Âu Dương Lâm khụy xuống, ngã nhào vào người Âu Dương Nguyệt Nhi ngất xỉu.
Thủy Nhu kéo Âu Dương Lâm ra khỏi người Nguyệt Nhi, để hắn nằm một cách thoải mái rồi thở dài nói: "Lâm đại ca, em xin lỗi."
Nàng mở nắp đồng hồ, ấn vào nút màu xanh lá cây để phát tín hiệu.
Chỉ sau vài phút, từ phía chân trời vọng đến tiếng ầm ì của máy bay trực thăng. Không lâu sau chiếc trực thăng đó đã ở trên đầu mọi người, luồng gió từ cánh quạt xoáy thốc xuống khiến cây cỏ quanh vùng nghiêng ngả, ngã rạp xuống. Đống lửa sưởi ấm cũng bị thổi tan tác.
Thủy Nhu ngẩng đầu nhìn lên máy bay, bị ánh sáng của đèn soi chiếu thẳng vào mắt khiến nàng nhắm chặt mắt, vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người trên đó.
Trên không vang lên một tiếng kêu, thấp thoáng một bóng người nhảy ra từ máy bay rơi thẳng xuống đất. "Bịch." Người này vừa tiếp xúc với đất thì lập tức như bị nuốt chửng, chẳng thấy tăm tích đâu. Trên mặt đất chỉ thấy mấy thứ quần áo của một nam nhân.
Thủy Nhu nháy mắt cười cợt: "Yêu Linh, anh làm gì ở đây thế?"
Từ mặt đất xuất hiện cái đầu người, đúng thực là Yêu Linh có dị năng đi xuyên qua mọi thứ. Hắn trợn mắt hướng lên trời quát to: "Thổ Phỉ, ngươi sẽ biết tay ta."
Lúc này trên máy bay lại có thêm một người nữa nhằm đúng phía trên đầu Yêu Linh mà nhảy xuống.
"Tránh ra." Yêu Linh vừa mắng một câu xong chưa kịp mở miệng chửi tiếp câu thứ hai thì đã vội vàng thụt đầu xuống đất, nhìn cứ như là lặn xuống nước vậy.
Hắn từ từ đứng dậy, thong thả phủi phủi quần áo mà đích xác là chẳng có một hạt bụi nào bị vướng vào. Thổ Phỉ hướng về phía Thủy Nhu cười: "Xin chào Tiểu Nhu."
"Vù." Yêu Linh chui lên từ mặt đất, đứng dậy nghiến răng nói với Thổ Phỉ: "Tên chết tiệt kia, sao ngươi dám đẩy ta xuống?"
Thổ Phỉ hừ hai tiếng: "Thế cho nó nhanh, tổ phó đã nói là cần tiết kiệm thời gian mà phải đạt hiệu quả, dù sao quẳng đi đâu ngươi cũng chẳng chết được."
Yêu Linh vung tay: "Thế sao ngươi không đẩy lão đại Vấn Thiên xuống."
Thổ Phỉ nhìn hắn vẻ vô tội: "Ta có thể sao?"
"Ngươi..." Yêu Linh hung hăng giơ ngón tay giữa lên: "Đây đích thực là hành động trả thù của ngươi."
Thổ Phỉ nháy mắt: "Ta trả thù chuyện gì?"
"Ngươi trả thù vì đã sơ ý bị ta nhìn khi đi tắm."
"Thật vớ vẩn. Ta còn sợ ngươi nhìn thấy ta rồi lại tự ti với bản thân."
Yêu Linh có vẻ yếu thế, trợn mắt quát: "Còn dám cãi, không biết tên nào đã nhảy tưng tưng rồi hét toáng lên."
Thổ Phỉ mím môi: "Ngươi nhắc ta mới nhớ, tên chết tiệt nhà ngươi ta đang tắm ngươi lại đột nhiên từ trong tường nhà tắm hiện ra, chẳng phải muốn dọa chết người ta sao?"
"Bị dọa đến mất hồn như thế là do tố chất tâm lý của ngươi quá kém, ngươi biết sở trường của ta chính là đi xuyên qua các vật liệu khác nhau, cho nên ta chẳng đi xuyên tường ra thì đi từ đâu ra nữa?"
Thổ Phỉ hung hăng: "Ngươi đừng tưởng ta không biết ý định của ngươi, ngày đó là ngươi cố tình đi rình rập xem người khác tắm."
"Này, ngươi có thể không ăn cơm nhưng không thể nói bậy, ngươi nói như vậy có phải là muốn ta chịu trách nhiệm không? Coi chừng ta kiện ngươi tội vu oan cho người lương thiện đấy."
"Làm đi." Thổ Phỉ cướp lời: "Đọc thêm luật đi rồi hãy nói chuyện kiện tụng với ta."
"Đương nhiên là đọc rồi, ai lại mù chữ như ngươi đâu."
"Ngươi nói ai mù chữ?" Thổ Phỉ chỉ vào mũi mình hỏi?
"Vậy ta hỏi ngươi, vợ của cháu của con trai của ông của bố của chú của em họ của hàng xóm của con gái của cậu của mẹ ngươi có quan hệ thế nào với ngươi?
Thổ Phỉ ngẩn người khá lâu rồi hỏi: "Quan hệ gì?"
Yêu Linh hếch mũi cười: "Đương nhiên là quan hệ tám đời tổ tông nhà ngươi rồi."
"Ngươi... ta đánh chết ngươi." Thổ Phỉ tức giận tung chân đá nhưng không trúng đích vì Yêu Linh đã nhanh chóng lẩn vào đất trốn mất hút.
Ở phía sau lưng Thổ Phỉ hắn chậm rãi chui từ dưới đất lên, thái độ dương dương tự đắc, cười cợt: "Hỗn đản, ngươi không biết ta giỏi nhất là chạy trốn sao?"
"Hừ hừ!" Thổ Phỉ cuộn tay áo lên, nói: "Ta sẽ dùng cấm chế của đất, nhốt ngươi dưới đó, cho ngươi chết ngạt."
"Á..." Yêu Linh thay đổi sắc mặt, nịnh nọt: "Ôi, Thổ Phỉ đại ca, là ta đã sai."
Thủy Nhu nhìn cặp bảo bối sống này mà dở khóc dở cười, trong cả tổ dị năng, ngoài tổ phó Tửu Quỷ luôn thích giả điên giả dại ra, Yêu Linh không nghi ngờ gì chính là kẻ biết làm nũng nhất. Có khả năng là chuyện này liên quan tới dị năng của hắn, bởi lẽ dị năng của Yêu Linh là năng lực xuyên thấu trong hệ phụ trợ, có thể nói là vô dụng khi không có những sự việc gì đó thật sự to lớn, ngay cả Bách Biến cùng trong hệ phụ trợ cũng có tác dụng hơn hắn nhiều.
Có thể là xuất phát từ tâm lý tự ti, Yêu Linh luôn thích thể hiện bản thân để thu hút sự chú ý của người khác, mà cách thức thì ngoài việc trêu người khác ra chỉ có giở trò làm nũng, tất cả mọi người trong căn cứ đều vừa yêu vừa bực cái gã xuất quỷ nhập thần thích ở truồng chạy lông nhông này. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà Yêu Linh lại đối đầu với Mười Một.