"Nam nhân hai hàng lệ, một hàng vì chúng sinh, một hàng vì mỹ nhân." Câu nói này có nguồn gốc từ thi tác "Địch Oán Từ" của Vương Thế Nại: "Bình sinh chích hữu song hàng lệ, bán vi thương sinh bán mỹ nhân."
Phùng Đán Toàn cùng có hai hàng lệ, nhưng ông không vĩ đại đến mức rơi lệ vì chúng sinh, cái từ chúng sinh này đối với ông mà nói thực quá hư vô mờ ảo. Hai hàng lệ của Phùng Đán Toàn đều rơi vì một người phụ nữ, một người phụ nữ đáng thương bị số mệnh dày vò.
Xét từ một số mặt nào đó, Phùng Đán Toàn là một người vừa đáng thương vừa đáng kính, vì yêu mà thành ngớ ngẩn, vì yêu mà thành điên cuồng, cả một đời đều tranh đấu vì yêu, nhưng đến cuối cùng lại chẳng còn được gì. Có lẽ, thứ ông có được chỉ là những phút tương tư và mong nhớ, nhưng có lúc, nhớ nhung cũng là một loại hạnh phúc.
Khi Phùng Đán Toàn đi ra khỏi Dương gia, ông đã biết đời này mình không thể yêu người con gái thứ hai nào khác. Và ông cũng biết, kiếp này Lý Tú Châu sẽ không thể thuộc về mình nữa. Nhưng ông không hối hận. Đối với một nam nhân mà nói, từng được sinh ra, được sống, được trải qua tuổi trẻ, được điên cuồng, được yêu, được đau đớn, được do dự, được tranh đấu, vậy là đã đủ rồi. Cho dù cuối cùng chẳng còn gì cả, cho dù cuối cùng thương tích chất chồng, chỉ cần người ấy được bình yên, tất cả đều xứng đáng.
Vì Lý Tú Châu, Phùng Đán Toàn giống như một con thiêu thân điên cuồng, biết rõ lao vào lửa sẽ chết mà vẫn tự đi tìm lấy diệt vong.
"Tất cả tội lỗi, một mình ta gánh chịu!" Câu nói ấy cần phải có bao nhiêu dũng khí? Có bao nhiêu nam nhân chịu gánh vác trách nhiệm nặng nề vốn không cần mình đứng ra như thế?
Nửa giờ sau khi Phùng Đán Toàn ra khỏi Dương gia, ba nhà Long, Vương, Trần trong Tứ đại gia tộc đều nhận được lời mời của Dương gia. Sau khi làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, tộc trưởng của ba gia tộc kia không hẹn mà cùng nở một nụ cười gian xảo. Sắc trời vừa mới sáng, mấy vị trưởng lão thuộc ba đại gia tộc lần lượt tới Dương gia, tiến hành một cuộc họp ngắn gọn.
Cuộc bàn luận giữa bốn nhà ấy thì người ngoài chẳng thế biết được, cũng không rõ Dương gia hứa hẹn cho ba nhà kia điều gì, trưởng lão của ba nhà cuối cùng đều tươi cười rời khỏi Dương gia. Không lâu sau đó, ba nhà bắt đầu có hành động, lần lượt phái các đệ tử tinh nhuệ trong tộc ra trợ giúp Dương gia lùng sục tung tích của Phùng Đán Toàn trong khắp kinh thành.
Ngày hôm ấy, bầu trời bên trên kinh thành vô cùng dị thường, âm trầm đến đáng sợ, tựa như sắp có biến cố xảy ra.
Rất nhiều người hữu tâm đã ngửi ra chuyện lạ, các thế lực lớn cũng không ngừng ngấm ngầm nghe ngóng. Lúc này họ mới biết thì ra Dương gia đã phải chịu thiệt thòi lớn bởi một người tên Phùng Đán Toàn. Sau khi biết tin tức này, trong kinh thành có người mừng thầm có người thì lo âu, còn cái tên Phùng Đán Toàn sau một đêm đã truyền khắp cả kinh thành. Chỉ trong thời gian nửa ngày ấy, bất luận là tam giáo cửu lưu hay hắc bạch lưỡng đạo đều biết có một người to gan làm bừa, dám đối địch với nhà họ Dương.
Càng khiến người ta chú ý hơn là cả ngày hôm sau Tứ đại gia tộc lùng sục khắp nơi mà vẫn phải tay trắng trở về, Phùng Đán Toàn tựa như đã bốc hơi, biến mất trong biển người mênh mang ở kinh thành. Dựa vào thế lực kinh người của Tứ đại gia tộc, không ngờ sau khi lật tung của kinh thành lên mà vẫn chẳng tìm thấy được hành tung của người đó.
Và ba chữ Phùng Đán Toàn này cũng vì thế mà được phủ lên một lớp màn thần bí.
Có lẽ để lấy lại mặt mũi, hoặc cũng có thể vì một số nguyên nhân nào đó về mặt chính trị, ngày thứ hai Dương gia đã công khai nội tình việc mình kết oán với Phùng Đán Toàn thế nào. Nhất thời tin tức đã truyền đi khắp nơi, chỉ sau mấy giờ, gần như cả kinh thành chỉ cần người nào có chút lai lịch là đều biết Phùng Đán Toàn là một tên đại đạo hái hoa. Tên đại đạo hái hoa này gan lớn bằng trời, không ngờ lại có ý đồ với vợ lẽ của Dương tam thiếu gia. Sáng sớm hôm qua y lén lút lẻn vào phòng của người đàn bà đó, nhưng cô ta chống trả quyết liệt, cuối cùng đã tuẫn tiết. Phùng Đán Toàn vì thế mà nổi thú tính, giết mất mấy đệ tử bình thường mới vào Dương gia học võ chưa lâu, cuối cùng khi thấy có cao thủ trong tộc tới bèn mang theo vết thương mà bỏ trốn.
Để biểu dương lòng trinh liệt của người vợ lẽ kia cùng với những người đã chết trong tay Phùng Đán Toàn, hôm đó Dương gia đã cử hành một buổi tang lễ long trọng cho họ. Cứ thế, những người không rõ nội tình càng tin tưởng thêm mấy phần, trong lòng ngoài sự kính sợ đối với Phùng Đán Toàn ra còn có thêm mấy phần căm ghét.
Ngày thứ hai, đội ngũ lùng bắt Phùng Đán Toàn đã đông hơn hôm trước rất nhiều. Phần thừa ra đó là một số "nhân sỹ chính nghĩa" giương lá cờ trừ ma vệ đạo. Những người này hoặc là muốn thừa cơ bợ đỡ Dương gia, hoặc là có mục đích gì đó khác, tất cả đều nhao nhao gia nhập vào đội ngũ lùng bắt tên đại đạo hái hoa. Ngày hôm ấy, bất luận là đầu đường hay là cuối ngõ, cũng chẳng cần biết là phía nam thành hay phía bắc thành, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy mấy người đi thành tổ để kiểm tra mặt mũi từng người và tìm kiếm những nhân vật khả nghi. Chỉ là cả ngày hôm ấy vẫn chẳng có kết quả gì, trong lòng mọi người ngoài sự bực bội ra thì cũng không khỏi nảy lòng khâm phục với bản lĩnh của nam nhân tên gọi Phùng Đán Toàn ấy. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều khâm phục y. Ít nhất ở trong các quán trà, quán cơm đều có người đang thảo luận rằng tên đại đạo hái hóa này rốt cuộc là đã sợ quá mà trốn khỏi kinh thành, hay là sợ vỡ mật làm con rùa rút đầu, trong lời nói toàn thể hiện sự khinh bỉ và coi thường.
Đến ngày thứ ba, nam nhân bị người ta cười là con rùa rút đầu ấy cuối cùng đã xuất hiện. Gần trưa ngày thứ ba, có người đã phát hiện trong một con hẻm trên đường Đãng Hoa có hơn mười thi thể. Qua xác nhận, trong đó ngoài mấy đệ tử của Dương gia đi lùng mắt Phùng Đán Toàn ra, còn lại đều là những nhân vật thuộc tam giáo cửu lưu tự nguyện gia nhập vào hàng ngũ lùng bắt. Hơn mười người này đều bị một đao gọn gàng lấy mạng, ngay cả sức phản kháng cũng không có. Nhìn miệng vết thương để phán đoán, hung khí bị nghi ngờ là vũ khí tùy thân Xuyên Lưu của Phùng Đán Toàn.
Tin tức này vừa truyền ra, cả kinh thành lập tức xôn xao. Đúng vào lúc mọi người đang đoán Phùng Đán Toàn liệu có phải là không nhịn nổi nữa định liều một phen cá chết lưới rách hay không, trưa hôm ấy, lại phát hiện tổng cộng chín thi thể thuộc hai đội lùng bắt của Trần gia, hung khí vẫn là Xuyên Lưu.
Chiều tối cùng ngày, Trần gia lại chết thêm bảy người, đồng thời còn có hơn mười người nữa không thuộc về thế lực của Tứ đại gia tộc nhưng chạy đến trợ giúp cũng bị giết. Tối hôm ấy, một đại ca hắc bang bị giết sạch cả nhà, mà tên đại ca này cũng là một trong những người tự động chạy tới giúp Dương gia. Những người đó ai cũng đều bị một đao lấy mạng, miệng vết thương giống hệt như các thi thể được phát hiện hồi ban ngày.
Cả kinh thành cuối cùng đã sôi sục lên, chẳng ai ngờ Phùng Đán Toàn lại là một nhân vật tàn bạo như thế. Hơn nữa ngoài những người đã chết ra, những người còn lại từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy cái bóng của Phùng Đán Toàn. Vì thế, những người nhát gan đã bắt đầu có ý rút lui.
Ngày thứ tư, cuộc giết chóc lại tiếp tục. Sáng hôm đó, ba đội đệ tử tham gia lùng sục của Long gia đều bị giết sạch, các thế lực chạy tới giúp đỡ cũng có hơn hai mươi người chết trong tay Phùng Đán Toàn. Trong một ngày, số người chết không ngừng tăng lên. Mà đến tối hôm đó, lại có một đại ca hắc băng trợ giúp Dương gia bị giết sạch cả nhà.
Ngày thứ năm, sự phản kích của Phùng Đán Toàn vẫn tiếp tục...
Ngày thứ sáu, không ngừng có tin về những người bị Phùng Đán Toàn giết truyền đi. Cho đến ngày hôm ấy, đội ngũ lùng bắt của Dương gia đã chết ba mươi mốt người, Vương gia chết hai mươi hai người, Trần gia chết ba mươi sáu người, Long gia chết hai mươi chín người. Còn những thành phần thuộc tam giáo cửu lưu thì tử thương vô số, không thống kê hết được. Bởi lẽ trong mấy ngày này, không ít thế lực đều mạo danh Phùng Đán Toàn để ngầm xử lý kẻ đối địch, mà sau đó những người bị chết đều được quy lên đầu Phùng Đán Toàn.
Trong một đêm, kinh thành máu chảy thành sông, khắp nơi đều là những cuộc chém giết. Mà hai bên chém giết nhau không hẹn mà cùng hô to: "Chém chết Phùng Đán Toàn!" Sự thực thì Phùng Đán Toàn căn bản chẳng hề ở đó.
Cả kinh thành đã bắt đầu hỗn loạn, tình hình có chút khó mà khống chế. Điều đáng mừng duy nhất là các thế lực dường như đều đạt thành một hiệp nghị chung, những cuộc chiến đấu đều được ngầm tiến hành, không làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của người thường. Nhưng kinh thành dù sao cũng là nơi nằm dưới chân Thiên tử, chính phủ Long Quốc không thể nào không nghe không hỏi tới chuyện này. Vì thế, một nhóm người thuộc tổ chức bí mật trong truyền thuyết đã được lệnh ra tay.
Ngày thứ bảy...
Bầu trời u ám, thời tiết âm trầm thế này đã kéo dài mấy ngày liền, dường như ông trời đang ấp ủ một trận mưa rào mà mãi không chịu cho nó đổ xuống.
Trong một con hẻm trên đường Thắng Lợi ở kinh thành, lúc này có sáu, bảy thi thể đang nằm ngổn ngang ở đó. Nếu là người quen biết bọn họ, khi nhìn thấy những thi thể ấy nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, bởi đây đều là những đệ tử tinh nhuệ nhất của Dương gia, hơn nữa trong đó còn có hai người trung niên được đứng vào hàng ngũ Thập đại cao thủ trong gia tộc.
Những nhân vật mà người bình thường chỉ có thể ngước đầu nhìn lên ấy lúc này lại đang nằm ngổn ngang trong một con hẻm âm u, những dòng máu cứ không ngừng từ trong thân thể chảy ra qua cổ họng đã bị cắt đứt, sắc mặt ngoài sự kinh sợ ra còn có mấy phần hối hận.
Bên cạnh mấy thi thể ấy, một lão nhân tuổi hơn năm chục đang đứng thẳng, mặt không tỏ vẻ gì, nhìn trời. Trong đôi mắt sắc bén của ông ta còn giấu đi một tầng sát khí còn chưa tan hết. Lão nhân ấy đứng rất thẳng, tựa như trên thế gian này chẳng có bất kỳ thứ gì có thể làm cong cái eo lưng thẳng đứng của ông ta. Trên người ông ta tỏa ra một mùi gì đó rất nồng, là mùi máu, tựa như một mũi đao đã ra khỏi vỏ, sắc bén không gì cản nổi.
Hồi lâu sau, lão nhân ấy dường như đã phát giác được điều gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cuối con hẻm. Sau chớp mắt, tất cả mùi vị trên người ông ta đều biến mất. Tựa như một ông lão bình thường, chẳng có gì đặc biệt, cái lưng hơi còng của ông ta chập chững bước đi khỏi con hẻm nhỏ.
Mấy phút sau, hai bóng người từ cuối con hẻm ấy đi tới. Trong đó có một người đàn ông trung niên, tuổi chỉ chừng ba bốn mươi, nhưng ánh mắt lại như đã trải đủ việc đời. Sau lưng ông ta là một người tuổi tác tương đương Phùng Đán Toàn, dáng vẻ thư sinh nho nhã, nhưng chẳng hề có khí chất gì, nhìn thế nào cũng không giống một người có lai lịch. Nhưng nếu nhìn sâu vào hai mắt người này thì có thể nhận ra, trong bộ dạng bình thường ấy của y dường như có ẩn chứa một loại khí chất khó mà miêu tả bằng lời. Tựa như một đám sương mù, đem lại cho người ta cảm giác mờ mịt, càng muốn nhìn rõ y thì lại càng cảm thấy không thể nhìn thấu.
Hai người một lớn một nhỏ ấy đi không hề nhanh, bước đi ung dung như đang tản bộ. Khi bọn họ đi tới mấy thi thể vẫn còn ấm kia thì bèn dừng chân lại. Không có người bình thường nào khi thấy người chết mà lại không kinh hoàng sợ hãi, ngược lại còn quan sát một cách hứng thú như thế cả.
Sau một lát, người trung niên khẽ thở dài một hơi, nói: "Đều là người của Dương gia."
"Ừm." Người trẻ tuổi thản nhiên gật đầu nói.
"Ra tay rất tàn độc, sạch sẽ gọn gàng, những người này không có sức phản kháng. Tên Đán Đao này, mười phần thì có tám, chín là đã tiến vào tiềm lực khu rồi."
"Ừm." Người trẻ tuổi vẫn gật đầu nói y như cũ.
Hai mắt người trung niên thoáng qua vẻ tán thưởng, nói: "Nghe nói hắn hiện giờ mới hơn hai mươi tuổi, chưa đến ba mươi. Ở tuổi này mà đã có thể tiến vào tiềm lực khu, đúng là hiếm có." Ông ta quay đầu lại, nhìn người thanh niên trẻ tuổi, mỉm cười nói: "Vấn Thiên, ngoài ngươi ra, hắn là người thứ hai có thể tiến vào tiềm lực khu trước ba mươi tuổi mà ta từng gặp đó."
Người trẻ tuổi tên gọi Vấn Thiên đó day day sống mũi, cười gượng nói: "Có phải tôi nên lý giải thế này, tổ phó Thiên Tiêu đang ám thị với tôi rằng tương lai hắn sẽ là đối thủ đáng sợ nhất của tôi, cho nên bảo tôi nhân lúc còn sớm mà giải quyết hắn luôn?"
Thiên Tiêu mỉm cười nói: "Không phải là ngươi biết tính số mệnh đó ư? Sao không bói cho mình một quẻ?"
Vấn Thiên nhún nhún vai nói: "Sớm đã bói rồi, mạng của tôi còn dài lắm, hơn nữa nửa đời sau cũng sẽ sống vô cùng thoải mái."
Thiên Tiêu khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì thần sắc chợt thay đổi, nói: "Đi thôi, không đi nữa là đến lượt chúng ta gặp phiền phức đó."
"Ừm."
Thiên Tiêu xoay người lại đi ra khỏi con hẻm trước, Vấn Thiên cũng đi theo sau ông ta, trong mắt thoáng qua vẻ ưu lo. Y hơi hé miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng. Thầm thở dài một hơi, y cứ thế đi theo Thiên Tiêu rời đi.
Hai người đi ra khỏi con hẻm ấy. Thiên Tiêu hay tay chắp sau lưng, dáng vẻ vô cùng ung dung. Ông ta thản nhiên hỏi, đầu không ngoảnh lại: "Có gì muốn nói với ta sao?"
Vấn Thiên đi theo sau ông ta hơi do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bí bức, khẽ nói: "Thiên lôi câu địa hỏa, càn khôn nghịch chuyển."
Đôi mày Thiên Tiêu hơi nháy nháy, ông ta tò mò hỏi: "Ý là sao?"
Trên mặt Vấn Thiên lộ ra vẻ lo lắng, y nói: "Tổ phó, chuyện này hay là ông đừng quản nữa, giao cho người khác được không? Long tổ các ông đâu thiếu cao thủ, giao cho người cấp dưới làm là được mà."
Thiên Tiêu dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Đao thế của Đán Đao cực kỳ hung tàn, không đích thân ra tay thì ta không yên tâm. Hơn nữa chuyện này là do tổ trưởng giao cho ta, sao ta có thể giao cho người khác đi làm một cách vô trách nhiệm thế được. Hơn nữa ta cũng thật sự muốn gặp nhân vật Đán Đao đó, xem xem hắn dựa vào cái gì mà có thể một mình lật tung cả kinh thành lên thế này."
Vấn Thiên cười nhăn nhó hỏi: "Ông lại nổi lòng mến tài rồi phải không?"
Thiên Tiêu không phủ nhận mà cười nói: "Nếu hắn thật sự không tồi, ta quả thực muốn thu hắn vào Long Hồn."
Vấn Thiên nháy nháy mắt, nói: "Nhưng hắn là một tên đại đạo hái hoa đó."
Thiên Tiêu bật cười nói: "Đại đạo hái hoa, ngươi tin không?"
Vấn Thân thản nhiên đáp: "Không, đại khái cả kinh thành này chắc cũng chả có mấy ai tin."
Thiên Tiêu gật đầu nói: "Thật ra Dương gia cũng biết mấy lời như thế chẳng ai tin được, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để xuống thang mà thôi."
"Vậy tên Đán Đao kia tại sao lại giết người của Dương gia?"
"Ta cũng không biết, có điều ta nghĩ bên trong đó nhất định phải có những chuyện rất thú vị."
"Thú vị ư?" Vấn Thiên không khỏi trợn trừng mắt lên. Dừng một chút, y thở dài một hơi, lại nói về chủ đề ban nãy: "Tổ phó..."
"Được rồi." Thiên Tiêu biết y định nói gì nữa, vỗ vai y mỉm cười nói: "Đừng nghĩ quá nhiều! Ta khó khăn lắm mới có thể mượn ngươi về từ chỗ tổ đó, còn nợ lão già kia một ân huệ. Ngươi phải dụng tâm giúp ta đó, nếu không ta coi như là được không bằng mất rồi."
Vấn Thiên xòe hai tay ra bất lực nói: "Tôi chẳng phải đang giúp ông đây sao?"
Thiên Tiêu đặt tay lên vai y, sau đó nhìn y với ánh mắt đầy ý vị. Khẽ mỉm cười, ông ta xoay người rời đi.