Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Vào trong thang máy, bỗng nhiên Lục Đạo vỗ trán và nói: "Được rồi, đã vậy, ta cho ngươi xem thêm cái này."
Dứt lời, Lục Đạo ấn nút tầng thứ sáu. Thang máy lên đến tầng sáu dừng lại, cửa mở, một mùi kim loại xộc tới.
Lục Đạo phẩy phẩy mũi, cười nói: "Mùi khó ngửi, có điều nếu ngươi đã đi qua xưởng sản xuất ở lầu hai và lầu ba, thì sẽ hiểu rằng nơi này quả thực là thiên đường."
Ra khỏi thang máy liền gặp một hành lang, đây là một hành lang vuông vức rộng khoảng năm mươi mét, trống rỗng, ko có bất cứ trang sức hay sự bài trí nào. Hai bên phải trái đều có môt đường thông đạo. Lúc này, hành lang vẫn còn rất lộn xộn, trên vách tường có rất nhiều chỗ nám đen, không thể đếm được dấu đạn ghim trên tường.
Lục Đạo chỉ vào thông đạo bên phải, nói: "Bên kia chính là phòng mạng điều khiển, nếu rảnh rỗi thì có thể lên mạng, dùng mạng qua vệ tinh. Ngoài ra hệ thống phòng ngự của cả căn cứ đều nằm bên đó."
Hắn lại chỉ về phía thông đạo bên trái nói: "Bên này chính là nơi nghiên cứu sản xuất công nghệ cao, đáng tiếc đã bị phá hoại nghiêm trọng, không còn lưu lại được bao nhiêu đồ tốt. À, ta nhớ lần trước ở bên trong còn nhìn thấy thiết bị phi hành cá nhân. Còn có một người máy bán thành phẩm có khả năng phun lửa, lại có thể dùng súng bắn đạn như mưa. Mấy tên Tiểu Trùng này thật biết dày vò người ta. Đáng tiếc quá đi."
Lục Đạo lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự thú vị, ngoắc ngón tay nói với Mười Một: "Theo ta!".
Lục Đạo dẫn Mười Một vào thông đạo bên phải, cái thông đạo này dẫn đến một khu vực rất lớn, hai bên đều có một một loạt cửa ra vào, không biết bên trong là cái gì. Lục Đạo đi đến cánh cửa ở trong cùng, nhập vào mật mã, mật mã là đều là số một.
Cửa vừa mở ra thì Mười Một phát hiện nơi này là phòng điều khiển, với các màn hình tinh thể lỏng được gắn trên vách tường, mỗi một màn hình đều hiển thị hình cảnh của một nơi khác nhau trong căn cứ. Gian phòng này, ngoại trừ mấy cái màn hình khổng lồ này và một rừng các cần điều khiển trên bàn điều khiển nhiều đến khiến người ta hoa cả mắt, cũng chỉ có mấy cái tủ để ở một góc sáng sủa để thay quần áo.
Lục Đạo đi đến một trong những tủ thay đồ đó mở cửa, từ trong đó lấy ra mấy đĩa sắt đựng trong bao trắng.
Mười Một tò mò nhìn Lục Đạo đem mấy cái đĩa sắt nhè nhàng đặt trên mặt đài điều khiển, quay đầu hướng về Mười Một cười cười, nói: "Xem cẩn thận nhé!".
"Xoạt!" Bao vải bị xé ra.
"Muỗi máu?" Mười Một quả thật đã rất ngạc nhiên khi thấy trong mấy cái đĩa sắt này nằm hơn mười con muỗi máu.
"Hê hê, giật mình à?" Lục Đạo cầm lên một con muỗi máu, vẫy qua lại trước mắt Mười Một: "Đây là sản phẩm điện tử công nghệ cao do Tiểu Trùng tử nghiên cứu ra."
Nghe hắn nói vậy Mười Một hiểu ra vấn đề ngay: "Mấy con muỗi máu này là máy móc à?"
"Ừm. Là thiết bị giám thị bay vô tuyến. Còn mang theo thiết bị nghe trộm mini. Đơn giản chỉ cần tại một chỗ mà có thể thấy khắp nơi. Là một sản phẩm rất cần thiết để nhìn lén, rình lén, nghe lén."
Mười Một cũng cầm lên một con muỗi máu, cẩn thận nhìn thì mới phát hiện đây thực sự không phải là muỗi, bởi vì cảm thấy được sức nặng trên tay, hơn nữa cảm giác rất lạ. Điều này biểu hiện con muỗi này là máy móc. Nhưng nó được làm quá giống thực, đến cả nhãn lực Mười Một cũng không thể nhìn ra.
Lúc này, Mười Một bỗng nhiên nghĩ đến lúc ở trong rừng, vừa đến đêm thì muỗi máu đã bay khắp nơi. Hắn vẫn nghĩ không ra, tại sao loài muỗi vốn sinh sống trong rừng nhiệt đới lại có thể sinh tồn ở nơi này, bây giờ xem ra có thể hiểu rõ, là do Huyết Mân Côi đã cố ý thả ra.
Lục Đạo nhìn kỹ con muỗi máu đang cầm trong tay một lát rồi tự hỏi: "Là tám hay là ba nhỉ?" Sau đó lại ấn vào mấy nút trên bàn điều khiển, hàng màn hình tinh thể lỏng ở trên, giữa, dưới phía đối diện của Lục Đạo bỗng nhiên thay đổi, sau đó chuyển đổi hình ảnh, trên màn hình lập tức xuất hiện một vùng màu da người.
Lục Đạo nhẹ nhàng đưa tay chạm vào phía đuôi con muỗi máu trong tay, khiến con muỗi máu quay đầu hướng về phía Mười Một, hình ảnh trong màn hình rung lên, đầu tiên là xuất hiện một bàn tay thật lớn, sau đó hiện ra mặt Mười Một.
Lục Đạo khẽ cười nói: "Thế nào? Lợi hại không?"
Lập tức không biết có thiết bị phát âm ở đâu không ngờ cũng truyền ra âm thanh của Lục Đạo: "Thế nào? Lợi hại không?"
Mười Một gật đầu, hắn không thể không bội phục người có thể làm ra thiết bị giám thị mini này, thiết bị nghe trộm, thiết bị bay toàn bộ được thu nhỏ và trang bị trên một thứ nhỏ như thế này, loại kỹ thuật này có lẽ tiến sĩ điên cũng không có biện pháp làm ra. Hơn nữa, con muỗi máu này được làm thật sự giống như thật, dù nó chuyển động trước mắt, khẳng định cũng không nhìn ra nó là giả.
Lục Đạo buông con muỗi máu ra, nói: "Đám Tiểu Trùng chính là lợi dụng thứ này để mở rộng tai mắt, nếu không phải Long Uy trước đó đã khống chế được nơi này, sợ là chúng ta trước khi bước vào được cái đảo này đã bọn họ phát hiện, chứ đừng nói đến chuyện có thể thoải mái tiến đến."
"Ừm. Quả thực rất khó chú ý đến." Mười Một nhìn con muỗi trong tay nói.
"Ngươi có phát hiện là mặt ngoài của rừng có rất nhiều muỗi máu?"
Mười Một gật đầu.
Lục Đạo cười nói: "Đây chính là chỗ thông minh của bọn họ, bọn họ làm cái đầu của món đồ này so với muỗi bình thường lớn hơn, cũng chỉ có đầu của muỗi máu mới thích hợp. Mấy tên Tiểu Trùng đã phóng thích trong rừng một lượng lớn muỗi máu, lại đem trộn lẫn vào đó mấy con muỗi máy này, như vậy, cho dù nó giám thị ai một ngày hai mươi bốn giờ, cũng khẳng định là không phát hiện được."
Dừng một chút, Lục Đạo lại nói: "Sau khi chúng ta khống chế được mấy con muỗi này, vốn định thả ra ngoài để tìm mấy con quái vật đó, không ngờ đến hôm nay lại phát hiện được ngươi. Cho nên Mười Ba mới tự mình chạy ra ngoài một chuyến để tìm ngươi."
Mười Một đem con muỗi liệng trở lại trên bàn, hỏi: "Tìm ta làm gì? Chỉ để đến bảo ta các ngươi đã chiếm lĩnh được nơi này à?"
Lục Đạo cười ha ha nói: "Vấn đề này hay là do Mười Ba tự mình nói với ngươi thì tốt hơn. Đi thôi, Mười Ba đang nóng lòng đó."
Về đến văn phòng ở lầu bẩy, Mười Ba vẫn ngồi trên sô pha, giống như từ khi Mười Một rời đi, trong khoảng thời gian đó hắn chưa từng cử động. Thiên Táng không biết đi đâu rồi, đương nhiên Mười Một cũng không có hứng thú biết.
Trong khoảnh khắc Mười Một vào cửa, Mười Ba ngẩng đầu lên hướng nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt bình thản, lạnh lùng không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng không biết tại sao Mười Một bỗng nhiên cảm thấy trong ánh mắt Mười Ba vừa rồi hướng đến hắn, tựa như có xen lẫn điều gì đó.
"Xem xong rồi à?" Mười Ba hỏi. Cũng không biết là hỏi Mười Một hay Lục Đạo.
"Chưa đâu." Lục Đạo ngồi trên sô pha, nâng ly rượu trên bàn nói: "Chỉ cùng hắn đi dạo lầu năm một vòng, rồi tùy tiện ghé lầu sáu thăm qua mấy con muỗi đó một chút."
Mười Ba nhíu nhíu mày, ánh mắt hướng về Lục Đạo tỏ ý hỏi.
Lục Đạo cười cười nói: "Còn chưa phải lúc. Chẳng phải sau này còn có cơ hội để nói sao?" Lúc nói chuyện, hắn hơi nghiêng mình qua sau lưng Mười Một, lén lút hướng về Mười Ba nháy nháy mắt, gật đầu với ánh mắt "Yên tâm, giao cho ta đi."
Mười Ba không nói gì, lại lần nữa cuối đầu xuống nhìn Thiên Trảm. Cũng không biết cái chuôi đao này nhìn có gì hay, mà hắn cứ lật qua lật lại tán thưởng đến giờ, đến mức nhìn trăm lần cũng không chán.
"Ngồi!" Lục Đạo vỗ vỗ vào cái sô pha bên cạnh kêu Mười Một ngồi xuống.
Lúc Mười Một ngồi xuống, bỗng nhiên bàn tay Mười Ba ngồi ở đối diện nhấc lên, một luồng sáng đen thui bắn về phía Mười Một.
Trong khoảnh khắc này, Mười Một phán đoán không phải Mười Ba muốn ra tay, mà chỉ là đem thứ gì đó quăng tới. Cho nên hắn thò tay ra theo bản năng chụp lấy, một khối sắt lạnh như băng vừa chạm vào lòng bàn tay, một luồng khí lạnh xuyên qua cánh tay truyền đến tim. Không cần nhìn Mười Một cũng biết thứ hắn đang cầm trong tay chính là Thiên Trảm.
"Ý gì?" Mười Một hỏi.
"Trả lại cho ngươi." Mười Ba lạnh lùng nói.
"Tại sao?"
"Không có lý do."
Mười Một lạnh lùng nhìn Mười Ba, mà Mười Ba cũng lạnh lùng nhìn lại Mười Một. Trong một lát, hai người không nói gì nữa, chỉ giương mắt nhìn đối phương. Lục Đạo cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, khóe miệng hiện lên một tia cười.
Một lát sau, Mười Ba mở miệng trước tiên hỏi: "Ngày đó nó vốn mất tích cùng với thủ lĩnh, tại sao lại ở trong tay ngươi? Hay là ngươi đã gặp qua thủ lĩnh?"
Đợi cả nửa ngày không thấy Mười Một trả lời, Mười Ba cũng không ngại ngùng hỏi: "Căn cứ này thế nào?"
"Tốt lắm." Mười Một gật đầu nói. Hắn đích thực là nói thật, chỗ này quả thật là tốt không thể chê vào đâu.
"Tặng cho ngươi thì thế nào?" Mười Ba đột nhiên quăng ra một quả bom tấn.
Bên cạnh, Lục Đao bưng chén rượu có chút ý cười, hiển nhiên hắn đã sớm biết quyết định này của Mười Ba.
"Cho ta?" Mười Một hơi nhíu mày, không kinh ngạc cũng chẳng mừng rỡ, vẫn thái độ lạnh nhạt:"Tại sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui