Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Mệnh, rốt cuộc là thứ gì vậy?
Rất nhiều người tin vào số mệnh, nhưng chẳng thể nào giải thích được số mệnh là thứ gì . Số mệnh cũng tựa như không khí vậy, biết nó thực sự tồn tại nhưng chẳng thể nào chạm được vào nó.
Đán Đao cả đời dều tin tưởng vào vận mệnh, thân là đồ tôn của Khổng Bán Tiên, lão đương nhiên là biết vận mệnh gì đó quả thật có tồn tại. Đáng tiếc lão không được truyền thừa nửa điểm học thức của Khổng Bán Tiên, cũng chẳng có cách nào đi đoán mệnh cho mình. Cho nên, đến giờ lão vẫn không biết con đường mình đi là do số mệnh an bài hay là bản thân vẫn còn chấp nhất với tình yêu nữa.
Mà số mệnh đang đợi lão là gì?
Có lẽ...
Là cái chết!
Tối ngày 13 tháng 10, tám giờ bảy phút.
Một chiếc xe màu đen dừng lại ở phụ cận khu nhà Dương gia. Mười Một ngồi ở trong xem xét xung quanh chừng một, hai phút, sau đó mở cửa xe đi đến mở cốp sau xe.
Nắp cốp sau xe mở ra một khe hở vừa đủ cho người chui ra. Một thân ảnh màu xám liền từ bên trong nhảy ra, sau khi tiếp đất đầu tiên là xem xét bốn phía một chút, sau đó mới nhìn về phía Mười Một, gật đầu một cái, mỉm cười cảm kích.
Mười Một đóng cốp xe lại, lạnh nhạt liếc nhìn lão, chẳng nói chẳng rằng liền xoay người đi
"Mười Một." Phùng Đán Toàn bỗng nhiên nói.
Mười Một đình chỉ cước bộ, vẫn đưa lưng về phía lão, chỉ hơi nghiêng đầu một chút
"Cám ơn!"
Mười Một cũng không có đáp lời, chui vào trong xe, sập cửa lại.
Chiếc xe liền theo lối cũ mà bỏ đi, rất nhanh thì biến mất trong tầm mắt Phùng Đán Toàn
Xe hơi rất nhanh ly khai khỏi khu nhà Dương gia, tiến vào nội thành. Sau khi ra khỏi khu vực vừa rồI là tới một nơi ánh đèn chói chang, xanh xanh đỏ đỏ, khắp đường đều toàn là người, ai nấy đều mặc những bộ đồ thời thượng đi lại tung tăng, nam nữ ôm nhau đi sát bên đường, dòng xe cộ qua lại không ngớt.
Nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra đều là những ánh đèn lóe sáng đến mê loạn.
"Đi rồi sao?"Trong máy bộ đàm vang lên tiếng của Cuồng Triều.
"Ừ."
Cuồng Triều thở phào một hơi, ngữ khí nhanh hơn: "Ta đã thông tri cho Hoàng Hậu và Vịt Bầu để bọn họ chuẩn bị. Chỉ cần Dương gia gặp chuyện không hay, bọn họ lập tức sẽ thừa cơ đi về Đông Hải"
"Xe có an toàn không?"
"Yên tâm, ta mua đồ cũ từ trên mạng mà, thân phận đều là giả, bọn họ tra không ra đâu."
Mười Một gật gật đầu"Kẻ điên không thành vấn đề chứ?"
"Lão ư?Lão nói trước tiên phải cho lão thiết bị nghiên cứu đã, bằng không sẽ không theo chúng ta đi. Ta đảm bảo với lão là sẽ có thiết bị, lão mới miễn cưỡng đáp ứng. Bọn Vịt Bầu và Hoàng Hậu không biết chúng ta đi Đông Hải làm gì, bất quá ta nói là do ngươi phân phó, thì bọn họ cũng không có hỏi nhiều."
"Trước đừng nói về căn cứ đó cho bọn họ, tới Đông Hải hãy tạm thời an bài địa phương để ở. Ngươi liên lạc một chút với Long Uy, nói với hắn chúng ta muốn vào trú tại căn cứ. Mặt khác, ngươi và bọn Nhược Từ phải đảm bảo khống chế tốt phòng ngự của cả căn cứ, đợi khi quyền khống chế tới tay, phải lập tức sửa đổi hệ thống. Hơn nữa, nhất định phải sửa đổi hệ thống rồi mới để bọn Hoàng Hậu mang theo lão điên đi vào."
"Ta hiểu rồi, mạng vệ tinh của căn cứ ta sẽ tiếp nhận lần nữa, mặt khác hệ thống phòng ngự chúng ta cũng sẽ thiết lập lại toàn bộ. Còn có Nhược Từ, Hạ Tuyết Nhi, Ca Đức và Kiệt Mỗ bốn người bọn họ sẽ tiến đến hội họp với Hoàng Hậu, về sau bốn người đó sẽ ở tại căn cứ. Trước tiên Nhược Từ bốn người bọn họ sẽ tiến vào căn cứ, sửa đổi hệ thống phòng ngự bên trong, đợi cả căn cứ hoàn toàn khống chế ở trong tay, ta mới thông tri Hoàng Hậu bọn họ tiến đến."
"Tốt. "Mười Một khẽ gật đầu, nói: "Ngoại trừ việc phòng ngự căn cứ, các ngươi còn nhất định phải tìm được Yêu Linh trước Long Hồn"
"Việc này ta sẽ tận lực. Cái tên kia có thể xuyên tường độn thổ, không dễ tìm lắm đâu."
"Không, nhất định phải tìm được hắn, nếu không sẽ phải bỏ việc đi căn cứ." Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Yêu Linh có dị năng xuyên thấu nhưng không thể mang theo vật thể, mỗi lần sử dụng dị năng đều phải khỏa thân. Hơn nữa dị năng của hắn không thể kéo dài, một khi lực lượng cạn kiệt hắn sẽ đem chính mình chôn sống mà chết."
Cuồng Triều bên kia im lặng một lát, hỏi: "Ngươi nói là hắn mỗi đoạn thời gian phải chui ra để đổI hơn, hơn nữa sẽ không mặc y phục?Chúng ta chỉ cần quan sát bên Đông Hải có thằng nào khỏa thân chạylà có thể tìm được hắn sao?"
"Ừ."
"Đổi hơi cần thời gian bao lâu?"
"Dị năng của Yêu Linh sử dụng liên tục thì cực hạn là nửa tiếng, mà muốn khôi phục thì từ đến sáu đến mười giờ."
Cuồng Triều cười nói: "Khó trách Mười Ba lại có thể đuổi theo hắn."
Mười Một day day mũi, trầm ngâm nói: "Mười Ba chắc là cố ý thả hắn đi, khiến hắn phải mệt mỏi bôn tẩu mà không có thời gian liên lạc với Long Hồn."
Cuồng Triều kinh ngạc nói: "Tại sao?"
"Không biết." Mười Một thản nhiên nói: "Chắc là chủ ý của Lục Đạo."
Nghe đến cái tên Lục Đạo này, Cuồng Triều lập tức cảm thấy đau đầu. Bất cứ ai đụng vào cái tên quân sư đó đều sẽ không thể nào thoải mái.
Tuy nói Hắc Ám Thập Tự và Mệnh Vận bộ đội tạm thời là quan hệ minh hữu, nhưng Lục Đạo dường như trong mắt tên này từ trước đến nay không có khái niệm bạn bè. Từ lần trước hắn đã bán rẻ Thanh Bang và Đại Quyển mà không để lại dấu vết gì, qua đó có thể thấy trong lòng người này minh hữu chỉ là để bán lấy tiền lời mà thôi. Mười Một và Cuồng Triều nói chuyện với nhau thêm vài câu rồi lập tức chuyên chú vào việc lái xe, hai bên đường ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ cứ thế phi nước đại mà qua.
Xe đến xe đi, tiếng người đinh phí không dậy nổi được một cái liếc mắt hứng thú của hắn, giờ phút này trong đầu Mười Một chính là ánh mắt cuối cùng của Đán Đao nhìn hắn, trong mắt gợn sóng chỉ có hiện lên sự bình tĩnh và yên bình.
Ánh mắt kia, đến cả Mười Một nhìn vào cũng thấy trong lòng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong tích tắc, Mười Một mới tỉnh ngộ rằng Phùng Đán Toàn không phải vì chấp nhất mới đi chịu chết, chết đối với lão mà nói lại là một loại giải thoát. Lão thân là một người mệt mỏi, người mỏi tâm cũng mỏi, chỉ có cái chết đối với lão mới có thể giải thoát hoàn toàn.
Chỉ là, tâm nguyện cuối cùng của lão trước khi chết, thật sự có thể hoàn thành sao?
Khu nhà Dương gia, rất nhiều các ngôi biệt thự đẹp đẽ đứng kề nhau san sát, khung cảnh xung quanh các biệt thự phải nói là tuyệt đẹp, có hồ nhân tạo, có hòn giả sơn, có luyện võ trường,... Nơi này chẳng hề còn hình bóng của một khu nhà lớn đầy khí thế như trong ký ức của Phùng Đán Toàn ba mươi tám năm về trước, hơn nữa diện tích cũng phải lớn hơn khi xưa hai lần có lẻ.
Người ta thường nói cảnh cũ còn đây mà người thì thay đổi, nhưng giờ trong mắt Phùng Đán Toàn, cảnh và người đều đã chẳng còn như xưa rồi. Thứ còn lại chỉ là một chút ký ức tàn dư.
Hai tay chắp phía sau, tuy đã là gần bảy mươi tuổi nhưng Phùng Đán Toàn xương cốt vẫn còn thẳng tắp. Đứng trong gió thổi xào xạc, ngẫm lại trong trí nhớ rốt cục không tìm được nửa điểm tương đồng về nơi ở của Dương gia, Phùng Đán Toàn trong mắt toát ra một vẻ bi thương.
Bốn đệ tử tuổi còn trẻ đang canh giữ đại môn của khu nhà thấy một lão nhân đứng ở bên ngoài hồi lâu, không khỏi có chút kỳ quái. Có hai người không nhịn được đi tới, một người khách khí hỏi: "Xin hỏi là đến tìm người sao?"
Phùng Đán Toàn rốt cục thu hồi ánh mắt, lạnh lung liếc mắt nhìn hai người phía trước. Đột nhiên hai tay tả hữu đồng thời phóng xa, dùng tốc độ nhanh đến khó tin trong nháy mắt đánh trúng hầu kết của hai người. "Rắc, rắc" hai tiếng, hai gã Dương gia đệ tử trẻ đồng thời bay về phía sau, rơi xuống mặt đất, đoạn khí bỏ mang.
Hai người còn lại vẫn đang canh giữ ở cửa nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi Phùng Đán Toàn hướng về phía bọn họ, một người mới hú lên một tiếng quái dị, sau đó lao vội về phía phòng bảo vệ, hét lên cảnh báo, âm thanh chói tai vang khắp toàn bộ khu nhà.
Phùng Đán Toàn cũng chả thèm ngăn cản tên nọ chạy đi báo động, lão vẫn đem hai tay chắp sau lưng, giống như đang tản bộ nơi sân vắng, hướng tới tổng bộ của Dương gia. Giờ phút này trong mắt lão không hề có sự sợ hãi, không có lùi bước, thậm chí không có cả nửa điểm sát khí, toàn thân toát ra một màu xám không có sinh khí, vô cùng bình thản, lãnh đạm đến mức làm cho người ta run sợ.
Một hồi cảnh báo vang lên, cả Dương gia giống như nổ tung, vô số người chen chúc lao ra, trong chớp mắt trước cửa đã chật ních, số lượng cũng không dưới trăm người.
Phùng Đán Toàn như trước mặt không chút biểu tình, tiếp tục hướng những người này tiêu sái bước đi. Không biết là bị ảnh hưởng bởi khí thế của lão, hay là đã nhận ra lão, sau mỗi một bước đi của lão, trăm người này lại lùi về một bước nhỏ. Không có một người nào dám tiến lên hỏi, cũng không có một người nào dám xuất thủ chống lại lão.
Người của Dương gia tụ họp lại ngày càng nhiều, nhưng Phùng Đán Toàn vẫn như trước không chút nào sợ hãi cứ từng bước từng bước hướng bọn họ đi tới.
Bỗng dưng, người trong đám đông tách ra hai bên tạo ra một thông đạo. Vài lão già khoảng hơn 50 tuổi hướng bên này đi tới. Từ xa xa, ánh mắt của mấy lão già cùng Phùng Đán Toàn giao nhau, cả đám như bị điện giật, có một người bật thốt lên: "Đán Đao!"
Đán Đao!
"Ôi chao!"Đám người đang vây xung quanh lập tức ồ lên, không ít người lộ ra sự khiếp sợ, kinh hãi, phẫn nộ, ... đủ các loai biểu tình. Tuy nhiên trong số đó phần nhiều là vẻ mặt mờ mịt, sở dĩ là vì mấy người trẻ tuổi này chưa từng nghe qua cái tên Đán Đao này bao giờ. Bất quá khi họ nhìn vào mấy vị trưởng lão cùng trung niên của Dương gia, thấy họ đều không dấu nổi được thần sắc ngưng trọng, tất cả lờ mờ cảm giác được Đán Đao người này đến đây có ý tứ không tốt.
Bấy giờ, vây quanh cửa Dương gia đã có hơn hai trăm người, những người này đem Phùng Đán Toàn vây vào bên trong. Phùng Đán Toàn vẫn thản nhiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ sâu không thấy đáy nhìn đám người vây quanh mình.
Mấy lão nhân không hổ là cao tầng của Dương gia, sự kinh hãi lúc ban đầu nhanh chóng qua đi, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, không biết là ai lớn tiếng kêu lên một câu: "Tộc trưởng đến rồi!"
Một đám đệ tử vội vã thối lui sang hai bên làm thành một cái con đường, một lão giả mặc trang phục luyện võ, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, khí thế bất phàm dưới sự bảo vệ của mọi người hướng bên này đi tới.
Vài tên trưởng lão vội vã vây quanh tộc trưởng, nhỏ giọng nói thầm vài câu. Tộc trưởng nghe xong giật mình, hai mắt nheo lại nhìn về phía Phùng Đán Toàn. Sắc mặt vốn đang bình tĩnh biến ảo vài cái rồi trầm giọng nói: "Đán Đao, cớ gì đêm khuya lại xông vào đây, đánh ngã đệ tử của Dương gia ta?" Tuy rằng hai người đứng cách nhau cả trăm mét, thanh âm tuy không lớn nhưng vẫn truyền vào tai Phùng Đán Toàn phi thường rõ rang. Không chỉ có lão, mỗi người đứng ở đây cho dù rất xa cũng cảm giác được dường như tộc trưởng đang nói chuyện ngay bên tai mình, rõ rang và hữu lực.
Phùng Đán Toàn hất hàm, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nghe được lão già này nói chuyện không hề lễ phép tí nào, không ít đệ tử tuổi còn trẻ lộ ra sắc mặt giận dữ, nhưng tộc trưởng vẫn cười nhạt, nói: "Dương thị tộc trưởng, Dương Tam Duyên."
Phùng Đán Toàn nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Ta đến là để dẫn người đi."
"Dẫn người?"Tộc trưởng không khỏi ngẩn người, nhìn mấy tên trưởng lão vài lần: "Dẫn ai?"
Phùng Đán Toàn nói: "Vợ chồng Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ, hôm nay sẽ do ta mang đi. Từ nay về sau bọn họ một nhà ba người và Dương gia sẽ không còn quan hệ gì nữa."
Ít phút sau, các đệ tử trẻ tuổi lập tức rống lên cười ha hả. Ngược lại, tộc trưởng và các trưởng lão lại mang vẻ mặt âm trầm, không hề lộ ý cười.
"Hừ!"Một trưởng lão đột nhiên hừ mạnh một tiếng, phảng phất như tiếng nổ sát tai, lập tức đè bẹp tràng cười ngập trời xuống, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ
Trưởng lão này nghiêm mặt hỏi: "Đán Đao, ngươi đây là có ý tứ gì?"
Phùng Đán Toàn nhàn nhạt nói: "Tú châu đã không còn sống nữa, ta không thể để con cháu nàng tiếp tục ở lại Dương gia mặc người khi dễ."
"Khi dễ?"Trưởng lão cười lạnh, nói: "Bốn mươi năm qua, Dương gia chúng ta đã từng bạc đãi họ chưa?"
"Có hay không các ngươi trong lòng biết rõ. "
Trưởng lão nghiêm mặt lại, còn muốn nói nữa lại bị tộc trưởng dùng tay ngăn lại. Tộc trưởng nghiêm mặt nhìn Phùng Đán Toàn nói: "Bất luận chúng ta đối với bọn họ như thế nào, bọn họ thủy chung đều là người của Dương gia."
"Bây giờ sẽ không phải nữa!" Phùng Đán Toàn thần sắc rất bình thản, phảng phất như hơn hai trăm người vây quanh lão đều là không khí, đối với lão không tạo
thành được bao nhiêu áp lực.
Vừa mới nói xong, tộc trưởng đã tiến lên trước một bước, quát: "Chỉ cần một ngày làm người của Dương gia, cho dù chết cũng không có thể ra khỏi cửa Dương gia!"
Phùng Đán Toàn ánh mắt bình thản nhìn lão nói: "Nếu ta nhất định phải dẫn bọn họ đi thì sao?"
Trưởng lão cười lạnh hai tiếng: "Ngươi có thể thử xem, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay là Dương gia của bốn mươi năm trước, đừng nói hôm nay ngươi có thể hay không đem người mang đi, cho dù ngươi có mang đi được, ta cũng đảm bảo các ngươi tuyệt đối không thể sống sót chạy ra khỏi kinh thành!"
Phùng Đán Toàn khóe miểng nhếch lên một chút thành hình vòng cung, lộ ra một tia tiếu ý lạnh như băng: "Vậy ta hôm nay sẽ tại nơi này đem Dương gia toàn bộ giết sạch là sẽ không có việc gì nữa rồi?"
Trưởng lão nhịn không được cười ha ha châm chọc: "Đều nói Đán Đao hung hăng càn quấy, quả nhiên thật sự là như thế! Xem ra hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết thế nào là trời cao đất dày!"
"Giết hắn! Giết hắn !"Các đệ tử Dương gia đang vây xem đột nhiên rống lên giận dữ, thanh thế liền cao hơn lúc trước một tầng, khí thế vô cùng. Hơn hai trăm cao thủ luyện võ đồng thời hò hét, sóng âm chấn động cả không khí
Trưởng lão nọ nhìn Phùng Đán Toàn, tại đây giữa các trưởng lão hắn là người trẻ tuổi nhất, năm đó Đán Đao huyết chiến tứ đại gia tộc hắn mới có 14 tuổi, cũng không có trực tiếp tham dự. Cho nên đối với uy danh Đán Đao đã từng nghe qua, trong lòng thủy chung đối với lão có chút khinh thường, lão cho rằng ở đây hơn hai trăm người không thể nào ngay cả một người cũng không bắt được.
Nhưng tộc trưởng và hai gã trưởng lão khác lại không có nghĩ vậy, bọn họ cũng xấp xỉ tuổi Phùng Đán Toàn, năm đó bọn họ cũng tham dự công việc lùng bắt đó. Một Đán Đao đã đem lại mưa gió cho cả kinh thảnh, giết chóc liên tục bảy ngày, tiêu diệt hơn hai trăm nhân mạng rồi mới lặng lẽ biến mất. Với một cao thủ như thế, số lượng đã chẳng còn chút ý nghĩa gì, cho dù hôm nay xác lão có lưu lại ở đây, có lẽ về sau Dương gia cũng không thể gượng dậy được. Chỉ là khí thế của các đệ tử đã lên đến đỉnh, nếu lúc này lão mà lên tiếng ngăn cản, có lẽ sĩ khí chiến đấu không chỉ tụt xuống cả ngàn trượng, mà ngay cả địa vị tộc trưởng của lão cũng sẽ bởi vậy mà dao động.
Thầm thở dài một hơi, tộc trưởng hung hăng tặng cái tên trưởng lão đổ dầu vào lửa kia một cái liếc mắt đầy mùi hăm dọa, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Phùng Đán Toàn nhàn nhạt cười, hai mắt bạo lên tinh mang, bước lên phia trước một bước. Ầm một tiếng, một luồng khí thế kinh thiên từ người lão bộc phát ra ngoài, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Cơ hồ ngay lúc đó, một cùng ngân quang ở trong tay lão đột nhiên xuất ra ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui