Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sự thật từ khi nghe tay nước ngoài nói Mười Ba có chuyện bất ngờ muốn dành cho hắn, thì bản thân hắn cũng đoán được chuyện bất ngờ này chính là Yêu Linh. Nhưng khi nghĩ lại thì hắn cảm thấy khả năng này không lớn lắm. Dù sao thì Yêu Linh cũng có dị năng có thể đi xuyên qua bất cứ vật gì, Mười Ba có thể giết hắn, nhưng không thể nào bắt hắn được. Cho nên Mười Một cũng từng nghĩ có thể sẽ là thi thể của Yêu Linh. Nhưng không ngờ tới trước mắt mình lại là một Yêu Linh vẫn còn sống, vẫn còn hơi thở mặc dù cơ thể bị hành hạ trở nên không giống người.
Mười Ba thực hiện việc này như thế nào?
Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, Mười Một tiếp tục tiến về phía Yêu Linh.
Ánh mắt của Yêu Linh trống rỗng, mệt nhọc, không thể nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, khi nghe được Mười Một kêu đúng tên, hắn cố gắng dùng giọng nói khàn với âm thanh khô khan để hỏi lại: “Ai?”
Không thể nghe rõ được là hắn muốn hỏi “ai” hay là muốn xin “nước” (Trong tiếng Trung hai chữ này phát âm gần giống nhau.).
Đến khi Mười Một ngồi xuống trước mặt hắn, Yêu Linh cố hết sức nhướng đôi mắt lên, hắn muốn xem rõ diện mạo của người đối diện với hắn. Mười Một nhìn vào đôi mắt của hắn, cảm thấy đối măt hắn giống như một lão già bảy tám chục tuổi, ánh mắt này chỉ thấy ở những người già. Hơn nữa trên mặt cũng không có một chút máu, trắng bệch, ngay cả môi cũng không thể cử động được
Yêu Linh đợi nửa ngày cũng không thấy người đối diện với hắn trả lời, khẽ há miệng hỏi lại một lần nữa: “Ai?”
Mười Một nghiêng đầu nhìn hắn nhưng không lên tiếng.
Dường như hắn biết kẻ đang đứng trước mặt mình sẽ không trả lời, nên hắn cũng không hỏi nữa, khép miệng lại giữ chút sức lực, cố gắng hít thở, bởi vì hơi thở hiện tại của hắn rất yếu, hình dáng hắn hiện tại giống như một người đang tức giận đến tột cùng thở không ra hơi.
“Tại sao ngươi trở thành như vậy?”, quan sát hắn nửa ngày, cuối cùng Mười Một cũng mở miệng hỏi.
Yêu Linh sửng sốt, nét mặt tỏ vẻ kinh ngạc, giọng khàn khàn, nói: “Băng phải không?”
“Ừm.”
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Trả lời ta trước!”
Da thịt trên hai má của Yêu Linh có chút rung động, cay đắng nói: “Không biết, ta bị bọn họ bắt, bọn họ tiêm ta một nhát, đột nhiên toàn thân cảm thấy không chút sức lực gì cả.”
Âm thanh Yêu Linh phát ra rất nhẹ, mấy câu này đều do hắn dùng hết sức miễn cưỡng mới có thể phát ra được, nói xong hắn lại hỏi: “Tại sao ngươi ở đây?”
Mười Một lại im lặng, không nói gì. Đã tiêm ngươi à? Rốt cuộc Mệnh Vận đã tiêm gì vào người của Yêu Linh? Có lẽ cũng là từ nghiên cứu của bọn Huyết Mân Côi.
Yêu Linh đợi hồi lâu không thấy trả lời, lại hỏi: “Ngươi đến cứu ta phải không?”
Mười Một không đáp, lại hỏi tiếp: “Tại sao bọn họ muốn giết các ngươi?”
Yêu Linh khẽ há miệng, rất lâu mới có thể nói ra được vài chữ: “Ta không biết…” Nói xong, hắn liền thở dốc một cái thở rất mệt nhọc, hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Vấn Thiên đưa bọn ta đến một hòn đảo… Sau đó, Đán Đao giết Thổ Phỉ và Vấn Thiên, khiến ta phải bỏ chạy, Vấn Thiên cũng đã chết. Đán Đao đuổi theo bọn ta…”
Mười Một nhíu mày, nghe lời nói của Yêu Linh, chắc rằng bọn họ vẫn không phát hiện được căn cứ ở rừng rậm ác ma, nhưng tại sao Đán Đao lại nói vì bọn họ đã phát hiện được căn cứ nên mới đuổi giết? Rốt cuộc là ai đã nói dối?
Là do Yêu Linh đã hoài nghi lòng trung thành của Mười Một đối với Long Hồn? Hay vì hắn muốn giành trọn phần công lao này, cho nên mới nói bừa như vậy? Hay Đán Đao ngay từ đầu đã gạt hắn? Hoặc là cả Đán Đao cũng bị Mười Ba và Lục Đạo gạt?
Hay là tất cả mọi chuyện này đều do Lục Đạo bày ra? Căn bản là bọn người Vấn Thiên không phát hiện ra căn cứ, nhưng nếu vậy tại sao vận mệnh lại muốn Đán Đao ra tay giết Vấn Thiên và bọn thổ phỉ? Tại sao Mười Ba muốn tự bản thân đuổi theo quyết không tha Yêu Linh?
Hơn nữa, nếu Mười Ba và Lục Đạo đã gạt hắn, tại sao vẫn giữ lại mạng của Yêu Linh? Trực tiếp giết chết hắn không phải tốt hơn sao? Người chết sẽ giữ bí mật tốt nhất.
Lần này, ngay cả Mười Một cũng cảm thấy mê muội.
Yêu Linh với giọng khàn khàn, hạ thấp giọng nói: “Băng, ta rất khó chịu…”
“Ừm.” Mười Một nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: “Căn cứ ở đâu?”
“Căn cứ? Căn cứ gì?” Trên mặt Yêu Linh xuất hiện vẻ kinh ngạc, Mười Một vẫn căng mắt nhìn hắn, nhưng không phát hiện được vẻ khác thường nào trên gương mặt hắn. Nếu thật sự Yêu Linh không hiểu lời Mười Một nói, như vậy thật sự hành động của bọn Lục Đạo vô cùng lợi hại.
“Khặc, khặc….” Yêu Linh phát ra tiếng ho nhẹ, giống như hắn mang tất cả không khí hư tổn từ trong phổi tống hết ra ngoài, mở rộng miệng thở hổn hển, hắn hít vào mấy hơi thở, cố hé mở đôi mắt nặng trịch nhìn Mười Một, âm thanh phát ra yếu ớt: “Đưa ta đến bệnh viện… Ta cảm thấy khó thở…”
“Được”. Mười Một đột nhiên vung tay về phía lưng Yêu Linh, hướng thẳng vào một huyệt vị trên lưng hắn mà điểm xuống. Cả người Yêu Linh run lên một chút, giống như hồi quang phản chiếu, hắn mở mắt nhìn chằm chằm Mười Một, ánh mắt biểu hiện sự bất ngờ. Cuối cùng, cổ hắn lệch sang bên, hai má hắn nhẹ nhàng chạm trên mặt đất lạnh như băng. Mắt hắn trợn tròn, mở to vì đến chết hắn cũng không ngờ đích thân Mười Một lại ra tay giết hắn.
Mười Một ngồi bên cạnh thi thể Yêu Linh hơn mười phút, xác nhận Yêu Linh thực sự đã chết, lúc này mới đứng dậy, nói: “Gần đây có trạm xăng nào không?”
Cả kho hàng trống rỗng bây giờ chỉ có bản thân hắn và cái thi thể nằm trước mặt, hắn nói ra câu này cũng giống như tự hỏi chính mình.
Âm thanh của Cuồng Triều từ trong tai hắn phát ra rất nhanh, hỏi: “Giải quyết rồi?”
“Ừm.”
Cuồng Triều nói: “Ngay cửa của khu công nghiệp có một trạm xăng, có điều không được an toàn cho lắm, rất dễ để lại dấu vết. Nếu ngươi muốn tiêu hủy thứ này, thì trong khu công nghiệp này, mỗi nhà xưởng đều có chứa một lượng lớn các loại rượu cồn gì đó.”
Mười Một gật đầu đi ra ngoài, bên ngoài kho hàng, không thấy bóng dáng Tuyết Linh Nhi, trên đường cả một bóng người cũng không thấy. Đứng quan sát một lát, Mười Một lại vào trong kho hàng, xử lí hết toàn bộ dấu vết lưu lại, đến cả dấu tay lưu lại trên cửa cũng lau sạch, sau khi giải quyết xong mới nhẹ nhàng rời khỏi đó.
Có điều, hắn không rời khỏi mà đi dạo một vòng bên trong khu công nghiệp này, rất nhanh đã phát hiện ra một nhà xưởng với lượng lớn rượu cồn. Ở đây lại bảo vệ không nghiêm ngặt, hơn nữa bây giờ lại là giữa trưa, đúng thời gian nghỉ ngơi, số người lui tới không nhiều. Thân thủ của Mười Một cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện, rất nhẹ nhàng đã vào đến bên trong nhà xưởng. Trong này chất đầy rượu cồn đã qua chế biến, Mười Một lặng lẽ đi ra, thuận tay ném vào đó cái bật lửa, sau đó leo tường thoát ra ngoài.
Đáng tiếc nơi này không có thiết bị điều khiển, chỉ có camera nhưng lại không nối mạng ra bên ngoài, nếu không để Cuồng Triều thấy được thân ảnh quỷ mị của Mười Một , khẳng định sẽ nghĩ Mười Một không đi làm cướp thật uổng phí. Cho dù bên trong nhà xưởng có bố trí camera nối mạng thì cũng vô dụng, bởi vì từ đầu đến giờ Mười Một đều không xuất hiện trong phạm vi quan sát của camera.
Mấy cái camera này được bố trí không phải chuyên nghiệp, đối với Mười Một thì cho dù có nhiều đến mấy thì cũng không thể nào gây ra khó khăn cho hắn được.
Mang theo rượu cồn trở lại kho hàng, thi thể của Yêu Linh vẫn nằm ở đó, không bị ai động vào, dấu hiệu của Mười Một để lại trước khi đi vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ trong khoảng thời gian rời đi, không có ai tiến đến khu vực này.
Đem toàn bộ rượu cồn tưới lên thi thể Yêu Linh, Mười Một lấy ra cái bật lửa bắt đầu công việc tiêu hủy dấu vết.
“Bùng” một chuỗi tia lửa bùng lên, chỉ trong chốc lát đã lan khắp người Yêu Linh, toàn bộ kho hàng tỏa ra hơi nóng vô cùng, trong không khí cũng tỏa ra mùi vị thịt bị nướng chín. Mười Một vẫn đứng bên cạnh nhìm chăm chú thi thể Yêu Linh đang bị lửa biến thành đống tro tàn.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thói quen kì lạ của Lãnh Dạ, lúc nào trên xe cũng phải có hai bình xăng, Mười Một cũng bị ảnh hưởng, hành động giết người rồi hủy đi thi thể thật sự là rất tốt.
Không thể xác định được giữa Yêu Linh và vận mệnh rốt cuộc ai là người nói dối trước, Mười Một cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, vì tránh cho Lục Đạo có thể lưu lại đường thoát, Mười Một cảm thấy nên đem thi thể thiêu hủy hoàn toàn.
Rượu cồn phát lửa rất nhanh, trong chốc lát đã thiêu rụi toàn bộ thi thể. Bây giờ trên thi thể Yêu Linh chỉ còn lại vài đốm lửa tàn, chỉ trong thời gian ngắn thì nó cũng sẽ tự tắt thôi.
Thân thể Yêu Linh đã trở thành một khối tro đen, da thịt trên người bị thiêu đốt cùng với dây xích bị trói trên người tạo nên một cảnh tượng ghê gớm.
Mười Một lại kiểm tra một lần, xác định không còn lưu lại vết tích gì, mới thu dọn đám cháy, sau đó mang theo bình rượu không ung dung rời khỏi.
Nửa tiếng sau khi Mười Một rời khỏi, một chiếc xe xuất hiện trước kho hàng. Từ trên xe xuất hiện một nam một nữ, bọn họ tuổi đều không lớn, chỉ khoảng chừng hai mươi.
Người nữ không nói gì, đôi mắt lạnh như băng cùng với gương mặt băng lãnh phá hủy đi vẻ đẹp dịu dàng ít nói, khiến cho mọi người cảm thấy một sự lạnh lẽo chết người. Người nam thì trên đầu với mái tóc màu đỏ, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, đứng bên cạnh cô nương đó vô tình tạo thành một sự đối lập. Hai người này chính là Tuyết Linh Nhi vừa rời khỏi đây không lâu và một người quen, Hỏa Điểu.
Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi cùng nhau đi vào kho hàng, khi đẩy cửa ra, lập tức một luồng khói dày đặc bay tới. Hỏa Điểu dùng tay phẩy phẩy trước mũi, nói: “Cháy sao?” Sau đó nhìn chung quanh, nói thầm: “Không có lửa, khói này từ đâu tới?”
Tuyết Linh Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Hỏa Điểu, gạt lớp khói dày đặc bước vào. Hỏa Điểu biểu môi, theo sau. Hai người rất nhanh đã phát hiện được thi thể của Yêu Linh, nhìn thấy một thi thể bị đốt rụi, Tuyết Linh Nhi không khỏi kinh hãi nhíu mày.
Hỏa Điểu cười một tiếng, nói: “Thật tàn nhẫn, giết người rồi hủy thi thể.”
Tuyết Linh ừ nhẹ một tiếng, lấy ra một chiếc điện thoại, từ trong điện thoại vang lên vài tiếng đổ chuông, một lúc sau, âm thanh của Lục Đạo phát ra: “Thế nào?”
Tuyết Linh giọng nói lạnh lùng: “Hắn đi rồi.”
“Ừa, còn lễ vật?”
“Đã chết.”
Lục Đạo tỏ ý hài lòng, cười nói: “Tốt, mang thi thể về đây.”
“Nhưng có vấn đề.”
Lục Đạo sửng sốt một chút, hỏi: “Vấn đề gì?”
“Hắn đã thiêu hủy thi thể rồi.”
Lục Đạo bên kia trong khoảng thời gian dài không phát ra tiếng, Tuyết Linh Nhi thậm chí có thể nghĩ đến Lục Đạo hiện giờ đang há hốc miệng với bộ dáng kinh ngạc. Một lúc sau, Lục Đạo mới cười khổ nói: “Không hổ là đối thủ của ta, đều bị hắn xem thấu cả rồi? Hả, không đúng, hắn không thể biết. Quên đi, các người xử lí thi thể đó đi, nhớ sạch sẽ đó.”
“Được.” Tuyết Linh Nhi gật gật đầu, lập tức tắt điện thoại.
Hỏa Điểu hỏii: “Lục Đạo nói như thế nào?”
“Đem thi thể xử lí đi.” Tuyết Linh Nhi dứt lời, lạnh lùng nhấc chân về phía cửa đi tới.
Hỏa Điểu kêu lên: “Ngươi đi đâu?”
“Lên xe chờ ngươi.”
“Chờ ta?” Hỏa Điểu chỉ vào bản thân hắn, nhìn về phía thi thể bị thiêu rụi thành tro với đám khói bao quanh, không khỏi lộ ra vẻ cười khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui