên mũi hỏi: "Đây là cỏ gì thế? Thối quá."
"Cỏ Ma huân, có hiệu quả xua đuổi côn trùng. Nếu có thể phối hợp với cây quỳ Thiên Trúc thì hiệu quả càng rõ ràng hơn." Mười Một lấy một miệng thịt về rồi dùng đao cứa mấy nhát, sau đó lại tiếp tục nướng: "Nếu không gặp phải chuyện gì bất ngờ, cô nhớ mang Âu Dương Lâm, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh chạy một mạch đến hướng chín giờ, trên đường cẩn thận đầm lầy đó, với khả năng của cô chắc sẽ không có vấn đề gì. Tôi sẽ chú ý giúp mọi người tranh thủ thời gian, sẽ đến tụ hội với nhau trễ một chút. Những người khác thì lập tức bỏ mặc, không thể quản nhiều quá."
Thủy Nhu có chút không nhẫn tâm, hỏi: "Thật sự phải..."
"Thủy Nhu." Mười Một ngắt lời: "Với năng lực của cô cùng lắm chỉ có thể bảo vệ hai đến ba người, thêm một người là cả cô và tôi đều sẽ có nguy hiểm. Những kẻ không có năng lực phải lập tức bị đào thải, giữ lại chỉ làm vướng bận chúng ta."
"Nhưng..." Thủy Nhu nhíu chặt mày lại nói: "Nhưng nếu bọn họ cứ muốn chạy theo chúng ta thì sao?"
Mười Một thản nhiên đáp: "Tôi sẽ chính tay giết bọn họ, không để cho cô thêm gánh nặng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui