Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Khuôn mặt lềnh bềnh dưới nước đó trắng bệnh không còn một chút khí huyết, mắt trợn trừng đỏ như máu đang trừng trừng nhìn Âu Dương Lâm. Nhìn thấy sự việc đáng sợ như thế này ngay cả Âu Dương Lâm người luôn có tâm chí kiên định mà không khỏi run lên, khó trách mấy người Âu Dương Nguyệt Nhi sợ đến kinh hãi, thất sắc.
Mười Một tiến lên một bước, thò tay vào túm lấy cổ nhấc cả cái xác trong nước ra ngoài.
Âu Dương Ninh lại rú lên, đằng kia Phan Hiểu Kiều chúi đầu vào lòng Bạch Quản vốn chẳng thấy gì cũng giật mình hét lớn. Âu Dương Nguyệt Nhi bịt miệng không dám kêu thành tiếng, nàng cũng chúi trong lòng Thủy Nhu không dám nhìn.
Mười Một ném cái xác xuống đất, lấy đèn pin từ tay Âu Dương Lâm rồi ngồi xổm bên cạnh xác, cẩn thận kiểm tra. Xác người này là một nam nhân, rõ ràng đã chết và bị ngâm trong nước một khoảng thời gian. Toàn thân bắt đầu trương lên, mặc dù khuôn mặt có đôi chút méo mó nhưng vẫn có thể nhận diện được.
Hai mắt người này bị lồi ra và xung huyết, nếu không phải vì đôi mắt đỏ như máu kia ở trên một người đã chết thì Âu Dương Lâm cũng không bị hoảng sợ như vậy.
Chú ý nhất là trên người lại mặc bộ dã chiến, quần áo bị đạn bắn lỗ chỗ, chứng tỏ trước khi chết đã có một trận chiến cùng ai đó. Hơn nữa trên người còn có vết thương để lại giống như bị dấu móng tay cào. Ở giữa trán có một lỗ to, bị ngâm dưới nước không bao lâu đã bị chảy hết máu, miệng vết thương và da thịt đã nhợt nhạt và phù thũng. Có thể nhìn thấy cả thịt nhầy nhụa bên trong vết thương đổ ra ngoài.
"Đây là..." Âu Dương Lâm bỗng nhiên cơ mặt giật giật: "Hắn là Diệp Tử."
"Diệp Tử?" Mười Một nhìn hắn.
"Ừm." Âu Dương Lâm nhăn trán: "Hắn là hội viên của Câu Lạc Bộ, trước kia ta có hai lần hợp tác cùng hắn, cho nên có quen biết."
"Ồ." Mười Một cũng không quá bất ngờ với sự xuất hiện của người này trên đảo, dựa vào bộ quần áo hắn đang mặc thì đích xác là tham dự vào trò chơi lần này. Duy chỉ có điều khiến Mười Một tò mò, Diệp Tử rõ ràng bị súng lục bắn ở khoảng cách gần, trên đảo lúc này ngoại trừ bọn họ còn có chiến sỹ cải tạo gien. Nhưng tại sao lại phải giết Diệp Tử? Vậy những người cùng đội với hắn đã đi đâu rồi?
"Hắn chết rồi?" Âu Dương Lâm mặc dù đã biết rõ nhưng không nhịn được lại hỏi.
"Ừm." Mười Một gật đầu: "Bị khẩu 6P99 bắn ở khoảng cách gần hai mươi mét. Về thời gian chết thì do bị ngâm nước nên không chính xác."
"Súng lục giảm thanh 6P99?" Âu Dương Lâm nhíu mày: "Tổ bà. Để ta biết là tên hỗn đản nào làm, ta sẽ nhất định lột da hắn."
"Ọe." Nghe tiếng nôn mửa Âu Dương Lâm quay lại, nhìn thấy Âu Dương Ninh đang ngồi dưới đất nôn ọe.
Âu Dương Lâm nhăn nhó cười. Có ai uống qua thứ nước bị ngâm xác chết đó mà không muốn ọe ra chứ. Chỉ có Mười Một tên quái vật đó tinh thần vững vàng, cao thâm mới có thể coi như bình thường.
Quả nhiên nghe tiếng Âu Dương Ninh như nhắc nhở mọi người, ngay lập tức Bạch Quản, Phan Hiểu Kiều và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng bắt đầu ngồi ọe ra hết.
Âu Dương Lâm không khỏi nuốt nước bọt, lúc trước hắn còn mải đứng nói chuyện với Mười Một nên may mắn chưa uống thứ nước đó.
Âu Dương Lâm còn đang ngây ngốc thì Mười Một đã kéo cỗ thi thể đi.
Hắn hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Xử lý thi thể."
"Ờ." Âu Dương Lâm hơi sửng sốt rồi lập tức nghĩ ra liền đi tới. Để xác chết lại đây xem ra tối nay chẳng ai dám nghỉ ngơi. Hơn nữa với thời tiết như này, thi thể sẽ thối rữa rất nhanh, ai dám đảm bảo ngủ cạnh có bị nhiễm bệnh dịch gì không?
Mười Một trả lại đèn pin cho Âu Dương Lâm, một tay kéo thi thể đi vào rừng. Một lát sau thấy hắn ôm nhánh cây lớn trở về, xác chết đã bị hắn ném đi đâu không biết.
Cuối cùng cũng đốt lên được một đống lửa lớn, ánh lửa nhảy nhót mang lại cho mọi người cảm giác yên tâm hơn. Vài người ngồi cạnh đống lửa mà vẫn còn run bắn, không phải vẫn còn sợ hãi mà vì lúc trước nôn ọe đến run rẩy cả người.
Âu Dương Lâm không đun sôi nước bởi vì đây là nước để uống trực tiếp nên hắn chỉ làm đủ ấm lên cho mọi người dùng. Sau khi đưa nước cho Âu Dương Nguyệt Nhi và mọi người hắn mới phát hiện ra không thấy Mười Một đâu.
Nhìn xung quanh cũng không thấy Mười Một, hắn hướng về Thủy Nhu hỏi: "Sở Nguyên đâu em?"
Thủy Nhu chỉ đàn muỗi đang vo ve quanh đỉnh đầu nói: "Anh ấy đi tìm thuốc diệt muỗi và thức ăn mang về."
"À." Âu Dương Lâm gật gật đầu. Tên Mười Một này đúng là vô ảnh vô tung, vừa còn thấy hắn bên cạnh quay đầu lại thì đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Bạch Quản cảm thấy thoải mái hơn nhiều liền ngồi cạnh Âu Dương Lâm hỏi khẽ: "Này, vừa rồi là Diệp Tử sao?"
"Đúng thế."
"Thế thì phiền toái rồi." Bạch Quản than, tuy so với bọn họ gia thế Diệp Tử có kém hơn nhưng mỗi một hội viên trong Câu Lạc Bộ đều có gia cảnh không hề tầm thường. Những người này được Thiếu Hoàng Phái lôi kéo vào, bây giờ người đã chết rồi, người nhà họ sẽ không để yên. Điều này có thể khiến Thiếu Hoàng Phái bị gây phiền nhiễu.
Bạch Quản thở dài hỏi tiếp: "Diệp Tử chết như thế nào?"
Âu Dương Lâm chỉ vào đầu mình: "Hắn bị súng lục bắn."
"Súng à?" Bạch Quản sửng sốt, sắc mặt giận dữ hỏi: "Có người mang súng theo sao?" Vừa dứt lời vẻ mặt hắn chợt khác thường, liếc mắt về phía Thủy Nhu. Hắn chợt nhớ ra rằng tối hôm qua Thủy Nhu cũng có một khẩu súng lục, khẩu súng đó bây giờ đang ở trên tay Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm đang mải nhìn thần sắc ảm đạm của hai cô em gái nên không chú ý tới vẻ mặt của Bạch Quản, hắn tùy tiện đáp: "Chắc là có."
Bạch Quản đảo mắt suy nghĩ, trong lòng đầy nghi hoặc rồi đột nhiên căng thẳng hỏi: "Vô lý, Diệp Tử sao lại đến trước chúng ta? Thế còn những người cùng đội hắn đi đâu rồi?"
"À..." Nghe hắn thắc mắc Âu Dương Lâm cũng chợt thấy sự nghiêm trọng của sự việc.
Hai người bỗng dưng nhìn nhau cùng mang một sắc mặt khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui