"Keng keng!" Mấy đồng tiền cũ kỹ từ trong một chiếc mai rùa rỗng rơi xuống, lăn vài vòng sau đó mới từ từ nằm xuống.
Vấn Thiên chú mắt vào vị trí mấy đồng tiền rơi xuống, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Sơ cửu, thượng cửu, thượng lục... Lôi hỏa phong, Chấn trên Ly dưới, ôi..."
"Lại đang than thở cái gì thế?"
Một thiếu phụ tuổi hơn ba mươi, ung dung quý phái, vóc dáng đầy đặn bưng một cốc cà phê đi vào. Nhẹ nhàng đặt cốc cà phê ở trên bàn, sau đó đi ra đằng sau Vấn Thiên xoa bóp bả vai cho hắn.
Vấn Thiên lắc đầu nói: "Anh tính ba lượt nhưng đều là kết quả khác nhau."
Thiếu phụ tò mò nói: "Ngay cả Tiên Thiên Nhãn Quái của anh cũng tính không ra?"
Vấn Thiên thở dài nói: "Không phải tính không ra mà là biến số trong đó quá lớn."
"Biến số ư?"
"Trong số mệnh ẩn chứa vô số biến số, mỗi một biến số lại sản sinh ra kiếp số tương ứng, thiên biến vạn hóa trong đó nhất thời rất khó giải thích với em."
Thiếu phụ vẻ mặt không tán thành nói: "Vậy thì không cần giải thích với em, dù sao anh có nói em cũng không hiểu."
Vấn Thiên mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nói: "Anh thích nhất chính là điểm này của em, tựa như năm ấy anh bảo em giả chết, em cũng chưa từng hỏi anh nguyên nhân, cam tâm tình nguyện theo anh trốn ở cái nơi tối tăm này hơn hai mươi năm."
Thiếu phụ cười hì hì nói: "Em quả thực không phải cả ngày đều ở đây. Mỗi khi anh ra ngoài làm việc em đều lén lút chạy ra ngoài chơi đó."
"Có từng về nhà gặp cha mẹ em không?"
Thiếu phụ sắc mặt thoáng ảm đạm nhưng rồi lập tức lộ ra vẻ tươi cười nói: "Cha mẹ em đều tưởng rằng em đã chết hơn hai mươi năm rồi. Nếu đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, có phải là muốn dọa họ sợ chết khiếp hay sao."
Vấn Thiên thở dài nói: "Hai mươi năm qua em cũng chưa từng hỏi anh nguyên nhân. Thực ra..."
"Haizz! Đừng nói." Thiếu phụ khẽ chặn môi Vấn Thiên rồi nói: "Hai mươi năm trước em chưa từng hỏi anh. Vì thế hôm nay em cũng không muốn biết."
"Vậy vị hôn phu của em thì sao? Có đi thăm hắn không?"
"Hắn à? Đã từng kết hôn hai lần rồi. Cũng may năm ấy em giả chết nên chưa gả cho hắn, bằng không hiện giờ đã ly hôn, còn không phải tự hại mình."
Vấn Thiên lắc đầu nói: "Hắn thực ra không bỏ em được. Người vợ đầu tiên của hắn, dáng vẻ rất tương tự với em. Người vợ thứ hai dung mạo lại tương tự em vài phần."
Thiếu phụ đưa miệng sát bên tai hắn, khẽ thốt: "Sao? Ghen à?"
Vấn Thiên cười cười không nói.
Dường như không thích tiếp tục dây dưa vào vấn đề này, thiếu phụ lảng tránh hỏi: "Vừa rồi tính ra kết quả gì?"
Vấn Thiên dựa lưng lên ghế, nhíu chặt mày nói: "Họa dấy lên từ phía Đông, máu nhuộm địa cầu."
"Phía đông..." Thiếu phụ lẩm bẩm hai tiếng, hỏi: "Có phải chỉ Đông Hải chăng?"
Vấn Thiên gật đầu: "Anh đúng là tính vì chuyện này."
"Nhưng anh không phải nói chuyến đi Đông Hải lần này, Băng là người ứng kiếp sao?"
"Biến số..." Vấn Thiên lẩm nhẩm: "Anh ban đầu tính đúng là họa kiếp phía Đông ứng kiếp vào Băng."
Thiếu phụ cười nói: "Cho nên ai ai đều cho rằng anh tạm thời thay đổi chủ ý để Băng đi thay anh chứ thực ra anh đã sớm có dự mưu. Đúng không? Thầy bói của em."
Vấn Thiên cười gượng nói: "Anh cũng không có biện pháp, vốn anh thực sự định tự mình đi một chuyến. Vụ án Đông Hải lần này, luôn khiến tâm lý anh cảm thấy âm ỉ bất an, như là có đại họa gì đó sắp xảy ra vậy. Nhưng đúng vào buổi tối một ngày trước khi anh sắp đi, Băng lại gây ra chuyện lớn như vậy. Anh lúc đó mới ngộ ra đây là chú định không thể trốn tránh trong số mệnh của hắn, chứ không cũng sẽ không chẳng sớm chẳng muộn một mực ở lúc anh xuất phát gây ra chuyện."
"Thế nên anh bèn hạ quyết tâm để Băng đi ư?"
"Ừ." Vấn Thiên chẳng tỏ rõ ý kiến gật đầu.
Thiếu phụ nhẹ nhàng bóp trán Vấn Thiên hỏi: "Nếu Băng đã đi ứng kiếp rồi, vì sao anh vẫn còn vẻ luôn hồi hộp lo lắng thế?"
"Chính vì hắn đi nên anh mới càng lo lắng hơn."
Thiếu phụ che miệng cười nói: "Rõ ràng là kiếp nạn của hắn, vì sao anh phải lo lắng?"
Vấn Thiên cười khổ: "Đó là vì em không hiểu Băng."
Thiếu phụ bĩu môi nói: "Anh chớ xem thường em, cho rằng em cả ngày ở đây thì cái gì cũng không biết. Anh quên năng lực của em là gì ư? Hơn nữa, em cũng thường xuyên lén lút chạy ra ngoài chơi, muốn thu thập tin tức còn không đơn giản chắc? Băng là vương bài sát thủ do Ma Quỷ thuộc thế giới phương Tây trọng điểm bồi dưỡng ra, trong vòng một năm sau khi xuất đạo liền nhảy lên chiếm cứ vị trí đầu tiên trên bảng sát thủ thế giới phương Tây.
Biệt hiệu thì là Mười Một, nhưng bên ngoài chẳng có ai biết biệt hiệu của hắn nghĩa là gì, chỉ biết hắn mỗi lần trước khi hành động sẽ gửi một viên đạn băng trước, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ để lại một viên đạn băng nữa, cho nên bên ngoài bèn gọi hắn là Băng sát thủ. Sau đó, hắn không biết vì nguyên nhân gì phản bội lại Ma Quỷ, dưới sự truy sát của Ma Quỷ bỏ trốn sang Long Quốc chúng ta, đổi tên là Sở Nguyên. Sau khi đến Long Quốc, hắn lần thứ hai lẻn vào Tiểu Trùng Quốc, giải cứu một loạt các nhà khoa học của Long Quốc bị Nhật Bản bí mật bắt cóc, đồng thời phóng thích vũ khí sinh vật bệnh độc và cơ nhân chiến sĩ của Tiểu Trùng Quốc nghiên cứu. Xuất sắc nhất chính là, hắn không chỉ phá hủy siêu não của Tiểu Trùng Quốc mà dưới sự vây bắt của một nhóm bộ đội đóng quân còn có thể bình yên đào tẩu, làm náo loạn long trời lở đất ở Tiểu Trùng Quốc, khiến cho Tiểu Trùng Quốc bạo động toàn dân. Sau khi trở về Long Quốc lại khai chiến với Trần gia, một mình lật tung Trần gia. Tiếp đó mất tích hơn nửa năm, mãi đến khi được phó tổ trưởng phát hiện hắn mất trí nhớ, bèn chiêu dụ vào trong Phượng tổ Long Hồn, ban tặng danh hiệu Băng. Đúng không?"
Vấn Thiên cười nói: "Là lão Liệt Hỏa nói cho em biết ư?"
Thiếu phụ chép chép miệng không hài lòng nói: "Anh cái gì cũng không nói với em, em đành đi hỏi tổ trưởng thôi."
Vấn Thiên bật cười: "Là em không hỏi anh mà, em biết rõ chỉ cần em hỏi anh chắc chắn sẽ nói. Ôi, được rồi, cũng sắp năm mươi tuổi rồi, sao còn có vẻ của một cô nương đáng yêu thế."
Thiếu phụ gõ mạnh lên gáy hắn một cái, bực mình nói: "Đừng lúc nào cũng lấy tuổi em treo cửa miệng! Còn anh không phải là một lão già vô tích sự bảy tám mươi tuổi đầu rồi sao?"
"Được rồi, sau này anh không nói thế là được chứ gì."
Vấn Thiên lắc đầu cười khổ: "Khi em gặp lão Liệt Hỏa, không ai nhìn thấy chứ?"
"Anh yên tâm, em vẫn rất cẩn thận. Ngoài anh, tổ trưởng và tổ đội phó, không ai biết em còn sống."
Ngừng lại một chút, thiếu phụ đẩy đẩy hắn hỏi: "Tư liệu em nói đúng hay không?"
"Đúng, toàn bộ đúng."
Vấn Thiên mỉm cười nói: "Nhưng những gì em nói đều là sự tích trước kia của hắn, chưa bao gồm cả cách xử sự làm người và tính cách hắn."
"Tổ trưởng nói, tên Băng này rất khó ở chung, tính tình vừa xấu xa lại khó hòa đồng."
"Băng thật ra không phải xấu, hắn chỉ là không quen giao tiếp với người khác."
"Ui, anh có vẻ rất hiểu hắn thì phải."
Vấn Thiên cười nói: "Chỉ là quan sát bình thường của anh đối với hắn mà thôi, em am hiểu nhất chính là nhìn thấu lòng người, nếu em gặp qua hắn, chắc chắn có thể nhìn thấu đáo hơn anh."
Ngưng một chút, Vấn Thiên tiếp tục nói: "Thực ra tính tình xấu chút, không hòa đồng... những thứ này đều không liên quan, chỉ cần hắn có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho Long Hồn, những phương diện này đều có thể bỏ qua, hơn nữa chúng ta còn phải trọng điểm bồi dưỡng hắn.
Tên Băng này là nhân tài hiếm có, vô luận trí tuệ, võ công dị năng hay tiềm lực phát triển, anh hiểu hắn càng nhiều thì càng cảm giác được tên này rất đáng sợ."